Hang ổ của quái vật ẩm ướt âm u, lại được trang hoàng theo phong cách Âu châu tinh xảo, chẳng hề ăn nhập với vùng đầm lầy âm trầm bên ngoài.
Giống như một thiên đường nhỏ được giấu kỹ.
“Ca ca —— ca ca ——”
Dư Tẫn nghe tiếng gọi ồn ào thì giật mình mở mắt, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt non nớt mà quen thuộc.
“Tiểu Ôn?”
Cậu bật người dậy khỏi giường, hoảng hốt đưa tay sờ vào mặt đối phương, xác nhận người trước mắt không phải ảo giác rồi lại vội vàng đẩy ra:
“Sao em lại ở đây! Mau đi đi, nếu để hắn phát hiện thì nguy!”
Cơ thể sáu tuổi yếu ớt không chịu nổi cú đẩy đột ngột, Tiểu Ôn suýt chút nữa ngã khỏi giường, hoảng loạn túm lấy vạt áo Dư Tẫn mới giữ được thăng bằng.
Hành động kéo áo khiến chiếc sơ mi trắng phủ trên người Dư Tẫn trượt khỏi vai, để lộ ra làn da loang lổ dấu vết bị che giấu từ trước.
Tất cả đều là chứng tích tình yêu kịch liệt vừa diễn ra không lâu.
Đặc biệt là dấu răng in hằn với sắc máu, rõ ràng rành rành như đang gào thét.
Tiểu Ôn sắc mặt trầm xuống, đưa tay chỉnh lại vạt áo che đi những vết tích khiến người ta khó chịu ấy, giọng mang vẻ ngây thơ đặc trưng của trẻ nhỏ nhưng không giấu nổi sự nghi vấn:
“Hắn là ai?”
“Hắn là... là...”
Dư Tẫn đối diện ánh mắt của Tiểu Ôn, nỗi sợ trong nháy mắt tiêu tan, ký ức trong đầu như bị ai đó rút sạch, cậu đờ đẫn, không sao nhớ nổi mình sợ cái gì.
“Không sao đâu ——” Tiểu Ôn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh toát của Dư Tẫn, mở miệng, giọng nói mang theo thứ cảm giác cổ xưa lạ lùng.
“Người bắt nạt tụi mình... chết rồi thì tốt.”
Trên gương mặt non nớt thấp thoáng vẻ lạnh lùng, có một nét trưởng thành không thuộc về lứa tuổi đó.
“Giết chết hắn, giống như giết chết em vậy thôi.”
Dư Tẫn như bị ai đó đẩy ngã vào hồi ức, ký ức như thủy triều tràn vào trong đầu.
Tiểu Ôn tuyệt vọng đứng trên tầng thượng cao vút, tựa như chim gãy cánh mà nhảy xuống.
Máu tươi loang lổ khắp mặt đất, dù ở cách đó mấy mét cũng thấy được ánh mắt không cam lòng đến tận xương tủy ấy.
Đồng tử Dư Tẫn co rút kịch liệt, theo bản năng hất tay Tiểu Ôn ra rồi mở miệng lắp bắp: “Em... em rõ ràng đã...”
Tiểu Ôn nở nụ cười càng sâu, thân hình lay động, trong khoảnh khắc chập chờn liền từ dáng dấp trẻ nhỏ chậm rãi trưởng thành, nhưng giọng nói vẫn non nớt như cũ: “Đoán ra rồi sao?”
Hàng ổ vang lên âm thanh “sột soạt” quái lạ.
Dư Tẫn đau đớn ôm đầu, không hề nhận ra thân thể trước mắt đã thay đổi.
Không biết từ khi nào lư hương trong phòng đã được đốt lên, mùi hương kỳ dị lan tỏa khắp không khí, dịu dàng xoa dịu sự bất an của quái vật.
Dư Tẫn như vừa trải qua một trận chiến lớn, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, sắc mặt trắng bệch như giấy, cậu ngẩn đầu thất thần:
“Nam Chi à... hình như... anh lại gặp ác mộng rồi...”
