Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân 

Một cơn choáng váng lướt qua, trước mắt từ mơ hồ dần dần rõ nét — là một thế giới xám xịt, tầm mắt nhìn tới đâu cũng toàn là khói mù.

Bên tai vang lên âm thanh điện tử lạnh lẽo:

【Chào mừng đến với thế giới ảo của Trường An số 444, chi tiết phó bản lần này như sau:】

【Tên phó bản: “Quan Quân Trấn Thạch Hào”】

【Tính chất phó bản: linh dị tổng hợp】

【Cấp độ phó bản: phó bản chuyển tiếp tân thủ】

【Độ khó phó bản: đơn giản】

【Số người tham gia: 2 người】

【Lời nhắc thân thiện: Các nhiệm vụ giả xin hãy cố gắng sống sót, tuy cái chết trong phó bản không nhất định là cái chết thật, nhưng trải nghiệm của bạn có thể sẽ không dễ chịu cho lắm. Nếu như bạn có trải nghiệm tệ trong phó bản, xin đừng đánh giá thấp, càng đừng khiếu nại — chúng tôi không có bộ phận chăm sóc khách hàng.】

Khương Ương: “……”

Dọa chết bảo bảo rồi, đến sắp bị hù tỉnh luôn đây này.

Ban đầu chỉ là một ngày làm dân công sở mệt mỏi, vậy mà đến tối lại tình cờ gặp phải truyền thuyết về “Trường An số 444”, rồi bị dụ dỗ mà đồng ý trải nghiệm trong phó bản số 444 này — Khương Ương đến một phút nghỉ ngơi cũng không có.

Lúc đầu còn rất buồn ngủ, nhưng sau khi nghe nói Trường An số 444 không có chăm sóc khách hàng, Khương Ương bắt đầu nghi ngờ không biết quyết định bước vào có phải quá hấp tấp rồi không.

Nghĩ thì nghĩ vậy, buồn ngủ vẫn kéo đến, Khương Ương không nhịn được ngáp một cái.

“Buồn ngủ hả?” Một giọng điệu cà chớn vang lên.

Khương Ương quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện không biết từ bao giờ, một con husky đen trắng đã xuất hiện trong không gian xám xịt này.

Nó ngẩng cao cằm, vẻ mặt láu cá: “Buồn ngủ thì ngủ luôn đi, ngủ một giấc không dậy nữa cũng hay, hỏa táng luôn một thể, khỏi phải lo âu cả đời.”

Khương Ương tò mò: “Phí hỏa táng mi trả à?”

Husky: “……”

Khương Ương thề, cậu vừa thấy nét mặt của con husky này vặn vẹo rõ rệt.

Có vẻ do túng tiền, husky thức thời đổi chủ đề: “Tôi tên là Vương Nhị Cẩu, đương nhiên, mọi người gọi tôi là Cẩu Ca, cậu cũng có thể gọi là Cẩu Cha.”

Khương Ương: “……”

Cái thể loại xưng hô gì kỳ cục thế này.

Nhị Cẩu nói: “Tôi coi như là người dẫn đường của cậu.”

Khương Ương hiểu ra: “Chó dẫn đường.”

“……Không biết nói thì câm mồm.” Nhị Cẩu cảnh cáo nhạt nhẽo, “Chọc giận tôi thì cậu chẳng được lợi gì đâu.”

Nói rồi, Nhị Cẩu bước đến gần cậu một bước, nói: “Có gì thắc mắc thì hỏi luôn bây giờ đi, phó bản bắt đầu rồi thì tôi sẽ không cứu cậu đâu. Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào bản thân.”

Khương Ương nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có 2 người chơi, người còn lại chính là cái gọi là ‘người đưa đò’ của tôi à?”

Nhị Cẩu gật đầu: “Đúng, trong phó bản này, cậu có thể tin anh ta. Nhiệm vụ của anh ta là giúp cậu vượt qua phó bản tân thủ, nếu cậu không qua được, anh ta sẽ bị trừng phạt."

Thấy vẻ mặt Khương Ương trầm ngâm, Nhị Cẩu bổ sung: “Nhưng nhớ kỹ, đừng ỷ lại người đưa đò, cũng đừng nghĩ nhiệm vụ của họ là bảo vệ cậu rồi bắt đầu nằm ngửa ăn hại hay làm loạn. Nếu cậu thất bại, họ chỉ bị phạt thôi, còn cậu……”

Nó nở nụ cười hiểm độc, rõ ràng đang dụ Khương Ương tưởng tượng đến kịch bản nguy hiểm nhất.

Khương Ương đại khái đã hiểu: “Nếu hắn thấy tôi phiền tới mức muốn tôi chết luôn, thì thật sự có thể để tôi chết luôn hả?.”

Nhị Cẩu tỏ vẻ “đứa trẻ đáng dạy”: “Chính xác. Tôi nói thật, có nhiều người ỷ là phó bản tân thủ, làm loạn với người đưa đò, kết quả là bị họ giết hết. Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu xem video mấy người đó chết thế nào.”

Khương Ương: “……Cảm ơn, khỏi cần.”

