Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân 

Khương Ương thầm nghĩ, người kia nói ra tên mình, chẳng lẽ là để cậu nhớ lấy cái ơn không giết vừa rồi?

Khương Ương không đáp lời, bước lên kéo cánh cửa xe mà Triệu Đình Liêu mãi chưa chịu mở. Ngoài dự đoán của Khương Ương, bên trong xe lại chẳng có gì cả.

Cậu nghiêng người nhìn kỹ, phát hiện chỗ ghế lái và ghế phụ đều trống trơn, ngay cả đồng hồ xe cũng hiển thị xe đã hết xăng, rõ ràng là một chiếc xe bỏ không.

Khương Ương: “…”

Khởi đầu gì mà khổ thế này chứ.

Triệu Đình Liêu bật cười phía sau cậu: “Cậu tìm gì phía trước thế? Có đồ thì cũng phải ở sau xe chứ.”

Khương Ương: “…Là anh mở cửa trước trước đấy chứ?”

Triệu Đình Liêu vừa mở cửa sau vừa nói: “Đó là thử lòng thôi. Có vẻ vẫn cần rèn luyện thêm nhỉ.”

Khương Ương hít sâu một hơi.

Triệu Đình Liêu mở cửa sau, chỉ thấy một chiếc cặp công văn nằm ngay ngắn trên ghế sau. Hắn nhíu mày nhấc cặp lên, nói: “Không ổn rồi, cậu ra sau xe mở cốp thử xem.”

Khương Ương không phản đối, làm theo lời Triệu Đình Liêu mở cốp xe ra. Trong đó có hai chiếc vali không lớn lắm, vuông vắn, vừa tay xách, trông như kiểu hành lý thường thấy trong phim dân quốc.

Cậu bắt đầu hiểu vì sao Triệu Đình Liêu lại bảo “không ổn” rồi — vật dụng phát được chẳng có mấy.

Triệu Đình Liêu mở chiếc cặp công văn, Khương Ương ghé lại xem, bên trong chỉ có vài tờ tài liệu, là văn kiện bổ nhiệm cậu và Triệu Đình Liêu.

Nhưng nội dung văn kiện lại khiến Khương Ương ngạc nhiên — công văn ghi rõ Khương Ương sẽ lên nhậm chức trấn trưởng trấn Hồng Liên, còn Triệu Đình Liêu là phó trấn trưởng.

---

【Tên đạo cụ: Công văn nhậm chức trấn trưởng】

【Cấp bậc đạo cụ: Trung cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng phó bản, chỉ sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là công văn bổ nhiệm cậu làm trấn trưởng. Công văn trao cho cậu quyền quản lý trấn Hồng Liên, có thể tự do đặt ra quy tắc mới, hoặc xóa bỏ các quy tắc cũ.】

【Nhắc nhở thân thiện: Quyền lực đi kèm nghĩa vụ, đừng lạm dụng chức quyền nhé~】

---

Khương Ương có chút tò mò: “Tại sao lại là trấn trưởng với phó trấn trưởng? Không phải tài liệu hệ thống đưa có nhầm lẫn chứ?”

Triệu Đình Liêu lắc đầu: “Tài liệu gốc của hệ thống không bao giờ sai đâu. Cái này…” Hắn lắc lắc tập công văn trên tay, “coi như là phúc lợi tân thủ, giảm chút độ khó phó bản, cho chúng ta ít đảm bảo.”

Khương Ương ngẫm nghĩ một lúc.

Triệu Đình Liêu cất công văn lại vào cặp, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra hai chiếc vali.

Cả hai vali đều nhỏ, nhưng nhìn qua đã thấy khác nhau. Một cái trông còn mới, vừa chạm tay vào đã thấy làm từ da bò, Triệu Đình Liêu cười nói: “Cái này chắc là của cậu, để xem thiếu gia mang theo bảo bối gì nào.”

Nhưng sau một hồi lục lọi, Triệu Đình Liêu lại thất vọng. Trong vali chỉ có quần áo thay, vài món phụ kiện như đồng hồ, kẹp cà vạt, ngoài ra chỉ có một cuốn Cựu Ước.

Triệu Đình Liêu bĩu môi: “Đẹp mã ngoài thôi, rách nát bên trong.”

Hắn quay sang mở chiếc vali trông cũ kỹ hơn, vừa mở vừa lầm bầm: “Lần này nhất định phải có thứ gì hữu ích chứ? Không lẽ xui dữ vậy?”

Khương Ương cũng ghé lại gần, tràn đầy kỳ vọng nhìn chiếc vali hẳn là của Triệu Đình Liêu.