Đôi môi cậu nhợt nhạt, chiếc áo rộng rãi lỏng lẻo phủ trên người, trông vô cùng tàn tạ.
Ôn Nam Chi bưng bát canh đặt trước mặt Dư Tẫn, tay khẽ vuốt ve cổ cậu, giọng nói đã không còn non nớt như trước, trở nên bình tĩnh dịu dàng:
“Uống thuốc đi.”
“Uống xong sẽ ổn thôi.”
Dư Tẫn nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng sẫm màu như máu trong chén, trong đầu bất chợt vang lên tiếng thì thầm từ trong giấc mơ.
Giết hắn!
Giết hắn!
Giết chết Ôn Nam Chi!
Chỉ cần hắn chết, cậu sẽ được tự do.
Tiếng ác quỷ thì thầm vang vọng trong đầu. Dư Tẫn ngơ ngác nhìn Ôn Nam Chi, mà đối phương lại dịu dàng mỉm cười:
“Ngoan.”
Thực tại và ảo giác như cùng lúc xé toạc lý trí còn sót lại của Dư Tẫn, cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến thời gian như ngừng lại:
Nếu như cuộc tương ngộ này vốn là một lời nói dối, vậy thì... chi bằng cùng nhau trầm luân. Rơi xuống. Hóa thành mục nát.
…
Hai năm trước, vào mùa đông, trận tuyết đầu mùa lớn nhất trong mười năm qua bất ngờ kéo đến.
Tuyết rơi dữ dội khiến nhiệt độ trong khu vực sinh sống của loài người sụt giảm nhanh chóng, chỉ sau một đêm, gần như toàn bộ học sinh đều khoác thêm áo ấm. Da thịt lộ ra bên ngoài bị đông lạnh đến đỏ bừng, con đường vốn quen thuộc vì tuyết đọng mà trở nên xa xôi, dài dằng dặc.
Bọn học sinh vừa bước ra khỏi phòng học có sưởi lập tức bị rét run cầm cập, ai nấy đều kéo cao cổ áo, dẫm lên tuyết đọng chạy về phía nhà ăn.
Giữa đám người ấy, chỉ có một người đi ngược hướng và khác biệt hoàn toàn — Dư Tẫn.
Cậu mặc chiếc áo khoác gió đen mỏng manh, cổ áo mở rộng, để mặc gió lạnh lùa khắp người.
Gió lạnh từ mọi ngóc ngách len lỏi vào cơ thể, nhưng làn da trắng muốt lộ ra bên ngoài của cậu vẫn không hề có dấu hiệu đông cứng. Biểu cảm cũng không hề lộ ra nửa phần đau đớn, như thể cậu chẳng hề cảm nhận được cái lạnh.
“Thầy Dư ơi, chào thầy.”
Một học sinh rét run cố dừng lại chào hỏi, Dư Tẫn khẽ gật đầu, sau khi chạm mắt ngắn ngủi thì hai bên mỗi người một hướng.
“Thầy Dư!”
Tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc vang lên phía xa, Dư Tẫn quay đầu lại, trông thấy một thân ảnh màu lam chen qua đám đông đi tới.
“Giang Hàn Phong? Có chuyện gì vậy?”
Dư Tẫn nhìn nam sinh đang thở hổn hển, Giang Hàn Phong lấy từ trong cặp ra một tờ đơn xin nghỉ học, chỉ vào dòng dưới cùng ra hiệu:
“Ngày mai trường có hoạt động tình nguyện, cần xin nghỉ buổi chiều, mong thầy phê chuẩn.”
Cậu ta là lớp trưởng kiêm đại diện hội học sinh, nên việc xin nghỉ đã trở thành thường nhật.
Dư Tẫn thuận tay ký tên, đồng thời căn dặn: “Xin nghỉ không sao, nhưng nhớ học bù, đừng bỏ lỡ bài vở.”
