Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân 

Khương Ương không muốn tin vào cảnh tượng trái luân lý trước mắt: “Anh nói đi, chuyện này không phải thật đúng không?”

Triệu Đình Liêu như cười như không liếc cậu một cái, thấy mặt Khương Ương đã đỏ bừng như quả táo, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu có thể xem như không phải thật. Nhưng mà…”

Anh cố ý kéo dài giọng, đến khi Khương Ương không kìm được mà quay đầu lại nhìn, Triệu Đình Liêu mới từ tốn bổ sung: “Hậu quả, tự chịu.”

Khương Ương: “…”

Khương Ương thở dài một hơi thật sâu.

Cậu nhớ lúc mình vừa vào phó bản, Triệu Đình Liêu đã nói với cậu: hệ thống không chỉ rõ thì có thể tự do phát huy, nhưng chi tiết đã được hệ thống chỉ ra thì nhất định phải tuân thủ.

Khương Ương thật sự không muốn biết cái giá của việc vi phạm quy tắc là gì. Bây giờ cậu chỉ muốn bình yên.

Khương Ương leo lên giường đắp chăn kín người, cố gắng tỏ ra như thể mình đã hóa thân thành một người hiền hòa an phận. Giọng nói của cậu uể oải: “Tôi ngủ đây. Không có chuyện gì thì đừng làm phiền.”

Triệu Đình Liêu ở bên cạnh suýt nữa cười chết.

Thấy Khương Ương đã nhắm mắt, Triệu Đình Liêu cũng thổi tắt đèn, nằm nguyên cả áo ngoài lên chiếc ghế dài. Thế nhưng chưa được bao lâu, anh đã nghe thấy tiếng mưa.

Từ “tí tách” đến “ào ào”, chỉ cách nhau vài giây ngắn ngủi, cơn mưa nhỏ lập tức biến thành mưa xối xả. Mưa đập vào cửa sổ giấy, như thể muốn chọc thủng lớp giấy ấy.

Khương Ương vẫn đang ngủ say, chẳng có vẻ gì là sẽ tỉnh.

Ngay lúc ấy, Triệu Đình Liêu nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ rất nhẹ nhưng có nhịp điệu, ba cái một nhịp, từ nhỏ đến lớn, nhịp nhàng phối hợp với tiếng mưa như một bản hòa tấu được dàn dựng công phu.

Rồi một giọng nói vang lên: “Xin hỏi, tôi có thể vào được không?”

Là giọng nữ, nghe rất lễ phép. Nhưng Triệu Đình Liêu không cần suy nghĩ cũng biết—không thể đồng ý.

Vấn đề bây giờ không phải là sinh vật không rõ danh tính ngoài cửa kia, mà là Khương Ương vẫn đang ngủ say—tiếng gõ cửa to thế mà cậu không tỉnh?

Có chuyện gì sao?

Triệu Đình Liêu đi đến cạnh giường Khương Ương, trước tiên đưa tay kiểm tra hơi thở của cậu, thấy vẫn đều đều. Lại sờ trán Khương Ương, xác định không sốt.

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, nhưng Khương Ương vẫn không tỉnh. Triệu Đình Liêu lay lay người cậu, nhưng Khương Ương vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, giọng nữ ngoài cửa lại vang lên: “Tôi có thể vào không?”

Triệu Đình Liêu nhíu mày nhìn Khương Ương nằm trên giường, suy đoán rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Tiếng gõ cửa dồn dập hơn, giọng nữ cũng không còn bình thản như lúc đầu, trở nên sắc bén: “Cho tôi vào!”

Triệu Đình Liêu bực mình, bực thẳng ra mặt: “Câm miệng, đừng lảm nhảm, phiền quá.”

Giọng nữ ngoài cửa im bặt.

Khương Ương lại cau mày.

Có vẻ như sinh vật kia không ngờ lại bị mắng thẳng mặt như vậy, nhất thời không chịu nổi thái độ đó, giọng the thé: “Anh dám nói chuyện với tôi như thế à?”

Triệu Đình Liêu dứt khoát: “Cút.”

Giọng nữ: “…”

Khương Ương càng nhíu mày sâu hơn.

Triệu Đình Liêu: “…”

Triệu Đình Liêu xoa cằm, không nhịn được mà nghĩ—không lẽ càng chửi thô, khả năng Khương Ương tỉnh lại càng cao?

Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng đổi sang giọng hòa hoãn, hỏi sinh vật không rõ ngoài cửa: “Cô là ai?”

Sinh vật ngoài cửa lần đầu nghe thấy ngữ khí thân thiện như vậy, rõ ràng có phần ngỡ ngàng. Một lúc sau, dưới sự thúc giục thiếu kiên nhẫn của Triệu Đình Liêu, cô ta mới trả lời: “Nô danh gọi là Bất Lưu, công tử gọi nô gia Bất Lưu là được rồi.”

Mí mắt Triệu Đình Liêu giật giật—anh thấy Khương Ương chậm rãi mở mắt.

Khương Ương ngồi dậy, xoa xoa trán như muốn đuổi đi cơn đau, giọng thấp khàn: “Có chuyện gì thế? Đầu tôi đau quá…”

Triệu Đình Liêu: “…”

Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khương Ương, như có điều suy nghĩ. Anh xoa cằm, nói: “Không sao, ngủ ngon là chuyện tốt.”

Khương Ương có cảm giác bị móc mỉa.

Nhưng Triệu Đình Liêu không cho cậu thời gian suy nghĩ, anh chỉ vào cửa, nói: “Ngoài kia có một mỹ nữ đến tìm cậu.”

