Dưới ánh nắng chói chang như thiêu như đốt, Cảnh Đông bước đi trên con đường nhựa nóng hầm hập, chỉ cảm thấy cả người như sắp bị tan chảy trong ánh mặt trời gay gắt.
Cậu cau mày, khuôn mặt lạnh nhạt đầy chán đời cũng sắp bị nắng hun cho đờ đẫn. Ánh sáng quá gắt, nhìn gì cũng thấy khó chịu. Vừa đi vừa giơ tay lên che tạm cái trán, chỉ thấy cả tóc cũng như đang bị thiêu đốt.
Đang cáu bẳn cúi đầu vội vã hướng về phía trường học, bỗng một cánh tay chìa ra chắn ngang trước mặt khiến cậu khựng lại.
Cảnh Đông nheo mắt vì chói, ngẩng đầu lên nhìn.
Là một cô gái, trạc tuổi cậu, mặc đồng phục cùng trường, tay cầm điện thoại đưa sát vào mặt cậu.
“Gì vậy?” Cảnh Đông hỏi, giọng lành lạnh.
“Quét cái này đi, soái ca.” Cô gái huýt sáo một tiếng, lắc lắc điện thoại sát mặt cậu, giọng điệu trêu ghẹo không giấu diếm.
Quét gì? Mã QR sao?
Cảnh Đông cau mày, chẳng hiểu ra sao. Nắng quá chói, đầu cậu như ong ong, chẳng buồn nghĩ nhiều, đối phương cũng không nói thêm lời nào.
Cô gái vẫn nhìn cậu chăm chú. Cảnh Đông nhìn lướt qua màn hình mờ nhòe vì quá gần, lấy điện thoại ra, tùy tiện mở một mã rồi đưa qua.
“…”
Một màn hình xanh lè hiện ra khiến cô gái lặng người vài giây, rồi bật cười đến mức không đứng vững.
Gió nhẹ lướt qua, vài chiếc lá long não rơi xuống vai. Cảnh Đông lách người tránh sang bên, miệng lẩm bẩm một câu chẳng ai nghe rõ: “Dở hơi.”
Bị chuyện vặt này làm chậm trễ, lúc đến trường thì chuông báo tiết vừa vang lên. Cảnh Đông bước vào lớp đúng lúc, vừa ngồi xuống thì ánh mắt sắc bén của thầy giám thị quét tới, hai người mặt đối mặt qua ô cửa sổ.
Cửa kính bị mở ra, thầy chỉ tay thẳng vào cậu: “Em tên gì? Biết mấy giờ rồi không? Còn cái đồng phục nữa, kéo khóa lên! Lôi thôi lếch thếch ra cái thể thống gì nữa!”
Cả lớp đều quay lại nhìn. Cảnh Đông báo tên, không thèm ngó tới người đang mắng, kéo khóa lên gọn gàng rồi ngồi xuống.
Cậu chẳng quan tâm đến mấy điểm bị trừ, móc cặp ra treo bên bàn, liếc mắt thấy bạn cùng bàn nhích người ra xa một chút.
“Cảnh Đông? Em chính là Cảnh Đông à?” Thầy giám thị vừa ghi tên cậu vào danh sách học sinh đi học muộn, vừa nói: “Sáng nay không đến lớp cũng không xin phép, mai nộp bản kiểm điểm. Bảng vi phạm nội quy của khối lần nào cũng thấy tên em, nếu còn không chỉnh đốn thái độ học tập, suốt ngày gây chuyện, thì để phụ huynh đến trường theo học với em luôn đi!”
Nghe đến câu cuối cùng, bàn tay Cảnh Đông đang lật sách hơi khựng lại.
Cậu cắn chặt môi, không đáp.
Từ lúc chuyển đến trường cấp ba Giảo Đại này đã nửa tháng, cậu không gây chuyện thì cũng trốn học, đến trường thì ngủ, ánh mắt nhìn người luôn lạnh tanh khiến chẳng ai dám lại gần.
Nhớ tuần trước, cậu đánh nhau bị giáo viên gọi phụ huynh. Cảnh Vân Huy hỏi chuyện gì xảy ra, cậu trả lời: “Đâu có đánh nhau trong trường.”
Cảnh Vân Huy: “Thì cũng không thể đánh người được.”
Cảnh Đông đáp gọn: “Nó đá mèo của con.”
Cảnh Vân Huy: “Từ khi nào con nuôi mèo? Mà mèo với người làm sao so được, đánh người đến thế thì quá đáng rồi đấy.”
Cảnh Đông chỉ lạnh lùng lặp lại một câu: “Nó đá mèo của con.”
Khi ấy, cậu đứng nhìn tên con trai tay đang băng bó giả vờ tội nghiệp bên cạnh, trong lòng thầm rủa một tiếng đồ ngu.