Không rõ vì ngại hay vì lạnh, mặt Giang Hàn Phong đỏ ửng, cậu ta nhìn theo hướng Dư Tẫn đang định đi, quan tâm hỏi:
“Thầy định ra ngoài à?”
“Ừ.” Dư Tẫn đưa lại tờ đơn đã ký, theo bản năng tránh chạm vào tay đối phương, trả lời chậm rãi.
“Thầy không ở lại trường.”
Giang Hàn Phong sững người: “Thợ săn nói giờ bên ngoài toàn là quái vật, rất nguy hiểm, bảo tụi em đừng tự tiện rời khỏi khuôn viên.”
Dư Tẫn chẳng mấy để tâm: “Nếu quái vật đã định tấn công, thì nơi nào cũng không còn an toàn.”
Tuyết bắt đầu rơi dày, từng bông từng bông tuyết bay đầy trời. Học sinh vội vã tăng tốc bước chân.
Dư Tẫn để mặc tuyết rơi phủ kín vai, ngửa đầu ngắm nhìn cảnh tuyết tuyệt đẹp. Nhưng ngay lúc ấy, tầm mắt của cậu bị một cây dù màu đen che khuất.
“Tuyết rơi nhiều quá, thầy cầm dù này đi cho tiện.” Giang Hàn Phong tinh ý nhón chân, che bông tuyết đang rơi xuống cho Dư Tẫn.
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Dư Tẫn nhẹ nhàng từ chối, không để cho đối phương có cơ hội nói tiếp, quay người đi về hướng cổng trường.
Giang Hàn Phong cầm ô đứng sững tại chỗ, vừa định mở miệng nói thêm gì đó thì bỗng phát hiện điều gì lạ thường trên người Dư Tẫn.
Cậu ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng kia, tập trung đến mức bạn bè bên cạnh gọi cũng chẳng nghe thấy.
“Hàn Phong? Ê! Nhìn gì dữ vậy?”
Bạn tốt đến gần khiến Giang Hàn Phong giật mình. Sau khi thấy là người quen mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng dáng đã khuất:
“Cậu nói xem... tuyết đọng trên da người... có tan không?”
“Dĩ nhiên tan chứ!” Người bạn chắc nịch trả lời.
“Cơ thể người có nhiệt độ, tuyết chạm vào sẽ tan thành nước.”
Giang Hàn Phong lại ngẩn người, ánh mắt bất giác nhìn về hướng Dư Tẫn đã đi, âm thầm suy nghĩ:
Vậy tại sao... tuyết trên người thầy ấy lại không hề tan?
—
Dư Tẫn để tuyết phủ kín trên đầu, cố gắng hòa mình vào đám người qua lại, làm bản thân bớt khác biệt.
“Chi... chi chi chi... lách tách lách tách...”
Trên đầu vang lên âm thanh điện giật “chi chi” như thiết bị cũ nát đã lâu không được sửa chữa, đang cố gắng phát đi tín hiệu cảnh báo cuối cùng.
“Chi... chi chi... xin... chú ý... không được...”
Ong ——
Loa phát thanh vốn vang lên với âm lượng cao và tiếng điện chói tai cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, lại lần nữa phát ra lời nhắc nhở the thé:
“Gần đây quái vật hoành hành, khi ra ngoài xin chú ý an toàn. Ban đêm nên đi theo nhóm, đừng đi một mình. Nếu phát hiện điều gì bất thường, hãy báo cáo ngay với Cục Thí Quái địa phương hoặc gọi đường dây nóng 24 giờ…”
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, tầng mây đen dày đặc khiến người ta khó thở. Cậu phớt lờ tiếng loa phiền toái kia, đi tắt qua con hẻm nhỏ nhanh nhất để về nhà. Đèn đường trên đầu cũng bắt đầu run rẩy như chiếc loa, chớp tắt chớp tắt một cách kỳ dị khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tách —— đoàng ——
Đèn đường chỉ lập loè được vài cái rồi vẫn không tránh khỏi số phận cháy hỏng, trong không khí tràn ngập mùi khét của vật bị đốt cháy, pha lẫn một tia máu tanh mỏng manh khó phát hiện. Tiếng loa ầm ĩ đã ngừng từ lúc nào, bóng tối càng lúc càng dày đặc, cả tuyết cũng ngừng rơi.