Ngừng một chút, anh lại bổ sung: “À, cũng chưa chắc là mỹ nữ. Có khi là mỹ bà.”

Khương Ương: “???”

Gì cơ?

Cậu vẫn còn chưa tiêu hóa nổi câu đó, ngoài cửa, “Bất Lưu” đã gào lên điên cuồng: “Ngươi nói cái gì! Có gan thì lặp lại lần nữa!”

Bất Lưu bắt đầu điên cuồng đập cửa, nhưng không hiểu sao, cánh cửa trông thì cũ kỹ ọp ẹp kia lại mãi không bị phá. Bất Lưu giận đến mức hét ầm: “Mở cửa! Có gan thì mở cửa!”

Triệu Đình Liêu trả lời: “Ồ, tôi không có gan.”

Tiếng đập cửa khựng lại một chốc, rồi tiếp tục dồn dập hơn.

Khương Ương hiếu kỳ: “Chẳng phải đây là kiểu truyền thuyết ‘you are not invited’ đấy à?”

Triệu Đình Liêu nói: “Về lý thuyết thì đúng. Nhưng cũng không loại trừ ngoại lệ.”

Khương Ương: “Ví dụ?”

Triệu Đình Liêu hất cằm về phía cửa.

Khương Ương lập tức thấy bất an. Cậu vội nhìn ra cửa, thấy cánh cửa vốn cũ nát nhưng kiên cố kia, giờ đã bị Bất Lưu phá ra một khe hở.

Khương Ương: “…”

Thôi xong rồi, không được mời mà cũng chui vào được à.

Giây tiếp theo, cửa mở tung, Khương Ương cũng nhìn rõ được dung mạo của Bất Lưu.

Trông cô ta như một thiếu nữ xinh đẹp, mặc áo váy cổ trang đỏ thắm, giữa trán điểm một đóa liên hoa đỏ, tóc búi cao, cài vài cây trâm bạc. Khương Ương để ý, trên cổ tay cô đeo vòng bạc ở cả hai tay, nhưng tai lại không có bất kỳ khuyên tai nào. Khương Ương nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện tai cô thậm chí không có lỗ xỏ.

Cửa vừa mở, Bất Lưu yểu điệu bước vào. Cô khẽ vuốt trâm bạc bên mai tóc, chiếc váy đỏ dưới chân như đóa hoa nở rộ.

【Tên NPC: Hằng Bất Lưu】

【Giới tính: Nữ】

【Loại hình: NPC có linh trí】

【Mô tả NPC: *******】

Dòng mô tả lại chỉ toàn dấu sao, Khương Ương bắt đầu thấy thú vị.

Hằng Bất Lưu mỉm cười: “Hai vị, sao lâu thế mới chịu mở cửa?”

Triệu Đình Liêu không nói một lời, dứt khoát giương nỏ lên nhắm thẳng vào Hằng Bất Lưu, không chút chần chừ, bắn luôn một mũi tên.

Khương Ương: “…”

Tuyệt!

Cái nỏ mà hệ thống bảo là “đã hư, không dùng được vì quá cũ” mà vào tay Triệu Đình Liêu lại dùng vèo vèo như mới.

Khương Ương nghi ngờ con hệ thống chó kia đang móc mỉa cậu.

Hằng Bất Lưu nghiêng người né được mũi tên, còn định cười khẩy một câu “chỉ vậy thôi à”, thì bên tai lại vang lên tiếng gió rít. Cô lập tức quay lại, thấy mũi tên ban nãy thế mà lại vòng ngược trở lại, tiếp tục lao tới.

Hằng Bất Lưu lại lách người tránh, nhưng mũi tên như thể có sinh mệnh, vẫn không ngừng truy đuổi. Cuối cùng, cô cũng nhận ra điều gì đó. Cô đưa tay phải ra, để mũi tên cào một đường trên tay.

Quả nhiên, mũi tên dính máu thì ngừng bay, cắm phập vào tường rồi đứng im.

Khương Ương: “…”

Cậu chết lặng tại chỗ.

Thấy cuối cùng cũng thoát được mũi tên, Hằng Bất Lưu nhìn vết thương trên tay đang chảy máu không ngừng, sắc mặt tối sầm.

Cô hậm hực nhìn họ một cái, xoay người định đi.

Nhưng lúc này, Khương Ương lên tiếng gọi lại: “Cô định đi thật à?”

Hằng Bất Lưu nghe thế thì dừng bước, quay đầu, môi cong cong lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng: “Cậu đang mời tôi ở lại sao?”

Khương Ương nghe xong lắc đầu. Cậu chỉ tay về phía cánh cửa cũ nát: “Cô còn nhớ quy định mới của trấn Hồng Liên không? Điều một: Không được phá hoại công trình công cộng trong trấn. Vi phạm nhẹ, phạt từ ba đến năm đồng tiền.”

Trong khi mặt Hằng Bất Lưu ngày càng đen, Khương Ương ngửa tay, nhẹ nhàng nói: “Xét thấy cô vi phạm lần đầu, ba đồng là được rồi.”

Hằng Bất Lưu giận đến mặt méo xệch, trong mắt rơi xuống vài giọt huyết lệ. Máu nhỏ xuống đất, ăn mòn mặt đất tạo ra vài cái lỗ.

Khương Ương tỏ vẻ bất lực, tiếc nuối lắc đầu, chỉ xuống đất: “Hai cái. Sáu đồng.”

Hằng Bất Lưu lập tức… hết khóc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play