Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân 

Nghe vậy, mặt của lão Tam nhà họ Tề liền tái mét. Ông ta nghiến răng, giọng âm u lạnh lẽo:

“Cậu nói gì?”

Khương Ương tưởng ông ta bị lãng tai, liền nhấn giọng to hơn:

“Lão bá, phá hoại cơ sở vật chất công cộng là phạm pháp, phải nộp phạt đó. Ông xem phạt bao nhiêu thì hợp lý?”

Tề lão Tam nhe răng, để lộ ra một hàm răng sắc nhọn đến mức khó tin. Hai hàm răng chà xát vào nhau, cứ như thể vừa nhìn thấy món ăn ngon trước mặt, chỉ mong ngấu nghiến nuốt gọn ngay vào bụng.

Tề lão Tam nói:

“Tôi sống ở trấn Hồng Liên hơn sáu mươi năm, chưa từng nghe qua cái luật này.”

Chiếc lưỡi của ông ta dài ra như rắn, có vẻ chỉ cần Khương Ương nói sai một câu, ông ta lập tức sẽ biến người trước mắt thành món ăn cho no bụng.

Thế nhưng, Khương Ương lại giơ công văn trong tay lên:

“Tôi là trấn trưởng mới tới. Công văn ghi rõ, tôi có quyền thống trị tuyệt đối đối với trấn Hồng Liên. Bây giờ, tôi quy định: phá hoại cơ sở vật chất công cộng là phạm pháp, phải nộp phạt. Ông có ý kiến gì không?”

Chiếc lưỡi dài vươn ra kia rốt cuộc cũng dừng lại trước tờ công văn. Tề lão Tam liếc nhìn Khương Ương một cái, ánh mắt u tối, cuối cùng không cam lòng mà rụt lưỡi lại. Cả người ông ta bỗng chốc trở nên bình thường, đôi mắt lại phân rõ trắng đen, khóe miệng cũng không còn rỉ ra dịch nhầy, nhìn chẳng khác gì một ông lão bình thường như bao người khác.

Cuối cùng, Tề lão Tam móc ra mấy đồng tiền đồng trong túi áo, đưa cho Khương Ương:

“Khương trấn trưởng, đây, tiền phạt.”

Khương Ương không nhận trực tiếp, mà ra hiệu cho Triệu Đình Liêu đến lấy.

Triệu Đình Liêu nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, như cười mà chẳng phải cười. Khương Ương giả vờ không thấy, chỉ thong thả nói:

“Tiền phạt sung công, sẽ dùng để xây dựng trấn Hồng Liên. Triệu Đình Liêu, nhận tiền, ghi sổ.”

Triệu Đình Liêu mãi vẫn chưa nhúc nhích. Mãi đến khi bị Khương Ương lườm cho một cái, y mới thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nhận lấy mấy đồng tiền đó.

【Đinh đông~ Chúc mừng nhiệm vụ giả “Khương Ương” đã thành công thiết lập điều lệ đầu tiên của trấn Hồng Liên: “Cấm phá hoại cơ sở vật chất trong trấn”. Điều lệ có hiệu lực. Đề nghị các nhiệm vụ giả tuân thủ quy định, nếu vi phạm sẽ xử lý theo Điều lệ xử phạt vi phạm trấn Hồng Liên, Chương một, Điều một. Mức nhẹ: phạt tiền từ ba đến năm đồng. Mức nặng: trục xuất khỏi trấn.】

Khương Ương giật nhẹ mí mắt.

Triệu Đình Liêu xoa cằm, vẻ mặt khó lường.

Tề lão Tam thì vẫn mang vẻ không cam tâm, mắt cứ dán chặt vào mấy đồng tiền trong tay Triệu Đình Liêu, nhưng cuối cùng cũng rút tay về. Ông ta chống gậy, hỏi:

“Trấn trưởng, phó trấn trưởng, mời đến nha môn.”

Nha môn?

