Cục cảnh sát.
“Cho em nè.”
Dư Tẫn đưa cây kem cho Tiểu Ôn. Bàn tay lạnh buốt không chút hơi ấm của cậu chạm phải nhiệt độ ấm áp của cơ thể cậu bé, giật mình rụt lại theo bản năng.
Tiểu Ôn cầm lấy cây kem, nhẹ nhàng liếm một cái, ngẩng đầu lén nhìn ánh mắt thẳng thừng đến ngẩn người của Dư Tẫn, liếm được một nửa thì chìa trở lại:
“Ca ca cũng muốn ăn không?”
Dư Tẫn nhìn chằm chằm nam hài, muốn tìm chút khác thường trên khuôn mặt ngây thơ kia:
“Trời lạnh vầy còn ăn kem được sao?”
Dường như hiểu ra đối phương không có hứng thú ăn, Tiểu Ôn hơi ỉu xìu rụt tay về, lẩm bẩm với vẻ ấm ức:
“Trong lòng khó chịu, như có lửa đốt ấy... trên người ca ca lạnh lạnh, rất dễ chịu. Nên muốn ăn đồ lạnh để trong lòng cũng dễ chịu hơn.”
Dư Tẫn vốn không thích tiếp xúc quá gần với con người, một phần là sợ người ta nhận ra thân nhiệt khác thường của mình. Không ngờ lần mềm lòng đưa kem này lại khiến bí mật bị lộ.
Cậu vươn tay xoa đầu cậu bé, cố tình làm giọng mình dịu lại: “Em tên gì? Người nhà đâu?”
Nhắc đến người nhà, mắt Tiểu Ôn lập tức đỏ hoe, cây kem cũng không buồn ăn nữa, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt:
“Em tên Tiểu Ôn, trong nhà chỉ có mẹ... mẹ em...”
Hắn khịt mũi, nức nở nói: “Mẹ đón em tan học, trên đường về gặp quái vật... mẹ bị... bị nó ăn mất rồi...”
Dư Tẫn nhớ đến đống xương máu dưới chân xúc tu quái hôm trước, có lẽ chính là mẹ của cậu bé.
“Dư tiên sinh, phiền ngài vào đăng ký một chút.”
Cảnh sát đẩy cửa phòng thẩm vấn, ra hiệu Dư Tẫn đi vào. Thấy cậu bé đang cúi đầu khóc thút thít thì nhẹ giọng an ủi:
“Ngài yên tâm, đứa trẻ này chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận.”
Dư Tẫn gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng thẩm vấn.
Tiểu Ôn vẫn nhìn theo cậu không rời, chỉ khi không còn thấy dáng ca ca mới thu lại biểu cảm ủ rũ, tiếp tục liếm phần kem suýt chảy mất.
Một cảnh sát khác bước đến, nắm lấy tay Tiểu Ôn đang cầm cây kem. Hắn ngẩng đầu với vẻ không vui, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cảnh sát định lấy cây kem khỏi tay hắn, vừa cười vừa dỗ dành:
“Ăn kem nhiều sẽ đau bụng đấy, ăn bánh nhỏ được không?”
“Cút.”
Khuôn mặt ngây thơ đột ngột hiện lên vẻ âm trầm không phù hợp với tuổi, đồng tử nâu ánh lên sắc đỏ, sự sợ hãi như truyền thẳng vào tim người nhìn.
Ngực cảnh sát bất giác co thắt, một cảm giác hoảng loạn vô cớ ập tới, thúc đẩy anh ta buông tay Tiểu Ôn ra, rồi sau đó đứng ngẩn ngơ bên cạnh.
Trong phòng thẩm vấn, Dư Tẫn nhìn bản hiệp nghị, tay cầm bút dừng lại chốc lát, sau cùng hỏi nhỏ:
“Trường hợp như vậy... thì sao?”
Một đứa nhỏ không còn người thân, phải sống tiếp thế nào?
Cảnh sát trầm ngâm rồi thở dài:
“Chúng tôi sẽ cố gắng liên lạc họ hàng khác. Nếu không tìm được... cuối cùng sẽ đưa vào cô nhi viện.”
