Sau một hồi giằng co tới lui, Đường Kỳ vẫn giữ bộ dáng “sừng sững núi thái sơn”. Từ đầu đến cuối đều mỉm cười, sống chết không nhượng bộ. Cảnh Đông cuối cùng cũng bị cười đến nỗi chẳng còn tức nổi nữa.
Lúc chuông vào học chỉ còn một phút, Cảnh Đông đành chịu thua, ôm lấy tờ giấy xin nghỉ trắng trơn quay lại lớp học trong thất bại ê chề.
Lúc đó, Kỷ Lạc vừa viết xong hai bài toán lớn. Vừa ngẩng đầu liền trông thấy bạn cùng bàn khi nãy còn thề thốt phải về nhà, giờ lại cầm tờ đơn vo viên như đang giận dỗi, ném thẳng vào thùng rác cạnh bục giảng.
Cú ném ấy lực đạo rất đủ, không nói còn tưởng cậu đang thi… ném tạ.
Kỷ Lạc cảm thấy thú vị, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại vài giây, đến mức mực bút lem ra giấy cũng không hay biết.
Chờ đến khi Cảnh Đông quay lại ngồi xuống, anh liền nghiêng đầu hỏi: “Không phải nói xin nghỉ về rồi sao?”
Tâm trạng Cảnh Đông đang bực, không hiểu sao trong câu hỏi kia lại ngửi được mùi hả hê của kẻ đứng xem náo nhiệt, lập tức sầm mặt:
“Tôi cấm cậu nói chuyện với tôi.”
Rõ ràng bị dính lây cơn giận vô cớ, nhưng Kỷ Lạc lại chẳng giận chút nào. Trái lại, câu nói kia còn khiến anh cười khẽ.
Kỷ Lạc cúi đầu, cố giấu đi nụ cười nơi khóe miệng.
“Được thôi.” Anh dịu dàng nói.
—
Liên tiếp hai tiết tự học trôi qua, cuối cùng cũng đến tiết học cuối trong ngày. Theo thời khóa biểu là tiết sinh hoạt lớp, nhưng rơi vào tay Đường Kỳ thì khác gì tiết tự học đâu.
Đường Kỳ, người đàn ông kỳ lạ từng dạy lớp chọn nhiều năm, mang phong cách kết hợp giữa chính trị nghiêm túc và nghệ thuật tự do, giữa chỉn chu và buông thả, tính tình nổi tiếng tốt nhưng… cũng rất bướng. Lớp học ồn ào hỗn loạn cả nửa tiếng mà ông thầy này vẫn thản nhiên bước vào, cầm cái loa như không có chuyện gì xảy ra.
“Làm quen một chút nào.” Đường Kỳ cầm viên phấn, viết nguệch ngoạc tên mình lên bảng, “Tôi là giáo viên dạy chính trị kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm của lớp mấy đứa. Trong lớp tôi không cần gọi rườm rà gì cả, gọi một tiếng ‘lão Đường’ là được.”
Dù là lớp học toàn thành phần “bất cần đời”, nhưng chủ nhiệm vẫn là chủ nhiệm, dẫu có ngông cũng chẳng mấy ai dám “tạo phản” ngay trước mặt. Vừa nghe thầy ấy mở lời, cả lớp lập tức im bặt, coi như cho chút thể diện.
Đường Kỳ rất hài lòng với phản ứng này: “Không tệ nha, ngoan hơn mấy đợt học sinh trước bị đẩy về lớp 16 nhiều.”
“Lần đầu tiên tôi nhận lớp này, cũng biết mấy đứa đa phần không thích học hành.” Dừng một chút, thầy nói tiếp, như đang đọc công thức sẵn: “Trường mình phân hóa quá rõ, tôi hiểu. Tôi không đòi hỏi gì cao, chỉ cần trong giờ học không vượt giới hạn, làm hết bài tập là được. Học hành là chuyện của tụi em, tôi không dạy đạo lý làm người, nói nhiều cũng vô ích.”
