Người bạn cùng bàn mới này thật quá mức nhiệt tình. Không chỉ giúp cậu xin nghỉ, còn tinh ý nhận ra cậu không mang ô, chủ động đưa cậu về tận nhà. Điều đó khiến Cảnh Đông cảm thấy… hơi ngỡ ngàng.
 

Cậu xưa nay vốn chẳng giỏi duy trì các mối quan hệ, càng không quen với việc có người chủ động tỏ ra thân thiện. Khi bị hỏi nhà ở đâu, cả đầu óc cậu như bị đóng băng trong một phút. Bất kể Kỷ Lạc nói gì, cậu cũng giữ một gương mặt cứng đơ, chẳng khác gì một con rối mất hồn, hỏi gì đáp nấy, chỉ biết theo sự dẫn dắt mà đi.
 

Đến lúc tỉnh táo lại, cậu đã cùng Kỷ Lạc đi dưới cùng một chiếc ô, bước trên con phố ướt mưa.
 

Tiếng mưa rơi lộp độp trên ô, tạo thành một bản nhạc không ngừng nghỉ. Trời về tối, ánh sáng cũng bị tầng mây dày nén xuống, u ám nặng nề.
 

Nghĩ đến con mèo luộc – à không, “Trứng Luộc” vẫn còn đang ở nhà, không biết có bị ai phát hiện chưa, Cảnh Đông lại thấy bứt rứt trong lòng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn một chút.
 

Dù sao cũng là giấu động vật trong nhà cả ngày, cậu vẫn thấy không an tâm. Muốn đưa Trứng Luộc về lại cái sân cũ kia thì lại sợ tên khốn Chu Tụng sẽ rình mò, lại giở trò sau lưng.
 

Chỗ đó tạm thời không tính tới. Mà nghĩ lại, ký ức tuổi thơ với việc nuôi thú cưng của cậu cũng chẳng đẹp đẽ gì. So với để Trứng Luộc ở nhà, thà tốn tiền gửi vào trung tâm chăm sóc còn hơn.
 

Nghĩ đến đây, Cảnh Đông không chần chừ, rút điện thoại ra bắt đầu tra cứu thông tin.
 

Trên bản đồ, trong số các trung tâm trông giữ thú cưng được đăng ký chính quy, nơi gần nhất cách khu nhà cũ số hai cũng phải cả cây số. Xem bảng giá xong thì… nuôi nhốt trong lồng một tháng 600 tệ, thả tự do 800, phòng riêng chất lượng cao thì từ 1000 tệ trở lên…
 

“…”
 

Khóe miệng Cảnh Đông co giật, không biểu cảm mà thoát khỏi trang web, trở về màn hình chính.
 

Xem ra, không có chuyện gì xảy ra hết.
 

Cậu còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, tay vừa đút điện thoại vào túi thì bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Kỷ Lạc.
 

“Cậu định nuôi mèo à?”
 

Cảnh Đông khựng người, lúc này mới nhớ bên cạnh còn có người.
 

Có lẽ sợ bị hiểu lầm, Kỷ Lạc nói xong liền vội vàng giải thích: “Tôi vô tình thấy chút nội dung liên quan trên màn hình, nên thuận miệng hỏi vậy thôi.”
 

Cảnh Đông vẫn giữ tay trong túi, ngón tay siết chặt chiếc điện thoại, một lát mới trả lời:

“Không phải.” Cậu nhìn chằm chằm xuống đất, ngắn gọn nói thêm: “…Là mèo của tôi, hiện tại không có chỗ ở.”
 

Dù không thích nói chuyện riêng tư với người khác, nhưng dù gì đối phương cũng đã giúp mình một việc lớn, ít nhất cũng phải có chút phép tắc cơ bản.
 

Kỷ Lạc trầm ngâm giây lát, như đang chuyện trò: “Là vì nhà không cho nuôi thú cưng à?”
 

“Ừm.” Cảnh Đông ậm ừ qua loa, “Coi như vậy đi.”
 

Kỷ Lạc không hỏi thêm nữa.
 

Chờ đến khi đưa Cảnh Đông tới gần khu phố cũ, Kỷ Lạc mới lại mở lời, giọng như đang cân nhắc:

“Nếu… mèo nhỏ không có chỗ ở… Nếu cậu không chê, có thể tạm thời để ở chỗ tôi.”
 

Chân Cảnh Đông khựng lại, môi khẽ mấp máy, không nhịn được quay đầu nhìn sang.
 

Thiếu niên đứng cạnh ánh mắt thành thật, tóc mái phía trước bị mưa tạt ướt một chút, sống mũi cao và đường nét nghiêng gọn gàng, cứ thế hiện rõ dưới nền trời mưa. Trông chẳng hề có vẻ nói đùa, mà như thật lòng đang muốn giúp tìm giải pháp cho cậu.
 

Cảnh Đông vừa nhìn sang, liền bị đối phương bắt được ánh mắt. Kỷ Lạc mỉm cười với cậu, nụ cười ấm áp, không có một tia miễn cưỡng nào. Cảnh Đông nhất thời ngây ra, đến cả chuyện phải tiếp tục bước đi cũng quên mất.
 

…Trên đời sao lại có người kỳ lạ thế này? Mới gặp chưa bao lâu mà cứ như thân quen từ kiếp trước, lại còn nhiệt tình giúp đến mức này?
 