Cách gọi này thật sự rất thú vị, Khương Ương âm thầm suy nghĩ. Những từ ngữ đậm mùi phong kiến như vậy cho thấy trấn này có nét rất giống với xã hội cổ đại, mà đã mang màu sắc phong kiến, ắt hẳn sẽ kèm theo rất nhiều vấn đề như tông pháp, mê tín…

Phong kiến mê tín, chứng tỏ trong trấn rất có thể tồn tại những quy củ ngầm mà người ngoài không biết, nếu bất cẩn vi phạm, chưa chắc công văn trấn trưởng có hiệu lực như trên ghi.

Mà tông pháp chế thì lại mang nghĩa là người trong trấn sẽ kết thành một khối, thậm chí có thể đồng lòng chống lại lệnh của trấn trưởng. Lúc ấy, Khương Ương sẽ trở thành kẻ địch của cả trấn.

Khương Ương len lén hỏi Triệu Đình Liêu:

“Này ông bạn, công văn trấn trưởng kia thật sự hiệu lực như nó nói? Có quyền cai quản toàn bộ trấn này thật sao?”

Triệu Đình Liêu liếc Tề lão Tam đang dựng tai nghe trộm, sau đó mới cụp mắt xuống, trả lời:

“Lý thuyết thì đúng vậy. Gọi là giai đoạn bảo hộ tân thủ. Nhưng…”

Khương Ương nhướn mày, chờ cái “nhưng” kia của Triệu Đình Liêu.

“Nhưng mà, bảo hộ càng mạnh, đôi khi lại chẳng phải chuyện tốt, cậu hiểu không?”

Khương Ương khựng lại—hắn nhớ đến “lời nhắc thiện ý” của giọng nói kia trong số 444 phố Trường An:

【Tỷ lệ sống sót trong thế giới ảo rất thấp, hơn chín mươi phần trăm tân thủ không qua nổi phó bản đầu tiên. Bạn chắc chắn muốn ký hợp đồng?】

Hơn chín mươi phần trăm tân thủ không thể vượt qua phó bản đầu tiên, mà bây giờ Khương Ương lại có trong tay một tờ công văn cho phép tùy ý thiết lập quy tắc trong phó bản, ý vị này… quá vi diệu.

Có khi nào, cho dù được tự định quy tắc phó bản, hắn vẫn chỉ có 10% sống sót?

Khương Ương giấu mọi nghi ngờ trong lòng, đi theo Tề lão Tam tới cửa “nha môn”.

Đó là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, hơi giống tứ hợp viện, trong có một sân lớn. Tường nhà đã bong tróc, xộc xệch hằn rõ dấu vết mưa gió bào mòn. Trước cửa dựng một tấm bia đá khổng lồ:

【Sở công vụ trấn Hồng Liên】

Tề lão Tam nói:

“Khương trấn trưởng, đây chính là nha môn, về sau ngài và phó trấn trưởng sẽ sống tại đây. Nơi này đơn sơ, mong các ngài lượng thứ.”

Không lượng thứ cũng chẳng sao, Khương Ương cũng chẳng để tâm nơi ở tốt xấu, chỉ hỏi:

“Ở đây còn ai sống nữa không?”

Tề lão Tam lắc đầu:

“Không, chỉ có quan lớn mới được ở. Nếu hai vị đại nhân cần người hầu, lão có thể cho người qua hầu hạ.”

Toàn thân Khương Ương nổi hết da gà.

Tề lão Tam lúc trước còn muốn ăn tươi nuốt sống hắn, giờ lại gọi hắn là “quan lớn”, một tiếng lại một tiếng, khiêm nhường quá mức, như thể đổi thành người khác.

Nhưng lạ ở chỗ, đối mặt với một Tề lão Tam mang hình dạng quái vật muốn ăn mình, Khương Ương lại chẳng hề thấy sợ, trái lại còn hơi rạo rực, như thể có hứng thú với thử thách;

Còn giờ, khi đối mặt với một Tề lão Tam ngoan ngoãn cung kính, Khương Ương lại cảm thấy nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên, khiến từng sợi lông trên người hắn dựng đứng.