Nhị Cẩu nhiệt tình hỏi: “Thật sự không cần? Tôi có lưu video, mở ra là được, không phiền đâu.”

Khương Ương: “……”

Thấy vẻ mặt Khương Ương, Nhị Cẩu lộ vẻ thất vọng: “Thôi vậy, không dọa được rồi. Còn gì muốn hỏi không?”

Khương Ương: “Cho tôi tài liệu phó bản đi.”

“Chậc, làm bộ làm tịch, rồi sẽ có lúc cậu hối hận thôi.” Nhị Cẩu lầm bầm, rồi đưa tài liệu cho Khương Ương.

【Hiện tại là năm thứ ba Dân Quốc, bạn là thiếu gia Khương Ương vừa du học về, dưới sự sắp xếp của cha mình, bạn trở thành tuần cảnh thuộc sở tuần cảnh. Mới nhậm chức không lâu, vì có học vấn Tây dương nên bị người xa lánh, bị giao cho một nhiệm vụ gian nan.】

【Có một trấn gọi là Hồng Liên trấn, nổi danh vì hồ sen đỏ có thể sản xuất loại lụa đỏ Hồng Liên đẹp nhất. Vài năm gần đây, do sen khô héo, dân làng không nộp đủ thuế, bị áp giải đi lao dịch tại mỏ đá gần đó.】

【Nhưng gần đây, những người bị chọn đi lao dịch trong trấn lần lượt chết một cách khó hiểu. Nhiều tuần cảnh đến điều tra đều không tìm được gì. Có lời đồn rằng, trấn này có ma.】

【Bạn du học về, không tin ma quỷ, vậy nên bị cử đi điều tra sự kiện chết người ở Hồng Liên trấn. Cùng đi với bạn, là trợ lý do sở tuần cảnh phân phối.】

【Bạn sẽ tìm ra sự thật, đúng chứ?】

【Nhiệm vụ vượt ải: Tìm ra nguyên nhân dân làng Hồng Liên trấn liên tục chết.】

Khương Ương xem xong, hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

Nhị Cẩu gật đầu: “Ừ, chỉ vậy.”

Lắc lắc đuôi, Nhị Cẩu nói: “Thời gian hỏi đáp hết rồi, giờ cậu có hỏi gì tôi cũng không trả lời đâu.”

Nó bày ra dáng vẻ vô địch thiên hạ: “Cố gắng sống sót nhé, cậu trai trẻ. Hy vọng cậu còn có ngày gặp lại Cẩu Ca.”

Vừa dứt lời, tựa như một cái chớp mắt, bóng dáng Nhị Cẩu liền biến mất.

Ngay sau đó, thế giới xám xịt bắt đầu sụp đổ, Khương Ương nhìn thấy thế giới đầy màu sắc hiện ra trước mắt.

Trước mặt là một tấm bia đá, trên viết ba chữ “Hồng Liên Trấn”. Nhìn ra sau bia là một trấn cổ xưa, nhà ngói thấp, đường đất gập ghềnh, gió lạnh lùa xoáy cuốn theo lá khô —

Không một bóng người.

“Có gì muốn hỏi không?” Một giọng nói vang lên bên tai.

Khương Ương quay đầu lại, thấy một người đang dựa vào xe hút thuốc.

Chiếc xe mang dáng vẻ đặc trưng thời Dân Quốc, nước sơn đen bóng loáng chứng tỏ được bảo dưỡng kỹ lưỡng, trông như mới.

Người đàn ông mặc cảnh phục Dân Quốc, đai vũ trang ôm sát eo, Khương Ương nheo mắt, dường như nhìn xuyên qua lớp vải dày, thấy được vòng eo rắn chắc ấy.

“Đẹp không?” Người đàn ông phả ra làn khói, nói, “Ánh mắt của cậu như muốn lột sạch tôi ra vậy. Ở nơi công cộng thế này không hay đâu, hay là vào xe?”

Khương Ương: “……”

Trầm mặc vài giây, Khương Ương hỏi: “Trong đai vũ trang có súng không? Dùng được không? Có mấy viên đạn?”

Người đàn ông sửng sốt, có vẻ không ngờ câu hỏi đầu tiên lại là cái này. Hắn hứng thú liếc nhìn Khương Ương, dập điếu thuốc dưới ủng, rồi nói: “Có chín viên đạn, nhưng chỉ có một khẩu súng. Tỷ lệ nổ súng là 50/50 — hiểu chứ?”

Khương Ương ngẫm nghĩ rồi nói không chắc chắn: “Ý anh là trong hai lần bắn sẽ có một lần nổ súng? Nói là chín viên, thực chất chỉ dùng được một viên, vì lần thứ hai có thể nổ ngay. Mà nếu xui thì ngay lần đầu đã nổ?”

Người đàn ông gật đầu: “Thông minh đấy, nên lời khuyên của tôi là: bỏ đi. Cậu thích thì cứ dùng, tôi không liều.”

Nói xong, hắn ném thẳng súng và chín viên đạn qua: “Tùy vào vận may của cậu.”

