Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân 

Lúc ấy, Tề Đại Trụ bị chọn đi lao dịch, phải đến bãi khai thác đá cách mười dặm làm việc. Sau khi biết tin, Tề Đại Trụ lập tức quyết định tổ chức hôn lễ với vị hôn thê Tiêu Thiến Thiến ngay trong đêm. Lúc đó, hai viên cảnh sát tuần tra đến bắt người cũng nhận được thiệp mời dự tiệc cưới, còn uống một chén rượu mừng.

Đêm động phòng hoa chúc, hai cảnh sát men say đòi vào phá phòng, dân trong trấn chẳng ai dám ngăn, chỉ có thể mặt mày ủ rũ lẽo đẽo đi theo phía sau. Vì hai tên đó vừa ồn ào vừa náo loạn, nên không ai chú ý rằng bên trong tân phòng im ắng đến mức kỳ lạ.

Hai cảnh sát xô đẩy người ngăn cản mình, cưỡng ép mở cửa phòng tân hôn. Kết quả, cửa vừa mở ra, liền thấy Tề Đại Trụ bị treo cổ trên xà nhà, bụng bị rạch một đường lớn, nội tạng không cánh mà bay, chỉ còn lại một đoạn ruột lòng thòng thò ra ngoài, máu nhỏ tong tỏng xuống đất.

Mà trên giường, tân nương Tiêu Thiến Thiến của hắn vẫn mặc nguyên quần áo, nằm thẳng trên giường cưới. Nàng sắc mặt tái nhợt nhưng dung mạo lại xinh đẹp lạ kỳ, môi không tô son mà đỏ rực, trên thân không hề có bất kỳ vết thương nào, trông như chỉ đang say ngủ.

Chỉ đến khi mọi người tiến lại gần mới phát hiện, trái tim của Tề Đại Trụ đang nằm trong tay Tiêu Thiến Thiến, được nàng nâng niu trong lòng bàn tay. Máu đỏ tươi thắm vấy lên áo ngủ trắng tinh, tựa đóa hồng liên đang nở rộ.

Về sau, pháp y được phái từ thành phố đến kiểm tra, kết luận nguyên nhân cái chết của Tiêu Thiến Thiến là đột tử, không có vết thương ngoài da, nhưng không loại trừ khả năng bị đầu độc bằng chất độc đặc biệt.

Cuối cùng, Tề Đại Trụ và Tiêu Thiến Thiến được hợp táng, theo phong tục của thị trấn thì quan tài sẽ được đưa xuống hồ Hồng Liên để thủy táng.

Thế nhưng điều khiến ai nấy kinh ngạc chính là, khi quan tài chầm chậm chìm xuống nước, hồ Hồng Liên lại bất ngờ nở rộ đầy hoa sen đỏ.

Trong tấm ảnh trắng đen mờ nhòe, Khương Ương dường như nhìn thấy được đêm kỳ quái đó qua tấm kính loang lổ mực.

Ánh trăng lạnh lẽo, dân làng mặc áo tang, đưa tiễn đôi vợ chồng chết trong đêm tân hôn dưới ánh trăng trắng bệch. Vậy mà khi quan tài lẽ ra phải chìm xuống đáy hồ, trên mặt hồ lại nở rộ những đóa hồng liên tưởng chừng đã khô héo mấy chục năm nay.

Khương Ương cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Cậu lật tiếp hồ sơ, thấy sau sự kiện ly kỳ này, cục thành phố lập tức cử một viên cảnh sát đến điều tra vụ án. Lần này, người được cử đi cũng là một pháp y từng du học nước ngoài, tên “Đỗ Thụy”, không tin chuyện mê tín phong kiến, một mực cho rằng có kẻ đang giả thần giả quỷ ở đây.

Thế nhưng chưa kịp điều tra ra được manh mối gì, thì vụ án mạng thứ hai lại xảy ra.

Lần này, người chết tên là Tiêu Trừng Chỉ. Sau khi Tề Đại Trụ chết, suất lao dịch của trấn Hồng Liên được chuyển sang người này. Kết quả là, ngay trước ngày Tiêu Trừng Chỉ định theo cảnh sát lên đường đến bãi khai thác đá, hắn cũng chết.