Vừa phủi phấn trên tay, Đường Kỳ vừa nhìn xuống hàng đầu tiên: “Kỷ Lạc, em lên đây một chút.”
Cảnh Đông đang gục đầu ngủ, nghe thấy cái tên lạ tai kia còn chưa phản ứng lại. Đến khi nghe tiếng ghế kéo cùng tiếng vải cọ xát, cậu mới lơ mơ nghĩ ra, hình như là tên bạn cùng bàn của mình?
Tiếng bước chân vang lên, Cảnh Đông khẽ động mi mắt, ngẩng đầu lên.
Trên bục giảng, thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đường Kỳ. Có thể là do đồng phục rộng quá khổ, nhìn cậu càng thêm gầy gò thanh mảnh, như cánh lông vũ bị nam châm hút xuống đất, nhẹ bẫng nhưng không hề yếu ớt.
Không hiểu vì sao, Cảnh Đông đột nhiên nhớ tới lời đồn vừa nghe hôm qua: Kỷ Lạc từng mắc bệnh nặng, nghỉ học suốt một học kỳ, đến giờ mới vừa khỏi.
Trong hai tiết tự học trước, Cảnh Đông ngủ bao lâu, thì bên tai cậu đều có tiếng viết bài “soạt soạt”bấy lâu. Mỗi lần cậu hé mắt, đều nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú viết bài của Kỷ Lạc. Thẳng lưng, không một chút chểnh mảng.
Bệnh vừa khỏi mà vẫn chăm học thế, đúng là kiểu “học bá” chính hiệu.
Cảnh Đông lười nhác nheo mắt, trong lúc Đường Kỳ giới thiệu về “con ngoan trò giỏi” này thì tâm trí đã lơ lửng nơi đâu.
“Đây là Kỷ Lạc, học sinh tôi từng dạy ở khóa trước. Vì lý do sức khỏe, hiện tại tạm học lại với lớp 11.” Đường Kỳ đẩy kính, tiếp lời: “Em ấy học đều các môn, không học lệch. Nếu không ai phản đối, tôi tạm bổ nhiệm em ấy làm lớp trưởng. Ai có khó khăn gì trong học tập đều có thể nhờ em ấy giúp đỡ.”
Lời vừa dứt, như dự đoán, lớp học không có lấy một tiếng động.
Cũng phải thôi, ở lớp này, bảo ai học giỏi chẳng bằng nói ai chơi game hay cho dễ nhận biết.
Nhưng Kỷ Lạc lại chẳng để ý, nhẹ nhàng tiếp lời như thể đã quen với sự lạnh nhạt xung quanh: “Rất vinh hạnh khi được làm lớp trưởng. Sau này xin các bạn giúp đỡ.”
Đúng lúc anh nói xong, ngoài trời vang lên một tiếng sấm trầm đục. Cảnh Đông khẽ động tai, theo bản năng liếc nhìn ra cửa sổ.
Không biết từ lúc nào, mây đen đã phủ đầy trời, từng hạt mưa bắt đầu rơi lộp độp lên mặt đất, trên cành cây ngoài cửa sổ cũng bị gió mưa đánh rơi vài chiếc lá.
Tệ thật. Mưa rồi.
Tâm trạng vừa yên ổn của Cảnh Đông lại bị khơi lên sóng gió khi nhìn thấy màn mưa giăng kín trời.
Cơn mưa này rơi đột ngột chẳng báo trước, mà cậu thì không mang theo ô. Còn đang định chờ tan học là chuồn sớm… Bây giờ thì hay rồi.
Cậu thở dài nặng nề, cảm giác bực bội cứ thế kéo dài cho đến tận sau giờ tan học.
Mưa không những không dứt mà còn to thêm. Những hạt mưa lạnh bị gió thổi lướt qua mặt như từng đợt se buốt. Cách tiết học buổi tối còn 40 phút, Cảnh Đông đứng trên hành lang, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo những nhóm học sinh lác đác đi về phía căng tin, thì bất ngờ vai bị ai đó vỗ nhẹ.