Khương Ương vội vàng lắc đầu:

“Không cần, ông đi trước đi, có gì chúng tôi sẽ gọi.”

Tề lão Tam không nói thêm gì, chống gậy rời đi.

Thấy ánh mắt ông ta không còn dán vào mình nữa, Khương Ương rốt cuộc nhịn không được mà xoa tay, lẩm bẩm:

“Sao đột nhiên lại như biến thành người khác thế? Gặp ma rồi chắc?”

Triệu Đình Liêu nhìn bóng lưng Tề lão Tam, ánh mắt sâu thẳm, nói một câu:

“Cái gì là ma, cái gì là người… thật sự khó nói lắm.”

Khương Ương nhíu mày hỏi:

“Ý cậu là sao?”

Triệu Đình Liêu không trả lời, mà hỏi ngược lại:

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

Khương Ương nghĩ một lúc theo lời y, đáp:

“Nơi này chắc hẳn có hồ sơ, ta nên tìm đọc trước xem những vụ tử vong do lao dịch là thế nào.”

Nói ra câu đó thật là là lạ.

Khương Ương quay đầu nhìn tấm biển “Sở công vụ trấn Hồng Liên” đầy khí chất hiện đại kia, lại nhớ mình vừa nói đến từ “lao dịch”, nhìn lại bộ vest mình đang mặc, rồi nghĩ tới cách gọi “quan lớn” từ miệng Tề lão Tam, đột nhiên có một nỗi sợ kỳ lạ về sự lệch pha thời gian ập tới.

Mơ hồ như thấy một bánh xe khổng lồ từ trên trời lao xuống như nước lũ sông Hoàng Hà, mang theo thế khí vô cùng, vô tình nghiền nát hết thảy những thứ cản đường.

Khương Ương cúi đầu, chỉ thấy máu đỏ lòm phủ đầy đất sau bánh xe.

Bị đẩy một cái, Khương Ương loạng choạng. Quay đầu lại thì thấy ánh mắt Triệu Đình Liêu nghiêm nghị khác hẳn thường ngày.

Khương Ương định mở miệng, thì thấy Triệu Đình Liêu đã bước đến trước tấm bia đá khắc dòng chữ “Sở công vụ trấn Hồng Liên”, bắt đầu quan sát cẩn thận.

Vẻ mặt Triệu Đình Liêu càng lúc càng nghiêm trọng.

Khương Ương bị khơi lên tính tò mò:

“Cậu nhìn cái gì vậy?”

Vừa hỏi, Khương Ương vừa đưa tay định chạm vào tấm bia đá.

Triệu Đình Liêu nhìn hắn bằng ánh mắt kiểu: Cậu muốn chết à.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào bia đá, Khương Ương bỗng khựng tay lại, quay đầu hỏi:

“Sao cậu không cản tôi?”

Triệu Đình Liêu:

“Tôi cũng muốn biết sờ vào thì sẽ ra sao.”

Khương Ương: “…”

Khương Ương cụt hứng rụt tay về.

Triệu Đình Liêu đứng dậy nói:

“Rảnh thì đừng nhìn thứ này. Tôi nghi, đây có thể là một đạo cụ thông dụng.”

“Đạo cụ thông dụng?” Khương Ương lặp lại, suy nghĩ về cái thuật ngữ này, “Nghĩa là sao?”

Triệu Đình Liêu giải thích:

“Tức là đạo cụ có thể mang ra khỏi phó bản này, dùng được trong các phó bản khác.”

Khương Ương hiểu ra rồi—

Từ lúc vào đây đến giờ, tất cả đạo cụ hắn nhận được, như công văn trấn trưởng, khẩu súng hỏng, thuốc trị thương sắp hết hạn… đều là đạo cụ chỉ dùng trong phó bản, không thể mang theo rời đi.

Những món ấy hệ thống còn phát rất keo kiệt, thế mà bây giờ lại để lộ ra một đạo cụ có thể mang theo giữa các phó bản — đủ biết đạo cụ này quý hiếm cỡ nào.