Dư Tẫn đứng dưới ánh đèn đường đã tắt mà cúi thấp đầu quan sát. Chung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng đến lạ, chỉ còn nghe thấy ở đâu đó có tiếng mấp máy khe khẽ, lẫn tiếng sụt sịt nhỏ vụn.
“Xui xẻo hết sức.”
Quả nhiên là bị Giang Hàn Phong đoán trúng, khu vực bên ngoài trường học toàn là quái vật, chỉ cần một chút lơ là liền rơi vào ảo cảnh do quái vật tạo ra.
Quái vật không thể hấp thu chất dinh dưỡng trong thế giới con người, nên thường sẽ nuốt chửng những kẻ lạc đường đơn độc để thay thế. Ảo cảnh càng kéo dài càng khó thoát ra, chỉ có xử lý được chủ thể tạo ra nó mới có thể quay về thế giới thực.
Nghĩ đến đây, cậu nới lỏng nút tay áo vốn buộc chặt, từ bức tường cạnh đó bẻ lấy một mảnh băng nhọn, cầm trong tay vung thử vài cái: “Thật là phiền.”
Òm ọp òm ọp ——
Trong một góc tối, một con quái vật xúc tua màu đen đang ẩn nấp. Nó vươn những chiếc xúc tu phủ đầy giác hút, cuốn lấy một bé trai đang khóc thút thít rồi từ từ đưa về phía miệng.
Dưới chân con quái vật còn vương vài mảnh xương máu đỏ, là phần còn sót lại của nạn nhân trước.
Cậu bé tầm sáu bảy tuổi, vì quá sợ mà nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Khi thấy mình ngày càng bị kéo sát về phía con quái, cậu bỗng nhiên nghiến răng, cúi đầu cắn mạnh vào cái xúc tua nhầy nhụa kia.
“A—!!!”
Một cú cắn mang theo đầy ý báo thù, trực tiếp xé rách một mảng cơ thể con quái vật. Nó bị đau đến mức giật mình quăng con mồi ra xa.
“A!”
Tiểu bé trai bị ném văng ra, trong đầu chỉ nghĩ lần này chắc tiêu rồi… nhưng lại không ngã xuống mặt đất.
Hắn rơi vào một cái ôm ấm áp, mở mắt ra liền thấy mình được Dư Tẫn ôm chặt trong lòng, giây phút ấy quên cả tiếng khóc.
Cậu bé vươn bàn tay nhỏ nhắn, dính đầy nước dãi và máu loãng của quái vật, túm lấy cổ áo Dư Tẫn như bám lấy hy vọng sống sót, trong mắt tràn đầy phấn khích như vừa tìm được kho báu.
“Ca ca!”
Dư Tẫn cúi đầu theo tiếng gọi, Tiểu Ôn vốn còn đang sợ hãi giờ lại phấn khích đến mức rơi nước mắt, mở miệng gọi tiếp:
“Ca ca cứu em…”
Những đứa trẻ vô tội luôn dễ dàng gợi lên bản năng bảo vệ. Dư Tẫn đưa tay lên, cậu bé còn tưởng đó là để vuốt ve nên liền ngoan ngoãn áp mặt vào.
“Cứu…”
Bốp ——
Tay cậu lại dừng ở vị trí bất ngờ, né qua khuôn mặt rồi bất thình lình bổ mạnh vào cổ. Cú đánh này đủ để khiến một thân thể con người yếu đuối ngất lịm ngay tại chỗ.
Dư Tẫn cẩn thận đặt cậu bé xuống đất, cởi áo khoác của mình đắp lên người cậu bé thật kín.
