Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân
Khương Ương buộc phải thừa nhận, Tiêu Lan Hiết là một người rất thú vị.
Hắn hoàn toàn không vì khả năng rất cao bản thân sẽ là người tiếp theo chết đi mà cảm thấy sợ hãi, ngược lại biểu hiện vô cùng điềm tĩnh. Cả người trường sam không dính một hạt bụi, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, những ngón tay trắng trẻo thon dài cầm lấy bút lông đen, như một bức tranh thủy mặc do trời đất tạo nên.
Rõ ràng biết có người đến, hắn vẫn không ngừng bút, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Khương Ương bước lên phía trước, phát hiện Tiêu Lan Hiết đang vẽ một bức tranh hoa sen. Rõ ràng chỉ là bút đen trên nền giấy trắng, vậy mà Khương Ương lại thấy từ bức tranh thủy mặc ấy hiện ra sắc hoa rực rỡ.
Từng đóa từng đóa sen đua nhau nở rộ, vừa nhìn liền biết là cảnh tượng sen đỏ nở rộ trên hồ Hồng Liên.
Đợi đến khi Tiêu Lan Hiết vẽ xong, ngừng bút, Khương Ương mới lên tiếng:
“Đậm nhạt đúng mức, khí cốt kiên cường, tranh rất đẹp.”
Tiêu Lan Hiết hơi ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn Khương Ương một cái, trong mắt là sự kinh ngạc không hề che giấu. Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
“Tranh của tôi vẫn chưa đủ tốt, không vẽ ra được một phần phong thái của nàng.”
Khương Ương lại đáp:
“Nếu nàng nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui.”
Phải mất một lúc, Triệu Đình Liêu mới phản ứng kịp họ đang nói gì. Hắn trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn bức tranh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan Hiết, sau đó cúi đầu nhìn tranh lần nữa. Cái cổ của hắn suýt thì xoay gãy, vậy mà vẫn không nhìn ra được bức tranh này có liên quan gì đến Nữ Thần Hồng Liên.
Khoan đã, đây chẳng phải chỉ là một bức tranh hoa sen?
Khương Ương nhìn thế nào lại thấy được “khí cốt kiên cường”? Nhìn thế nào lại ra được là Nữ Thần Hồng Liên?
Dường như nhận ra động tác của Triệu Đình Liêu, Tiêu Lan Hiết quay đầu lại, không vui nói:
“Ý trong tranh vốn huyền ảo mơ hồ, đã không hiểu được thì đừng ép mình quá.”
Triệu Đình Liêu: “???”
Triệu Đình Liêu thấy tay mình ngứa ngáy.
Khương Ương vội cản hắn đang muốn đánh người, sau đó quay đầu lại hỏi Tiêu Lan Hiết, rất thẳng thắn:
“Anh biết anh sắp chết rồi chứ?”
Câu này đúng là quá thẳng, đến mức khiến Tiêu Lan Hiết nhất thời ngây người.
Khương Ương cẩn thận quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt hắn——
Cậu khẳng định, trong khoảnh khắc ấy, biểu cảm trên mặt Tiêu Lan Hiết là kinh ngạc và bất ngờ.
Hắn ngạc nhiên vì điều gì?
Ngạc nhiên vì mình sắp chết?
Không thể nào, chuyện đó hắn chắc chắn đã sớm biết.
Vậy nên điều khiến hắn bất ngờ, hẳn là việc Khương Ương lại trực tiếp đề cập đến chuyện này như thế.
Với tin tức ấy, hắn chỉ cảm thấy bất ngờ, chứ không hề thấy sợ hãi——Rõ ràng đã có ba người chết với hình dạng kỳ quái, mà Tiêu Lan Hiết lại chẳng chút sợ hãi?
Quả là con người kỳ lạ.
Khương Ương hỏi thẳng luôn:
“Anh không sợ sao?”
Tiêu Lan Hiết cười cười, ngược lại hỏi:
“Tôi sợ thì sao? Sợ thì không phải chết nữa chắc?”