Mà chết ngay trước mặt Đỗ Thụy, lúc hai người đang uống rượu với nhau.

Đêm Tiêu Trừng Chỉ qua đời, bởi vì Đỗ Thụy một mực tin rằng Tề Đại Trụ vì không muốn đi lao dịch nên đã tự sát, nên trước khi Tiêu Trừng Chỉ rời đi, anh ta cố ý tìm hắn, một phần để ngăn hắn tự sát, một phần cũng để xác nhận lại suy đoán của mình.

Tiêu Trừng Chỉ từng có chút chữ nghĩa, cũng khá hợp nói chuyện với Đỗ Thụy, nên tối hôm đó, hai người cùng ra trước hồ Hồng Liên uống rượu dưới trăng.

Nào ngờ, mới uống được vài chén, mặt hồ đột nhiên phát ra âm thanh. Đỗ Thụy nghe thấy liền quay đầu nhìn, chỉ thấy nước hồ Hồng Liên bị tách ra làm hai, từ chính giữa chầm chậm bước ra một cô gái mặc đồ màu đỏ.

Mà gương mặt cô gái đó, không phải Tiêu Thiến Thiến thì là ai?

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Thụy là cho rằng dân thị trấn Hồng Liên đang bày trò hù dọa, nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta liền thấy Tiêu Thiến Thiến chân trần, gần như trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Tiêu Trừng Chỉ, móng tay dài của nàng lập tức móc lấy trái tim hắn.

Đỗ Thụy hoảng sợ ngất xỉu tại chỗ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chỉ thấy thi thể Tiêu Trừng Chỉ đã bị phân xác. Trên hồ Hồng Liên không biết từ lúc nào đã lại nở ra mấy đóa hồng liên, thi thể của Tiêu Trừng Chỉ bị chia thành sáu phần: tứ chi, đầu và thân, mỗi phần đều được đặt ngay chính giữa một đóa hoa.

Đỗ Thụy sợ đến mức bỏ chạy ngay trong đêm, thậm chí còn không kịp thu dọn hành lý.

Thấy đoạn này, Khương Ương xoa cằm, khó hiểu hỏi:

“Làm sao mà làm được? Nước hồ Hồng Liên tách ra làm hai? Chắc không phải ảo giác chứ?”

Triệu Đình Liêu đứng cạnh nhắc nhở:

“Thiếu gia, phó bản này là loại linh dị, nên những hiện tượng siêu nhiên là có thật.”

“…” Khương Ương ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, quên mất, cứ nhớ trong phim thì cuối cùng đều là người giả làm ma.”

Triệu Đình Liêu không để tâm câu đó, chỉ nói tiếp:

“Người giả làm ma? Cũng không phải không có khả năng.”

“Ể?” Đến lượt Khương Ương ngơ ngác, “Nước hồ tách làm đôi như thế chắc chắn là chuyện siêu nhiên rồi mà? Còn cả Tiêu Thiến Thiến chết không rõ ràng, rồi sau đó sống lại giết người… Mấy chuyện này rõ là không phải con người làm được, trừ phi Đỗ Thụy bị cho uống thuốc gây ảo giác – nhưng thế thì cũng quá kỳ ảo rồi.”

Triệu Đình Liêu nói:

“Không, cậu hiểu sai ý tôi rồi. Ý tôi là, những hiện tượng linh dị này… rất có thể là do người tạo ra.”

Trước ánh mắt không hiểu của Khương Ương, Triệu Đình Liêu nhẹ giọng nói:

“Hiến tế.”

Khương Ương sửng sốt, sau đó hỏi:

“Ý anh là… Tiêu Thiến Thiến có thể sống lại là vì Tề Đại Trụ dùng tim để hiến tế?”

“Cũng không chừng.”

Dứt lời, Triệu Đình Liêu đưa hồ sơ trên tay cho Khương Ương:

“Xem vụ án thứ ba đi.”