“Có chuyện gì khó khăn sao?”
Cảnh Đông quay đầu lại. Là Kỷ Lạc, anh đứng ngay sau, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.
Cậu không quen bị người khác chủ động thân cận, nhất là người có ánh mắt cong cong như đang đọc được tâm tư mình. Trong phút chốc, Cảnh Đông sững sờ.
Một lúc sau, cậu mới đáp, giọng cứng đờ: “Không có.”
Kỷ Lạc nhẹ nhàng nói: “Vậy à? Nhưng khi nãy trên bục, tôi thấy tâm trạng cậu không ổn.”
Cảnh Đông mím môi, lông mày hơi nhíu.
“Không đi ăn cơm à?” Kỷ Lạc lại hỏi.
“Không đói.”
Kỷ Lạc hơi suy nghĩ rồi đoán: “Cậu thấy bực vì muốn về nhà?”
“…” Cảnh Đông không đáp, mắt nhìn về phía tán cây đung đưa trong mưa, mãi sau mới khẽ nói: “Không phải.”
Kỷ Lạc lại khẽ cười: “Tôi nghĩ mình có thể giúp. Tôi sẽ dẫn cậu đi xin nghỉ.”
Cảnh Đông còn chưa kịp hiểu, đã bị Kỷ Lạc kéo tay áo lôi đi.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua lớp vải, làm cánh tay cậu khẽ run. Cậu cúi đầu, nhìn bàn tay trắng trẻo đang nắm lấy tay áo mình, đáy mắt lướt qua một tia dao động, nhưng rồi vẫn không rút tay về.
Lực nắm của Kỷ Lạc không mạnh, nhưng rất chắc chắn. Cứ thế kéo cậu thẳng vào văn phòng, trước mặt Đường Kỳ, đưa ra tờ đơn xin nghỉ mới.
“Sức khỏe khá hơn chưa?” Đường Kỳ thoải mái ký tên, quan tâm hỏi: “Vẫn còn phải truyền dịch sau giờ học à?”
Kỷ Lạc cười nhẹ: “Đỡ nhiều rồi ạ. Bác sĩ nói vẫn cần theo dõi thêm.”
“Cố gắng sinh hoạt điều độ, đề kháng yếu thì phải chú ý.”
Vừa dứt lời, Đường Kỳ như mới để ý thấy người đứng phía sau, nhướng mày hỏi: “Bạn học Cảnh lại bị sao nữa?”
Kỷ Lạc vẫn bình thản, xé thêm một tờ đơn, viết tên Cảnh Đông lên rồi đưa tới: “Bạn ấy có việc ở nhà, đi cùng em.”
“Ồ.” Đường Kỳ nheo mắt, bật cười: “Mới quay lại trường mà đã phát huy tinh thần giúp người rồi à?”
Kỷ Lạc không trả lời, chỉ mỉm cười.
Đường Kỳ cũng không hỏi thêm.
Đúng là đổi người đi xin phép, hiệu quả lập tức khác hẳn. Cảnh Đông chưa kịp mở miệng, đơn đã được ký, toàn bộ quy trình suôn sẻ đến không tưởng. Từ lúc vào đến lúc ra, chưa tới năm phút.
Cảnh Đông nhận lại tờ đơn trong tay Kỷ Lạc, im lặng vài giây, rồi nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Kỷ Lạc khẽ cười, “Chút chuyện nhỏ thôi mà.”
Lòng Cảnh Đông dâng lên một cảm xúc khó tả, chẳng biết nói gì thêm, chỉ đành quay đầu nhìn ra ngoài hành lang.
Khi đang định hỏi làm sao để về giữa trời mưa thì đã thấy Kỷ Lạc bung ô, tự nhiên nghiêng về phía cậu, che hẳn lên đầu cậu.
Cảnh Đông khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Kỷ Lạc dịu dàng rơi xuống, giọng nhẹ đến mức như đang xoa dịu trái tim ai đó: “Đi thôi. Tôi đưa cậu về.”