Hắn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn vào bức tranh mình vừa vẽ, chậm rãi nói:
“Thứ tôi sợ xưa nay chưa từng là cái chết.”
Khương Ương hỏi lại:
“Vậy anh sợ điều gì?”
Tiêu Lan Hiết không trả lời, chỉ ngược lại hỏi:
“Trấn trưởng, vậy cậu có sợ chết không?”
Ngay khoảnh khắc đó, Khương Ương đột nhiên cảm nhận được một luồng ác ý mãnh liệt, như thể không khí xung quanh bỗng dưng đặc quánh lại, bủa vây lấy cậu. Từng lỗ chân lông đều ngấm trọn cái lạnh thấu xương ấy, khiến cậu cảm thấy rợn người.
Nhưng khi Khương Ương nhìn kỹ lại, Tiêu Lan Hiết vẫn là vẻ nho nhã như họa, như công tử bước ra từ trang sách cổ, chỉ chuyên chú với tranh vẽ của mình.
Khương Ương nheo mắt lại.
---
Sau khi trở lại văn phòng công vụ của trấn Hồng Liên, Khương Ương đi thẳng vào phòng lưu trữ, bắt đầu lục tung các tủ tài liệu. Triệu Đình Liêu đứng bên cạnh phụ giúp, cuối cùng nhờ lợi thế cao hơn Khương Ương một cái đầu, đã tìm thấy thứ cậu cần ở tầng cao nhất của tủ tài liệu——
Hồ sơ của Tiêu Lan Hiết.
Khương Ương lập tức xé bao hồ sơ, xem từng tờ từng tờ một.
Phía đầu tiên là giấy khai sinh, ghi rằng cha của Tiêu Lan Hiết tên là Tiêu Tái Tuyết, còn tên mẹ không ghi lại, trong hồ sơ chỉ gọi bà là “Chương thị”.
Mẹ của Tiêu Lan Hiết họ Chương?
Chuyện này thật thú vị.
Năm nay mới là năm thứ ba của dân quốc, Tiêu Lan Hiết hai mươi tuổi, vậy năm hắn sinh ra vẫn còn là thời kỳ cuối của triều Thanh. Tính ra thì vào khoảng cuối thế kỷ 19, những thành phố lớn đã bắt đầu hiện đại hóa dưới sự xâm nhập của người Tây, còn những thị trấn nhỏ thì vẫn giữ nguyên nếp sống phong kiến lạc hậu, nhất là nơi như trấn Hồng Liên.
Thậm chí đừng nói là hơn chục năm trước, ngay cả bây giờ, trấn Hồng Liên vẫn còn “một làng hai họ, đời đời kết thông gia”, họ Tiêu và họ Tề đời đời thông hôn, người trẻ trong trấn đều mang hai họ này.
Thế mà mẹ của Tiêu Lan Hiết lại không phải họ Tề, mà là họ Chương?
Khương Ương và Triệu Đình Liêu liếc nhau, Triệu Đình Liêu lập tức hiểu ý, đi lục tài liệu liên quan đến mẹ Tiêu Lan Hiết.
Còn Khương Ương tiếp tục đọc hồ sơ của hắn.
Hồ sơ ghi rõ, từ nhỏ Tiêu Lan Hiết đã thông minh xuất chúng, học tứ thư ngũ kinh tại trường của lão tiên sinh trong trấn, mỗi lần đều được khen ngợi là có tư chất trạng nguyên, sau này chắc chắn có thể làm quan lớn, giúp trấn Hồng Liên thoát khỏi cảnh khốn khó.
Khương Ương không rõ hắn có tư chất trạng nguyên thật không, nhưng cậu biết rõ, bánh xe lịch sử lăn tới chẳng ai ngăn được. Năm Tiêu Lan Hiết mười một tuổi là năm 1905, tháng Chín năm ấy, chế độ khoa cử kéo dài nghìn năm chính thức bị bãi bỏ, từ đó về sau, thế gian chẳng còn trạng nguyên.