Khương Ương nhận lấy.

Nạn nhân vụ thứ ba tên là “Tề Vô Quy”, là chú ruột của Tề Đại Trụ, bối phận thì lớn nhưng tuổi lại nhỏ hơn Tề Đại Trụ một tuổi. Sau khi Tiêu Trừng Chỉ chết, suất lao dịch lại rơi vào đầu hắn.

Lần này, người được cử đến điều tra là cựu trấn trưởng của trấn Hồng Liên – truyền nhân phái Mao Sơn, “Tử Xa Nam Trọng”.

So với Đỗ Thụy – kẻ vô thần không tin phong kiến mê tín, thì Tử Xa Nam Trọng năm đó mới mười tám tuổi, lớn lên ở Mao Sơn, từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh trừ tà bắt quỷ.

Nghe nói trấn Hồng Liên có chuyện ma quái, hắn đeo kiếm gỗ đào, cầm bùa vàng, đến trấn Hồng Liên với quyết tâm phải tìm ra yêu ma quỷ quái trong trấn.

Ngày đầu tiên đến trấn, Tử Xa Nam Trọng đã tìm đến Tề Vô Quy, nói hắn rất có thể sẽ là nạn nhân tiếp theo, nên luôn túc trực bên cạnh, định theo cách “canh cây đợi thỏ” mà bắt ma tại chỗ.

Cứ như vậy, vào một đêm tối trời gió lớn, Tử Xa Nam Trọng thực sự đợi được “con ma” mà mình muốn gặp – Tiêu Trừng Chỉ đã chết.

Khi ấy Tiêu Trừng Chỉ không còn tri giác, chỉ có cái đầu trôi lơ lửng giữa không trung, va phải Tử Xa Nam Trọng đang phục kích.

Sáng hôm sau, kiếm gỗ đào của Tử Xa Nam Trọng đã gãy làm đôi, còn người thì bị khiêng ra khỏi trấn Hồng Liên. Còn Tề Vô Quy mà hắn bảo vệ, thì bị moi sạch nội tạng, biến thành một tấm da người khô quắt.

Sau đó, bắt đầu có lời đồn rằng trấn Hồng Liên bị ma ám, chỉ có “Khương Ương” – vị thiếu gia ngốc nghếch kia là không tin, cứ khăng khăng rằng do Đỗ Thụy bất tài, còn Tử Xa Nam Trọng chỉ lừa tiền. Chỉ vì một câu như vậy mà khiến vị thiếu gia tên “Khương Ương” bị chọc giận đến mức đích thân đến trấn Hồng Liên, thề phải điều tra rõ chân tướng của các vụ án lao dịch tử vong.

Khương Ương xoa cằm nói:

“Nếu là sự kiện linh dị, vậy bước đầu tiên, có phải nên đi thăm dò thử xem những ‘con ma’ giết chết đám lao dịch kia là ai?”

Nói rồi đứng lên hỏi:

“Đi cùng không?”

Triệu Đình Liêu ngập ngừng một chút rồi nói:

“Đi. Tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu.”

Khương Ương hỏi:

“Nếu là anh, người đầu tiên muốn gặp sẽ là ai?”

Triệu Đình Liêu nói:

“Giống cậu.”

Khương Ương bật cười.

Mười phút sau, hai người đến trước cửa nhà Tề Lão Tam.

Nhà Tề Lão Tam vốn là gia tộc giữ nghề trông mộ đời đời, nên ở trấn Hồng Liên được người dân kính trọng.

Nhưng tập tục an táng của trấn Hồng Liên là đưa người chết vào quan tài rồi thả chìm dưới đáy hồ Hồng Liên.

Vậy thì... nhà họ Tề giữ mộ... là giữ cái gì?

Dọc đường vượt qua những con phố không một bóng người, Khương Ương gõ cửa nhà Tề Lão Tam, nhoẻn miệng cười nói:

“Lão bá, chúng ta lại gặp rồi.”

Dường như không ngờ lại gặp Khương Ương nhanh như vậy, Tề Lão Tam sững người, sau đó cười gượng, da mặt chẳng hợp ý cười:

“Trấn trưởng Khương, sao cậu lại tới đây?”