Vừa mở ra, Khương Ương liền cảm thấy hoa mắt. Cậu chớp chớp mắt, kinh ngạc phát hiện bên trong vali cũ nát ấy lại có một con dao găm, một khẩu nỏ tay, một bộ ám khí gắn tay, cùng một đống bình bình lọ lọ.

Cậu nhặt lên một bình nhỏ bằng sứ, chưa kịp nhìn kỹ thì đã hiện ra bảng thông tin:

 

---

【Tên đạo cụ: Một lọ thuốc trị thương sắp hết hạn】

【Cấp bậc đạo cụ: Sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng phó bản, chỉ sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là thuốc trị thương do Dược Vương Tôn Tư Mạc tự tay chế ra, bôi lên vết thương, hiệu quả miễn chê! Tiếc là sắp hết hạn rồi, chỉ dùng được một lần.】

---

Thuốc trị thương do Tôn Tư Mạc đích thân chế…

Mấy trăm năm rồi còn chưa hết hạn à?

Hiệu quả cũng quá tốt đi chứ.

Khương Ương im lặng.

Triệu Đình Liêu cầm lọ sứ lên, chắc cũng xem xong bảng thông tin, hắn lẩm bẩm: “Chỉ dùng được một lần thôi à?”

Khương Ương còn chưa hiểu hắn định nói gì thì thấy Triệu Đình Liêu lần lượt sờ hết đống bình lọ kia, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

Hắn trầm ngâm mãi chẳng nói gì, Khương Ương cũng bắt chước sờ từng món. Khi những bảng thông tin hiện ra, khóe miệng Khương Ương cũng giật giật không thôi.

---

【Tên đạo cụ: Một lọ thuốc trị thương đã hết hạn】

【Cấp bậc đạo cụ: Đạo cụ bỏ đi】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng phó bản, chỉ sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Đây là thuốc trị thương do Dược Vương Tôn Tư Mạc chế ra, hiệu quả tuyệt vời! Nhưng tiếc là đã hết hạn, mất hết công dụng.】

---

Tốt thật, lẻ tẻ hơn mấy chục lọ thuốc trị thương, mà chỉ có đúng một lọ còn xài được, mà còn xài được đúng một lần.

Khương Ương hỏi: “Đạo cụ bị bỏ đi còn giá trị gì không?”

Triệu Đình Liêu hỏi lại: “Ví dụ?”

Khương Ương chỉ mấy lọ đã hết hạn: “Ví dụ, đói quá thì lấy ra ăn tạm?”

Triệu Đình Liêu: “…”

Hắn nhìn cậu rất sâu, nói: “Lý thuyết thì được. Đạo cụ bị bỏ không còn giá trị sử dụng như đạo cụ, nhưng chưa chắc mất đi các giá trị khác. Thuốc trị thương hết hiệu lực chữa thương, không đồng nghĩa là không thể ăn. Có điều…”

Triệu Đình Liêu tò mò hỏi: “Cậu dám ăn không?”

Khương Ương nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, thành thật lắc đầu: “Không dám.”

Triệu Đình Liêu cẩn thận cất hết đồ đạc, cả mấy lọ hết hạn cũng không bỏ. Hắn đưa chai còn dùng được cho Khương Ương: “Cậu giữ lấy, nếu bị thương thì đừng tiếc.”

Khương Ương ngẩn người: “Cho tôi á?”

Triệu Đình Liêu chẳng thèm ngẩng đầu: “Tôi chưa sa sút đến mức phải tranh đồ với tân thủ.”

Khương Ương: “…”

Cậu không nhịn được nghĩ, người này đúng là người tốt.

Khương Ương tiếp tục kiểm tra các đạo cụ khác.

---

【Tên đạo cụ: Một con dao găm đã cùn lưỡi】

【Cấp bậc đạo cụ: Sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng phó bản, chỉ sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Dao găm đã cùn, không còn khả năng gây thương tích, nhưng có thể dùng để mở gói mì hoặc xúc xích.】

【Tên đạo cụ: Một khẩu nỏ tay lực mạnh】

【Cấp bậc đạo cụ: Sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng phó bản, chỉ sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Nỏ tay lực mạnh, nhưng do lâu ngày không bảo dưỡng nên cơ cấu đã hỏng, không dùng được nữa.】

【Tên đạo cụ: Một bộ ám khí tay cho người mới học】

【Cấp bậc đạo cụ: Sơ cấp】

【Tính chất đạo cụ: Đạo cụ chuyên dụng phó bản, chỉ sử dụng trong phó bản này】

【Miêu tả đạo cụ: Bộ ám khí dành cho người mới học, chỉ có mười mũi tên, phải tiết kiệm dùng nhé.】

---

Khương Ương: “…”

Cậu tức đến mức suýt bật cười: “Sao cái nào cũng phế thế này, thôn tân thủ mà khắc nghiệt vậy à?”