Năm sau, lúc mười hai tuổi, nhờ sự ủng hộ của mẹ là Chương thị, bất chấp mọi sự phản đối trong trấn, Tiêu Lan Hiết rời khỏi ngôi trường tàn tạ trong làng, đến học đường do người Tây mở ra tiếp tục học tập.
Không ngờ hai năm trước, khi vừa lấy bằng trung học, hắn lại từ chối thi đại học, chọn quay về trấn Hồng Liên——theo lời hắn, là để dùng tư tưởng và kỹ thuật hiện đại kiến thiết quê nhà.
Nhưng lời nói thì đẹp, về trấn Hồng Liên rồi, Tiêu Lan Hiết dường như chẳng làm gì cả, hồ sơ chỉ ghi hắn suốt ngày vẽ vời trong sân nhà. Còn cha mẹ hắn—Tiêu Tái Tuyết và Chương thị—thì mất từ năm hắn mười ba tuổi, tức năm thứ hai hắn đi học xa nhà. Không cha không mẹ, người ta cũng thấy thương hại, nên chẳng ai buồn quản việc hắn không làm gì.
Hồ sơ ghi lại đến đây là hết, nhưng Khương Ương cảm thấy có gì đó không ổn——
Thứ nhất, trấn Hồng Liên đã trở nên nghèo túng từ ba mươi năm trước vì mất đi hồ Hồng Liên. Dù nhà nào còn ít tiền tổ tiên để lại, nhưng bao năm ngồi không cũng đã tiêu gần cạn, mấy năm gần đây ngay cả tiền miễn lao dịch cũng không có, đành phải để con cháu đi làm thay.
Đã khốn khó như vậy, làm sao người dân có thể chấp nhận để một trai tráng hai mươi tuổi suốt ngày ngồi không không làm việc?
Thứ hai, hồ sơ ghi cha mẹ Tiêu Lan Hiết chết vì trượt chân rơi xuống nước, mà địa điểm rơi xuống chính là hồ Hồng Liên.
Vấn đề là, cha hắn—Tiêu Tái Tuyết—nếu còn sống, nay đã hơn bốn mươi tuổi. Mà hồ Hồng Liên chỉ mới cạn sen từ ba mươi năm trước. Nói cách khác, Tiêu Tái Tuyết được sinh ra vào thời điểm hồ Hồng Liên vẫn còn sen.
Và từng có tư liệu đề cập, khi ấy nhà nào có trẻ con cũng biết hái sen.
——Nói cách khác, Tiêu Tái Tuyết biết bơi.
Chẳng lẽ lại là kiểu “chết đuối toàn người biết bơi” trong truyền thuyết?
Khương Ương có linh cảm, trong chuyện này có gì đó rất bất thường.
Lúc này, Triệu Đình Liêu cũng đi tới, nói:
“Hồ sơ không có gì liên quan đến Chương thị, nhưng tôi tìm được một thông tin khác.”
Triệu Đình Liêu giơ tập hồ sơ trong tay lên, nói:
“Nó ghi rằng khi còn nhỏ, cha Tiêu Lan Hiết là Tiêu Tái Tuyết từng có một vị hôn thê tên là Tề Niệm Niệm. Nhưng sau đó trong một lần đi săn trên núi, ông ta nhặt được một cô gái xinh đẹp, rồi yêu cô ấy, sau đó hủy hôn với vị hôn thê.”
Nghe đến đây, mắt Khương Ương sáng rực:
“Tề Niệm Niệm chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu sắc với Chương thị!”
Triệu Đình Liêu đưa tài liệu cho cậu:
“Còn một chuyện trùng hợp hơn, sau khi Tề Niệm Niệm lấy chồng, sinh được một đứa con trai, mà con trai của bà ta lại tên là Tiêu Trừng Chỉ.”
Tiêu Trừng Chỉ—chính là người thứ ba chết sau khi vợ chồng Tề Đại Trụ và Tiêu Thiến Thiến qua đời.
Khương Ương lập tức nói:
“Chúng ta đi tìm Tề Niệm Niệm.”