“Cô nhi viện?”
“Vâng, ở đó có nhiều đứa trẻ như vậy, vì bị quái vật tấn công mà mồ côi. Viện trưởng sẽ xếp cho tụi nhỏ gặp mặt với những gia đình đang tìm con nuôi. Gặp may thì sớm có gia đình mới.”
Còn nếu không... có lẽ cả đời cũng không ra khỏi đó.
Dư Tẫn vô thức siết chặt nắm tay, mãi vẫn chưa đặt bút xuống. Cảnh sát nhận ra sự do dự, nhẹ nhàng gợi ý:
“Thật ra nếu ngài có ý định thì cũng có thể ký nhận nuôi... nó sẽ—”
“Không cần.”
Dư Tẫn cuối cùng cũng hạ bút ký tên mình lên tờ giấy, giọng lạnh tanh:
“Tôi không có ý định nuôi con.”
Kẽo kẹt—
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Tiểu Ôn thấy Dư Tẫn liền nhào tới dang hai tay, giọng đầy ấm ức:
“Chú cảnh sát giành kem ca ca cho em... ghét lắm!”
“Tôi... tôi không có—!”
Cảnh sát kia lúng túng đỏ mặt, hoảng loạn giải thích: “Tôi chỉ sợ trời lạnh quá ăn kem sẽ đau bụng thôi!”
Bị cậu nhỏ ôm bất ngờ khiến Dư Tẫn hơi khựng lại, vội đẩy cậu ra, giả vờ bình tĩnh lấy tay lau vết bơ trên miệng Tiểu Ôn:
“Chú cảnh sát là vì tốt cho em. Từ giờ phải nghe lời họ, biết không?”
Tiểu Ôn nghe ra trong giọng Dư Tẫn có chút xa cách, đuôi mắt lập tức ửng hồng:
“Ca ca cứu em rồi mà còn muốn bỏ em sao?”
“Bỏ?”
Dư Tẫn cau mày, khó hiểu hỏi: “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà.”
Mẹ bị quái vật ăn mất trong đêm, vậy mà lần đầu gặp người lạ đã bám riết gọi ca ca, đứa nhỏ này đúng là gan không nhỏ.
Tiểu Ôn vẫn kiên quyết trả lời:
“Ca ca cứu em, là người tốt. Không có ca ca thì em đã chết rồi. Vậy ca ca chính là người nhà của em!”
Cảnh sát thấy cậu quá bướng bỉnh thì vội giải thích:
“Không phải đâu em, ca ca còn có cuộc sống riêng nữa. Bọn chú sẽ giúp cháu tìm họ hàng khác mà.”
Tiểu Ôn bật khóc nức nở, túm tay Dư Tẫn không buông: “Em không có người thân, đều bị quái vật giết hết rồi! Ca ca đừng bỏ em mà, hu hu hu—”
Tiếng khóc của cậu bé vang vọng khắp trụ sở cảnh sát. Dư Tẫn đi ra ngoài từ xa vẫn nghe thấy. Tuy biết rõ giữ một đứa nhỏ không rõ thân phận bên mình có nguy cơ bị lộ, nhưng so với việc nuôi con thì cậu thà chấp nhận mạo hiểm. Dù sao sống chung với con người vốn là việc phiền phức.
—
Trên xe buýt, Dư Tẫn vươn tay ra ngoài cửa sổ đón lấy vài bông tuyết rơi. Áo gió và sơ mi còn dính máu quái vật, nhớp nháp rất khó chịu.
Về nhà phải tắm một trận mới được.
Xe xóc nảy khiến cậu chợt nhớ về thời thơ ấu, mơ màng ngủ quên lúc nào không hay, cho đến khi bị chuông điện thoại đánh thức.
Ong ong ong—
“Alo.”
Dư Tẫn nửa mê nửa tỉnh bắt máy, nghe rõ lời đầu dây bên kia liền giật bắn tỉnh hẳn, buồn ngủ bay sạch.
“Anh nói gì?”
Giọng cảnh sát lo lắng truyền đến:
“Vừa rồi chỉ lơ là chút xíu là Tiểu Ôn biến mất. Camera ghi lại là nó tự chạy ra ngoài. Xin hỏi anh có thấy nó đâu trên đường không?”