Triệu Đình Liêu lật qua lật lại, cuối cùng cũng gom hết mấy món đó lại. Sợ Khương Ương hiểu lầm, hắn giải thích: “Đám đạo cụ này chắc có công dụng khác, chỉ là chúng ta chưa biết thôi. Để tôi giữ, về nghiên cứu thêm.”

Khương Ương nghĩ nghĩ, cũng không từ chối — mấy món này đưa cho cậu cũng không biết dùng sao, đưa Triệu Đình Liêu giữ còn hơn, biết đâu hắn làm ra trò gì thật.

Thấy Khương Ương không phản đối gì, Triệu Đình Liêu thở phào. Hắn đưa lại vali cho Khương Ương: “Cầm kỹ nhé, mấy thứ nhìn thì tưởng vô dụng, nhưng ai biết được sau này có khi lại dùng đến. Hệ thống đã đưa thì chắc chắn có lý do.”

Khương Ương nhận lấy vali, hỏi: “Giờ chúng ta vào trấn à?”

Triệu Đình Liêu gật đầu: “Ừ.”

Hai người sóng vai bước vào trấn. Gọi là trấn nhưng trong mắt Khương Ương, nơi này giống một thôn nhỏ hơn — đường đất đỏ, bước đi một bước bụi mù một đoạn.

Khương Ương thầm nghĩ, xe có xăng chắc cũng chẳng chạy nổi vào đây.

Đi chưa được bao xa thì thấy một người từ trong trấn đi ra. Người ấy trông đã rất già, da dẻ nhăn nheo, tóc trắng xóa, mặc một chiếc áo ngắn đối khâm đã bạc màu, quần ống rộng, chân mang đôi giày vải đen dính đầy bụi, tay chống một cây gậy gỗ.

---

【Tên NPC: Tề Lão Tam】

【Giới tính NPC: Nam】

【Tính chất NPC: Loại có linh trí】

【Miêu tả NPC: Tề Lão Tam là người lớn tuổi nhất trong trấn Hồng Liên, tổ tiên mấy đời đều là người trông coi nghĩa địa. Được dân trong trấn tin tưởng và kính trọng.】

【Gợi ý thân thiện: Đừng chọc giận ông ấy, nếu không bạn sẽ bị cả trấn xa lánh.】

---

Gậy gõ đều nhịp lên mặt đất, Tề Lão Tam từ tốn tiến lại, giọng khàn khàn vang lên: “Các người là ai?”

Khương Ương và Triệu Đình Liêu liếc nhau, Triệu Đình Liêu lập tức lùi về sau một bước, ra hiệu không can thiệp.

Khương Ương bèn bước lên, lấy công văn trong cặp ra đưa tới: “Chào ông, cháu là Khương Ương, trấn trưởng tương lai của trấn này.”

Tề Lão Tam không nhận công văn. Nghe xong lời Khương Ương, ông ta nhếch miệng cười, nụ cười đầy lạnh lẽo. Cơ mặt cứng đờ kéo căng khóe mắt, và ngay khoảnh khắc ấy, Giang Ương thấy mắt ông ta trở nên đen kịt, không còn phân biệt đồng tử với tròng trắng, trông như hốc sâu đen ngòm.

Giọng Tề Lão Tam chứa đầy ác ý, như bùn lầy dày đặc: “Trấn trưởng mới à… Cậu có biết trấn trưởng đời trước chết thế nào không?”

Khương Ương đáp rất thật: “Không biết, chết thế nào cơ?”

Khóe miệng Tề Lão Tam càng nhếch cao, giây sau, một chất lỏng đen đặc chảy ra từ khóe miệng ông ta, rơi xuống đất, ăn mòn tạo thành một lỗ thủng, khói trắng lượn lờ bốc lên.

Tề Lão Tam nói: “Không biết nhìn người, nên chết rồi. Thần phạt đấy.”

Khương Ương tốt bụng nhắc nhở: “Phá hoại công trình công cộng là vi phạm pháp luật đấy, bị phạt tiền đó.”

Cậu chỉ vào cái hố bị ăn mòn trên mặt đất: “Ông xem, phạt bao nhiêu thì hợp lý?”

Tề Lão Tam: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play