Triệu Đình Liêu kéo cậu lại:
“Mai hãy đi, trời sắp tối rồi.”
Khương Ương theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, qua cánh cửa gỗ cũ, bầu trời mờ dần phủ một tầng mây xám xịt. Ánh dương đã tắt, thoáng chốc, Khương Ương như ngửi thấy mùi hơi nước trong không khí.
Khương Ương nói:
“Sao tôi lại thấy hình như sắp mưa?”
“Mưa?” Triệu Đình Liêu cau mày, “Cậu chắc chứ?”
Khương Ương nhăn mũi, tuy không chắc chắn, nhưng vẫn đáp:
“Tôi ngửi thấy mùi nước trong không khí, nếu không có gì bất ngờ, tối nay chắc sẽ mưa.”
Nghe Khương Ương nói vậy, Triệu Đình Liêu liền đáp:
“Dù có mưa hay không, tối nay chúng ta cũng không ra ngoài, có gì để mai rồi tính.”
Khương Ương nghĩ một lúc, không phản đối, ôm lấy đống tài liệu đi theo Triệu Đình Liêu. Triệu Đình Liêu dẫn cậu tới gian phòng phía tây—nơi này là phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không lớn, chỉ có một chiếc giường, Triệu Đình Liêu bảo Khương Ương nghỉ ngơi trước, còn mình thì đi ra ngoài một chuyến, mang hành lý của cả hai về.
Khương Ương ngồi một bên xem tài liệu, còn Triệu Đình Liêu thì mở hành lý kiểm tra lại. Khương Ương tò mò liếc sang, thấy lần này Triệu Đình Liêu không chỉ lật xem đồ đạc như thường, mà còn sờ mó phần lớp lót trong vali.
Khương Ương lập tức đặt tài liệu xuống, đôi mắt sáng rỡ sán lại gần, chờ đàn anh moi ra món gì hay ho. Nói cũng khéo, cậu vừa mới sáp lại gần, thì đúng lúc Triệu Đình Liêu dừng tay ở một điểm trong vali.
Thật sự có thứ gì đó?
Lại còn là vali của “thiếu gia Khương Ương”?
Đôi mắt Khương Ương sáng rực, vội vàng lấy con dao đưa qua——
Cậu chỉ ngoan như vậy mỗi khi có chuyện cần nhờ người ta.
Triệu Đình Liêu liếc cậu một cái, không nói gì, nhận dao, cẩn thận rạch một đường ở lớp lót bên trong vali, lấy ra một tờ giấy mỏng.
Khương Ương tò mò ngẩng đầu lại gần xem, Triệu Đình Liêu mở ra tờ giấy gấp, nhưng ngay lập tức bị nội dung trên đó làm cho lóa mắt.
Đó là một bức thư, trình bày theo kiểu dọc, dùng bút máy viết chữ phồn thể, từng nét rõ ràng thể hiện chủ nhân có văn dưỡng rất tốt.
Nhưng điều khiến Khương Ương ngạc nhiên là, đây lại là một bức thư tình! Là thư tình mà “thiếu gia Khương Ương” viết cho “đồng nghiệp Triệu Đình Liêu”!
Khương Ương: “???”
Cậu không thể tin nổi, chụp lấy tờ thư đọc kỹ, rồi phát hiện nét chữ trên thư giống y hệt nét chữ của cậu. Nếu không phải cậu chắc chắn mình không mất trí nhớ, nhất định chưa từng viết thư này, thì cậu cũng phải hoài nghi đây thật sự là do cậu viết rồi.
Nhưng mới đọc vài giây, Khương Ương đã không chịu nổi nữa mà dời mắt.
Không thể nào, cái gì gọi là “Khương Ương thật may mắn, dám mong gặp quân tử”?
Cái gì mà “Sớm nhớ chiều mong, hồn mộng đều vì chàng”?
Cái gì mà “Nguyện hái vầng trăng sáng, dỗ ta bước lạc đường”?
Cứu với!