Khương Ương ngoan ngoãn né ra xa khỏi tấm bia đá khả nghi kia.

Hai người cùng bước vào sân, bắt đầu quan sát nơi này.

Sân hình vuông, một bên là cổng lớn, ba mặt còn lại là các gian nhà.

Khương Ương và Triệu Đình Liêu đi vào căn nhà chính diện với cổng, phát hiện nơi đây giống một văn phòng, bày hai bộ bàn ghế, một bên còn có tủ sách lớn, bên trong chất đầy tài liệu gì đó.

Khương Ương đến gần lấy thử một quyển ra, bất ngờ phát hiện, tài liệu này đúng là báo cáo về các vụ tử vong do lao dịch mà họ muốn điều tra.

Khương Ương gọi Triệu Đình Liêu tới cùng bê đống hồ sơ ra bàn. Triệu Đình Liêu chẳng biết từ đâu lôi ra một cái bật lửa, đốt đèn dầu trên bàn. Trong ánh sáng mờ ảo, cả hai bắt đầu đọc cẩn thận từng trang hồ sơ.

Quyển đầu tiên Khương Ương đọc là ghi chép của trấn trưởng đời trước. Chữ viết dọc, dùng phồn thể, nhưng nét chữ đều tăm tắp như được in ra.

【Trấn Hồng Liên, lập từ thời Lương Tuyên Đế, nổi danh khắp nơi vì có hồ sen đỏ, có thể dệt ra lụa sen đỏ. Cuối đời Thanh, người Tây xâm lược, nghe danh lụa đỏ, quan lại sùng Tây xu nịnh, yêu cầu trấn Hồng Liên tiến cống lụa đỏ cho Tây nhân. Công văn ban ra, sen trong hồ chết sạch, từ đó không mọc lại một đóa.】

【Dân trấn Hồng Liên không cách nào mưu sinh, liền bị bắt đi lao dịch để quan lại trút giận. Đến thời Dân Quốc cũng chẳng cải thiện là bao. Nam nhân từ mười lăm đến năm mươi tuổi đều bị bắt đi lao dịch, sống sót trở về không đủ một phần mười. Năm này qua năm khác, rốt cuộc sinh ra chuyện chết người vì lao dịch.】

Đọc đến đây, Khương Ương trầm ngâm. Hắn lật sang trang sau, quả nhiên thấy trấn trưởng đời trước có suy đoán giống hệt hắn:

【Kẻ viết hồ nghi là dân làng tự sát để trốn lao dịch, nhưng nhìn thi thể, chết trạng thật quá đáng sợ. Nếu là tự sát, sao có thể đến nông nỗi ấy?】

Câu này khiến Khương Ương càng thêm hiếu kỳ—chết thế nào mà đáng sợ đến mức không thể tin là tự sát?

Khương Ương hỏi Triệu Đình Liêu:

“Có ảnh không?”

Triệu Đình Liêu đưa mấy bản hồ sơ cho hắn:

“Toàn ảnh trắng đen, không rõ lắm, cậu coi tạm đi.”

Khương Ương nhận lấy.

Tập đầu tiên tên là: 【Vụ án tử vong của Tề Đại Trụ và vợ là Tiêu Thiến Thiến】

Theo hồ sơ trước đó, trấn Hồng Liên là một ngôi làng điển hình của thời phong kiến, nơi mà “một làng chỉ có hai họ, đời đời kết thông gia” là chuyện phổ biến.

Cả trấn Hồng Liên chỉ có hai họ, một là họ Tề, một là họ Tiêu, hai họ đời đời kết hôn với nhau.

Tề Đại Trụ là trưởng tử của đời này nhà họ Tề, cha mẹ đều còn sống, có một vị hôn thê tên Tiêu Thiến Thiến, hai người yêu nhau thắm thiết, đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi.

Ngày xảy ra án mạng, chính là hôm hôn lễ của họ diễn ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play