Khương Ương vừa nhận lấy, thì trước mắt hiện ra một bảng thông tin:

【Tên đạo cụ: Một khẩu súng sắp hỏng】

【Cấp độ đạo cụ: Đạo cụ sơ cấp】

【Tính chất: Chỉ dùng trong phó bản】

【Mô tả: Đây là súng của tuần cảnh, truyền thuyết là hàng Hán Dương chế tạo, hàng xịn số một. Chỉ tiếc vì lâu không bảo dưỡng nên không còn chính xác. Bắn ra có 50% khả năng nổ. Nếu nổ? Chúc mừng, bạn sẽ biến thành pháo hoa, “bùm”——】

Khương Ương: “……”

Miêu tả cũng biết nói đùa ghê.

Khương Ương im lặng định nhét súng vào đai, cúi đầu nhìn — cậu không có đai vũ trang.

Không đúng, phải nói là, cậu không mặc cảnh phục.

Khương Ương: “???”

Không thể tin nổi nhìn lại bản thân —

Bộ vest ba mảnh ôm sát, đường cắt may hoàn hảo đến mức không nhấc tay lên nổi. Giày da bóng loáng dưới chân hoàn toàn không phù hợp để chạy trốn.

Khương Ương khó hiểu: “Sao anh mặc được cảnh phục, tôi thì lại mặc vest với giày da?”

Người đàn ông cười hì hì: “Trong tài liệu không ghi à? Của tôi có ghi đó.”

Một cảm giác bất an trào lên trong lòng Khương Ương.

Quả nhiên, người kia tiếp lời: “Tài liệu tôi nhận được ghi rằng, cậu là một thiếu gia vào sở tuần cảnh nhờ bóng cha, thể lực kém, không biết dùng súng, càng không biết đánh nhau, đi bộ ba bước đã thở dốc. Dù biết rõ phải về làng điều tra cũng không chịu bỏ vest với cà vạt.”

Nói đến đây, hắn cười thành tiếng: “À đúng rồi, cậu còn thích nói đạo lý, cho rằng đánh người là sai. Nhớ đừng OOC, sẽ bị phạt đấy.”

Khương Ương: “……”

Không thể tin nổi: “Nói đạo lý? Không đánh nhau?”

Người kia gật đầu tươi cười.

Khương Ương hỏi: “Những quy tắc này bắt buộc phải tuân theo à?”

Người đàn ông vẫn gật đầu: “Cái gì không ghi trong tư liệu thì cậu muốn làm sao cũng được, nhưng đã ghi rồi thì nhất định phải tuân thủ.”

Khương Ương lại im lặng: “Thế sao tư liệu anh có mà tôi không biết?”

Người kia nhìn cậu sâu xa, cười đầy ẩn ý: “Vì chúng ta là một đội, cho nên…”

Mí mắt Khương Ương giật liên tục.

Người kia nói: “Những giới hạn của cậu có thể nằm trong tay đồng đội, cũng có thể không. Vì thế, mỗi khi vào phó bản, điều đầu tiên cần làm là xác định rõ: cậu bị hạn chế bởi điều gì? Thứ đồng đội nói, có thật là giới hạn hay không?”

“Biết suy luận độc lập, là tố chất đầu tiên khi bước vào phó bản.”

Nói rồi, hắn bước đến gần Khương Ương: “Dựa vào cái đã biết để suy ra cái chưa biết, không khó hiểu nhỉ?”

Khương Ương trầm tư: “Tài liệu tôi chỉ nói tôi là thiếu gia, vào làm tuần cảnh nhờ cha, vậy câu nói tôi vào bằng bóng cha là đúng.”

“Anh nói tôi yếu không chạy được, cũng đúng. Giày dưới chân rõ ràng cản trở cử động.”

“Nhưng mà…” Khương Ương ngẩng đầu, đưa tay ra trước mặt người kia: “Không biết bắn súng? Chưa chắc.”

Ở giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai rõ rệt — cho thấy thiếu gia này từng tập súng. Rõ ràng, cha cậu đã để cậu đi giải quyết vụ việc kỳ dị mà không ai khác làm nổi, thì cậu sao có thể là người vô dụng được?

Người đàn ông bật cười: “Suy luận tuyệt lắm.”

Khương Ương lại nhìn về chiếc xe sáng bóng: “Trong xe chắc không trống trơn nhỉ?”

Ánh mắt người kia càng rực sáng. Hắn cười: “Thật vui khi cậu không phải đồ ngốc.”

Mí mắt Khương Ương lại giật: “Nếu tôi là đồ ngốc thì sao?”

Người kia nhún vai: “Đừng sợ, cũng chẳng sao, chỉ là kết thúc game sớm hơn một chút thôi. Dù sao thì, trò chơi không có trải nghiệm cũng chẳng cần tiếp tục.”

Khương Ương: “……”

Cảm ơn anh nhiều.

Người đàn ông mở cửa xe, miệng nói: “À đúng rồi, tôi chưa nói tên mình nhỉ?”

Hắn quay lại, mỉm cười: “Tôi tên Triệu Đình Liêu.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play