Mất đi lớp áo khoác che chắn, nửa người trên của Dư Tẫn chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng mỏng, gió lạnh thốc thẳng vào thân thể đang đứng thẳng tắp, cắn xé từng chút một.
Cậu siết chặt mảnh băng nhọn trong tay, tiến về phía con quái vật, lười biếng nói:
“Giải quyết nhanh cho xong.”
Con người?
Không đúng.
Là quái vật.
Con quái xúc tua nghiêng đầu quan sát Dư Tẫn, miệng không ngừng lẩm bẩm khe khẽ.
Ca ca.
Là ca ca.
Trong mắt nó, thân thể loài người quá nhỏ bé và yếu ớt, nhưng vì vậy mà Dư Tẫn lại trở nên vô cùng “vừa tay”, rất đáng yêu.
Quái vật vươn những xúc tu nhớp nháp dính máu ra, nhẹ nhàng quấn lấy chân Dư Tẫn, khẽ đụng vào lớp vải có mùi của cậu rồi thỏa mãn vẫy nhẹ.
Chạm vào.
Chạm vào.
Chạm vào.
Chạm vào.
Thích quá.
Thích quá.
Thích quá.
Thích quá.
Thích quá.
“…”
Dư Tẫn im lặng nhìn con quái vật càng lúc càng làm càn, thậm chí còn định kéo quần áo cậu lên để tiếp xúc trực tiếp với da thịt.
Cậu mặt không đổi sắc siết chặt băng trùy, nhắm thẳng vào thân thể to lớn của con quái vật, mạnh tay đâm xuyên đến tận tim.
Quái vật đang mê đắm hấp thu mùi hương của cậu, không chút đề phòng liền trúng chiêu, đến khi bị xuyên thủng mạch máu cũng không kịp phản ứng.
Máu xanh lam độc đáo loang ra, nhuộm đẫm trước ngực chiếc sơ mi trắng, nở bung thành một đóa hoa máu kỳ dị.
Dư Tẫn ánh mắt trống rỗng, không một tia vui mừng chiến thắng hay cảm xúc gì khác, chỉ nhíu mày nhìn vết bẩn trên áo, âm thầm cân nhắc không biết chiếc áo này còn giữ lại được không.
Đau.
Đau.
Đau đau đau đau đau.
Muốn ch·ết.
Muốn ch·ết.
Muốn ch·ết.
Muốn ch·ết.
Muốn ch·ết.
Cậu làm ngơ tiếng r*n rỉ đau đớn của con quái vật, chuyển ánh mắt về phía đứa bé đang nằm ngất trên mặt đất.
Cậu bé này lớn lên thật ngoan, rất dễ thương, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, ngay cả trong mơ cũng bị dọa đến co rút.
Dư Tẫn ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay lạnh lẽo sờ lên gương mặt đối phương. Thân nhiệt cậu bé cũng lạnh buốt như cậu.
Tội nghiệp.
“Không cứu em thì chắc sẽ đông chết ở đây mất.” Cậu thì thầm.
Tuyết lớn lại rơi, như đang xác định rằng cậu nhất định sẽ không để đứa bé ở lại nơi này.
Dư Tẫn khẽ thở dài, ôm cậu bé lên để hắn vòng tay qua cổ mình.
Quái vật chết đi, ảo cảnh cũng biến mất. Ở đằng xa có ánh sáng le lói chớp lên, cậu ôm người bước từng bước ra khỏi bóng tối, tiến về con đường ngập ánh sáng.
Người trong lòng cậu hô hấp vững vàng, Dư Tẫn tất nhiên không thể ngờ, cậu bé vốn nên đang ngủ say kia lại đột nhiên hé mắt, trong đôi đồng tử đỏ rực tràn đầy ý niệm thị huyết. Ngón tay bé nhỏ giật nhẹ, quái vật tan thành máu loãng tụ lại thành hình, trong miệng lẩm bẩm không thành tiếng.
“Cuối cùng cũng tìm được anh rồi.”
“Ca ca em yêu nhất.”