Cậu thật sự không hiểu nổi.
 

Huống chi…
 

Kể cả là những người quen thân trước kia, cũng chưa từng có ai nói chuyện với cậu như một người bình thường.
 

Từ trước đến nay, gặp ai mà chẳng là ánh mắt xa cách, ngữ khí dè chừng? 


 

…Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hiện tại cậu thật sự không còn đường lui.
 

Thế nên khi ôm Trứng Luộc đến nhà Kỷ Lạc, Cảnh Đông đã âm thầm ghi nhớ món nợ ân tình này, nghĩ xem sau này nên cảm ơn thế nào cho phải.
 

Bánh kẹo? Sách vở? …Hay là đánh cho kẻ từng gây rắc rối cho Kỷ Lạc một trận?
 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cậu đập tan.
 

Người như Kỷ Lạc, dịu dàng, dễ gần, cười với tất cả mọi người nên chắc là ai cũng quý mến, có khi chẳng có kẻ thù nào.
 

Cậu nghĩ như vậy, là rất đỗi tự nhiên.
 

Suy nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra cách đáp lễ nào hợp lý, thì người đi phía trước đã dẫn cậu tới nơi.
 

Trước mặt là một dãy nhà cửa đóng kín, hai bên là cửa nhỏ, ở giữa là cánh cổng lớn màu đen, khắc hoa văn tinh xảo. Tay nắm bằng kim loại còn khóa lại bằng khóa sắt nặng trịch.
 

Kỷ Lạc không màng tới ổ khóa ấy, chỉ lấy từ túi ra một thẻ từ, quẹt nhẹ lên thiết bị cảm ứng bên cửa nhỏ.
 

“Bíp” một tiếng, cửa bên trái lập tức mở ra.
 

Phía sau là không gian sâu hút tầm mắt, cảnh sắc như mở ra một thế giới khác, khiến Cảnh Đông không khỏi khựng bước.
 

Đây rõ ràng là một khu biệt thự. Cảnh vật yên tĩnh, thiết kế hiện đại, cây cối cắt tỉa tỉ mỉ. Cứ cách một đoạn là có một căn nhà ngói đỏ, mỗi nhà đều có sân riêng, bên ngoài bao quanh bằng hàng rào gỗ nhã nhặn.
 

…Cảnh Đông không kìm được mà thầm nghĩ: Nhà thế này… điều kiện gia đình phải tốt cỡ nào?
 

“Đứng ngẩn ra làm gì vậy?” Thấy cậu chưa nhúc nhích, Kỷ Lạc quay đầu lại, nhắc nhở: “Trời sắp tối rồi.”
 

Vừa nói, Kỷ Lạc vừa giơ tay phẩy phẩy trước mặt cậu. Một luồng gió nhẹ từ cử động ấy lướt qua mi mắt, khiến cậu giật mình hoàn hồn.
 

Cậu bối rối hỏi một câu vô cùng thừa thãi: “Cậu… cậu sống ở đây hả?”
 

Cậu chuyển đến Vinh Xuyên chưa lâu, phạm vi hoạt động cũng giới hạn, hoàn toàn không biết trong thành phố này lại có khu dân cư cao cấp như thế. Tự nhiên nghĩ đến con phố cũ kỹ ở khu số hai, khác nhau như trời với đất mà cũng nằm cùng một thành phố, thật khó mà tin nổi.
 

Kỷ Lạc nhẹ xoa đầu Trứng Luộc, dường như không hiểu câu hỏi kia có gì bất thường, chỉ dịu dàng đáp:

“Ừ. Nơi này đối với mèo mà nói, chắc là môi trường sống lý tưởng đấy.”
 

Anh dẫn Cảnh Đông đến căn biệt thự mang số 532, vừa mở khóa vừa mỉm cười nói:

“Nhà tôi còn nuôi một con mèo Anh lông ngắn. Nếu tụi nó hòa hợp được thì càng tốt.”
 

Cảnh Đông còn chưa kịp đáp, Trứng Luộc trong lòng đã kêu loạn cả lên, tranh lên trước kêu “meo meo” không ngừng. Không rõ là vì hồi hộp hay phấn khích, cái đuôi cứ phe phẩy loạn xạ.
 

Kỷ Lạc không hề thấy phiền, vừa bước vào sân liền đưa tay ôm lấy nó, còn dùng ngón tay thành thục gãi nhẹ dưới cằm.
 

Cảnh Đông nhìn mà không biết nên tức hay cười. Con mèo vô lương tâm này chẳng những không sợ, mà còn lập tức nhào vào lòng người ta, mắt lim dim hưởng thụ, còn kêu rù rù như thể cực kỳ hài lòng với chủ mới.
 

…Cậu vốn còn lo Trứng Luộc sẽ không quen với môi trường mới. Giờ xem ra, chỉ cần Kỷ Lạc không phải kẻ xấu, nó liền lập tức phản bội chủ cũ.
 

Cảnh Đông đành theo Kỷ Lạc bước vào nhà. Ngại phiền nên trong lòng âm thầm tính toán mai phải mua ít thức ăn, đồ chơi cho mèo mang tới để cảm ơn.
 

Cậu còn đang lên danh sách trong đầu, không chú ý trước mắt, thì phịch! Một “viên đạn xám” từ trong nhà bay thẳng ra, đâm sầm vào lòng cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play