“Tôi muốn hỏi lão bá vài chuyện.”

Khương Ương không đợi đồng ý liền bước vào nhà. Vào đến nơi, cậu tự nhiên ngồi lên ghế, còn chỉ tay vào chiếc ghế trống đối diện:

“Lão bá, ngồi đi.”

Y như thể bản thân mới là chủ nhà vậy.

Tề Lão Tam trừng mắt, tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm Khương Ương, nhưng Khương Ương chẳng mảy may sợ hãi, chỉ mỉm cười đáp lại. Không biết Tề Lão Tam e ngại điều gì mà cuối cùng cũng chịu nhún nhường, nặn ra nụ cười kỳ quái gượng gạo:

“Trấn trưởng muốn hỏi gì?”

Vừa nói xong, ông ta vẫy tay một cái, liền có ba cô gái búi tóc tết đuôi sam, mặc áo bông dài kiểu cũ bước vào dâng trà.

Khương Ương nhìn mấy cô gái ấy, chỉ thấy trên mặt họ đều trang điểm cực đậm, phấn trắng dày khiến mặt họ chẳng còn chút sắc máu, kẻ mắt dày cùng con ngươi vô hồn không hề chuyển động, trông như những con búp bê máu bị hút cạn sinh khí.

Bàn tay tái nhợt bưng lên một chén trà thủy tinh điêu khắc hình hồng liên, Khương Ương cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong chén toàn chất lỏng đặc sệt đỏ tươi, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Tề Lão Tam cười hề hề nói:

“Trấn trưởng, đây là đặc sản của trấn Hồng Liên – ‘trà hồng liên’. Dùng nhuỵ hoa sen đỏ mới nở chế thành, sau đó dùng sương đọng trên lá sen lúc sáng sớm pha trà. Chỉ có quý nhân mới được nếm thử. Trấn trưởng, mời.”

Thật lòng mà nói, trong lòng Khương Ương chẳng hề muốn uống. Cậu đón lấy chén trà, lạnh lùng nhìn chất lỏng đặc quánh trong đó, hỏi ngược lại:

“Nghe nói hoa hồng liên ở trấn đã mấy chục năm chưa nở, sao các người còn có trà mới?”

Nụ cười trên mặt Tề Lão Tam chợt tắt.

Đôi mắt ông ta lại lần nữa biến thành màu đen kịt, như một vực sâu nuốt trọn người ta.

Tề Lão Tam âm trầm hỏi:

“Trấn trưởng đang khinh thường đặc sản của trấn Hồng Liên chúng tôi sao?”

Lời vừa dứt, cô gái dâng trà giống như búp bê kia liền động đậy. Tóc bím của cô ta như biến thành rắn, bắt đầu trườn ra, từng chút từng chút bò đến cổ Khương Ương.

Triệu Đình Liêu thì thảnh thơi ngồi đó nghịch ngón tay, đột nhiên dường như rất quan tâm ngón nào của mình đẹp nhất.

Khương Ương chẳng buồn nhấc mí mắt:

“Quá hạn sử dụng, không tốt cho sức khoẻ. Sau này vì an toàn thực phẩm của dân trong trấn, cấm lưu thông đồ ăn quá hạn.”

Tề Lão Tam nhe răng cười.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một bảng thông báo nổi lên giữa không trung:

【Đinh đông~Chúc mừng nhiệm vụ giả “Khương Ương” đã thiết lập thành công điều lệ thứ hai của trấn Hồng Liên: “Cấm lưu thông thực phẩm quá hạn trong thị trấn”. Điều lệ có hiệu lực. Tất cả người chơi vui lòng tuân thủ. Nếu vi phạm, sẽ bị xử phạt theo “Điều lệ xử lý vi phạm thị trấn Hồng Liên”, chương một điều hai. Mức nhẹ: phạt từ ba đến năm đồng tiền. Mức nặng: trục xuất khỏi trấn.】

Sắc mặt Tề Lão Tam liền tái mét.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play