Dư Tẫn theo phản xạ nhìn về phía đường công cộng, bất đắc dĩ trả lời:
“Không.”
“Được, xin lỗi anh Dư, chúng tôi sẽ nỗ lực tìm lại Tiểu Ôn. Làm phiền anh rồi.”
Dư Tẫn cúp máy, xoa nhẹ ấn đường nhíu chặt. Cậu lên tiếng gọi:
“Cho tôi xuống ở trạm tiếp theo.”
Cậu đứng tại trạm xe nhìn vào con đường tối om phía trước. Vừa nãy vì muốn về nhà nghỉ, cậu đã bỏ lỡ chuyến xe cuối. Khi tìm được tên nhóc đó, nhất định phải tính sổ cho rõ ràng.
Nắm tay cậu siết chặt, tụ lại một làn khí đen, khí đen trườn nhanh dưới lòng đất, lấy Dư Tẫn làm trung tâm lan tỏa khắp nơi tìm dấu vết Tiểu Ôn. Chỉ một lát sau, khí đen quay lại nhập vào người cậu. Mắt cậu mở ra, nhìn chằm chằm vào một hướng.
“Ra là ở đó.”
—
Lộp bộp—
Trong khu thành cũ có một tòa cao ốc bỏ hoang, vì vị trí hẻo lánh nên gần như không ai lui tới. Ống nước tầng bảy đã hỏng lâu không được sửa, máng xối nhỏ từng giọt nước để lại một vũng nước sâu trên nền đất.
Bên cạnh vũng nước có dấu vết kéo dài, như thể có gì đó bị lôi từ cầu thang lên đến tận đỉnh.
Dư Tẫn men theo dấu vết, bước lên không tiếng động. Càng lên cao, âm thanh nhóp nhép càng rõ rệt.
Nhóp nhép—— nhóp nhép——
Tới tầng cao nhất, Dư Tẫn dừng lại ở cầu thang, nấp sau lan can nhìn lên.
Chỉ một cái liếc mắt, lông tơ cậu dựng đứng cả lên.
Đỉnh tòa nhà là một ổ quái vật hình thành, trên đó mọc đầy những đóa hoa tím kỳ dị, bám chặt lên tường xi măng như hòa vào làm một. Quái vật xúc tu vốn nên biến mất nay lại đang nằm yên tại đó, dùng xúc tu cẩn thận hái từng đóa hoa tím nhét vào miệng.
Kẽo kẹt—— nhóp nhép——
Những đóa hoa bị nhai nát phát ra âm thanh như xương gãy, khiến Dư Tẫn cau mày rời mắt đi. Lúc này cậu mới phát hiện cạnh chân con quái vật kia là một thân hình quen thuộc.
Chính là Tiểu Ôn đã mất tích.
Dưới lớp áo mỏng manh, trên người Tiểu Ôn chi chít những vết trầy do kéo lê trên mặt đất, may mà không thấy máu, chỉ là bị dọa đến ngất xỉu.
Quái vật mải mê ăn hoa nên không để ý có người xâm nhập. Trong không khí nổi lên một luồng gió nhẹ, nó đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện “đồ ăn dự trữ” đã biến mất.
“Gào ——”
Nó gầm lên giận dữ, cái đầu to đùng ngơ ngác xoay tới xoay lui, cố tìm kẻ xâm nhập trong căn phòng.
Dư Tẫn ôm Tiểu Ôn thoát khỏi nanh vuốt quái vật, dùng dị năng đơn giản trị liệu cho hắn rồi dịu dàng đặt tựa vào tường. Làm xong tất cả mới đứng dậy, xoay người đối diện với quái vật, trong mắt bừng lên sát khí nồng đậm.
“Muốn chết à?”
Dám ngang nhiên giết người ở nơi này, chắc là không muốn sống nữa.
“Gào —— là ngươi! Lại là ngươi!!”
Quái vật nhận ra người tới, giận dữ vung xúc tu, tức tối gầm lên:
“Ta phải giết ngươi!!”
Dư Tẫn chẳng thèm để mắt đến tên bại tướng năm xưa, tay phải bắt đầu ngưng tụ năng lượng chuẩn bị tiễn đối phương lên trời. Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ cánh tay phải trở đi, cả người đột nhiên xuất hiện cảm giác tê liệt, đầu óc hỗn loạn như có người dùng búa gõ từng nhát vào thái dương. Cậu loạng choạng, đầu óc choáng váng, cố gắng triệu hồi dị năng nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nhúc nhích.
Chuyện quái gì đang xảy ra?
Trong khoảnh khắc cậu còn chưa kịp hiểu gì thì xúc tu của quái vật đã đánh tới trước mặt. Một nhát quật mạnh như roi vọt thẳng vào bụng, khiến Dư Tẫn cả người bay vọt lên, rồi đập mạnh vào tường.
“Ầm ——”
Tiếng va đập vang rền. Vách tường sau lưng cậu lõm vào thành một hố sâu. Dư Tẫn phun ra một ngụm máu, trán rỉ máu khiến tầm nhìn mơ hồ, trước ngực nhói đau như bị xé rách, xương sườn có lẽ đã gãy.
“Khốn kiếp... Mấy bông hoa này có độc.”
Cả căn phòng ngập tràn những bông hoa tím quái dị kia lại là thứ khiến thần kinh tê dại. Cậu không ngờ lại bị rơi vào bẫy của quái vật.
Dư Tẫn cố gắng nhích người về phía Tiểu Ôn, nhưng dù dốc toàn lực cũng không thể thi triển năng lượng. Hai tay run rẩy tạo ra vô số ảo ảnh, trong lòng chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc thật dài, không bao giờ tỉnh lại.
Cơ thể vô lực ngã rạp xuống đất, qua lớp tầm nhìn mờ nhòe, cậu nhìn thấy quái vật đang giương xúc tu chuẩn bị tung đòn tiếp theo. Dư Tẫn cười khẽ, tự giễu:
“Không ngờ... Cuối cùng lại chết theo kiểu này.”
Cùng chết với một nhóc con vừa mới gặp mặt, thực sự không cam lòng. Cậu mới vừa được tự do mà.
…
“Phập ——”
Những xúc tu dính nhớp bị chém lìa, rơi xuống đất vẫn còn vặn vẹo như giòi, phát ra âm thanh rào rào khiến người ta buốt óc. Kẻ ra tay tỏ rõ khó chịu, nhấc chân giẫm mạnh lên chúng.
“Ồn ào muốn chết.”
Đau.
Đau.
Đau, đau, đau…
Xúc tu quái vật tru lên thảm thiết, toàn thân co giật như bị điện giật.
Không.
Đừng chém ta.
Chủ nhân.
Đau lắm.
Đau đến phát điên.
Quái vật tuyệt vọng rút lui vào góc tường, hai mắt ầng ậng nước, run rẩy nhìn người vừa xuất hiện.
“Suỵt —— yên nào.”
Ôn Nam Chi dịu dàng trấn an, sau đó xoay đầu nhìn gương mặt đang ngủ mê của Dư Tẫn, trách yêu:
“Mày sẽ đánh thức ca ca đó.”
Chủ nhân.
Ta sai rồi.
Thật sự biết sai rồi.
Xin tha mạng.
Xin tha mạng…
Xúc tu quái giơ hai xúc tu còn sót lại lên làm động tác van xin, đôi mắt sưng đỏ long lanh nước, máu xanh đậm phun ra từ những đoạn bị chặt, thấm xuống nền thành một vũng loang lổ như đầm lầy dinh dưỡng.
“Tha cho mày?”
Ôn Nam Chi nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lại mỉm cười lắc đầu:
“Không được. Mày tự tiện vi phạm mệnh lệnh, làm anh ấy bị thương, sao có thể không chết?”
“Phải không?”
Xúc tu quái nghe thấy câu đó thì toàn thân chấn động, lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy van xin. Nhưng dù cầu xin đến mức nào thì cũng không thể thoát khỏi cái chết đang tới gần.
Chủ nhân.
Xin tha mạng.
Thật sự biết sai rồi…