Hôm nay là thứ Hai, đúng ra cậu phải lên lễ đài đọc bản kiểm điểm trong buổi chào cờ sáng. Kết quả tên bị gọi mấy lần mà người chẳng thấy đâu.
Ngay lập tức, cái tên Cảnh Đông nổi như cồn khắp toàn trường.
Lúc Cảnh Vân Huy gọi điện cho cậu, cậu đang ở bệnh viện thú y khám cho mèo, liền thuận miệng nói: “Không khỏe, quên xin nghỉ.” Nhẹ nhàng lấp liếm chuyện trốn học.
…
Thầy giám thị đi rồi, bài kiểm tra tuần được phát xuống. Cảnh Đông nhìn bảng điểm một lúc rồi gập lại. Vẫn như lần trước, xếp lẹt đẹt đâu đó giữa đám học sinh.
Cậu dùng bài làm gối, gục xuống bàn bắt đầu ngủ.
Mấy phút trước giờ học, lớp học nhốn nháo. Bạn cùng bàn đang nói chuyện với bạn bàn trước, lời nói lọt vào tai Cảnh Đông một cách lơ mơ.
Đại ý là sau kỳ kiểm tra tuần này, sẽ chia lớp theo năng lực, có thể là ngày mai hoặc ngày kia.
Nghe loáng thoáng vài câu, Cảnh Đông rúc đầu sâu hơn vào tay áo.
Chia lớp thì có liên quan gì? Dù sao mới vào trường có hai tuần, chẳng ai thân thiết, tên ai cậu cũng không nhớ. Cậu chỉ thấy họ ồn ào.
Cậu ngủ một giấc đến tận khi tan tiết cuối cùng.
Cảnh Đông vốn không định ở lại học tiết tự học buổi tối, liền tìm giáo viên chủ nhiệm viết đơn xin nghỉ rồi rời khỏi trường.
Trời chiều âm u, nhưng khí trời vẫn oi bức. Cậu rảo bước, đi thẳng về phía khu sân sau đổ nát phía sau nhà.
“Phế viện” – đúng như cái tên, là một khoảng sân rộng lớn bị bỏ hoang nhiều năm. Cỏ dại mọc đầy, xung quanh chất đầy đồ đạc cũ kỹ hỏng hóc, còn có mấy căn nhà nhỏ xiêu vẹo lụp xụp.
Cảnh Đông lấy hộp pate mèo từ trong cặp ra, như thường lệ ngồi xuống cạnh đống ghế sô pha cũ, gọi khẽ: “Trứng Luộc.”
Theo thói quen, chưa gọi đến lần thứ ba, sẽ có một con mèo mướp cam từ trong bụi cỏ chui ra từ chiếc thùng giấy, vẫy đuôi chạy vòng quanh cậu.
Lần đầu gặp nó là vào hè, khi vừa chuyển đến Dung Xuyên. Lúc đó nó còn chưa đầy hai tháng tuổi, kêu ré lên đầy đáng thương, níu lấy ống quần cậu không buông.
Cậu bèn đưa nó đến đây, mua đồ ăn và sữa cho nó. Hôm đó cậu đang đói meo, trong đầu toàn nghĩ đến món mì trứng luộc mà bà nội nấu. Thế là tiện miệng đặt tên cho nó, một cái tên “cực kỳ bá đạo vũ trụ” — Trứng Luộc.
Từ đó, ngày nào cậu cũng đến cho ăn, đợi nó ăn xong rồi ôm ấp cọ cọ vào tay mình.
Nhưng hôm nay, Cảnh Đông đã trộn sẵn pate và hạt vào bát, chờ mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì từ bụi cỏ.
Cậu ném lon rỗng vào thùng rác gần đó, đứng dậy, lại gọi một tiếng: “Trứng Luộc.”
Vẫn không có hồi đáp.
Gió thổi xào xạc, mang theo âm thanh nức nở mơ hồ.
Cảnh Đông rùng mình, theo tiếng động đi vào kho hàng hoang phế bên cạnh, liền thấy ngay con mèo nhỏ bị một nam sinh trong trường bóp cổ, ép sát vào tường.
Mắt cậu lập tức đỏ hoe, sải bước xông lên, tung một cú đấm vào sườn hắn.
Nam sinh đau quá buông tay, Trứng Luộc suýt rơi xuống đất thì được Cảnh Đông nhanh tay ôm lấy.
“Mày bị điên à?” Nam sinh tay quấn băng, trừng mắt nhìn cậu.
Cảnh Đông siết chặt con mèo trong tay: “Đây là mèo của tôi.”
“Mèo của mày sao không nuôi ở nhà?” Hắn ôm bụng r*n rỉ.
Cảnh Đông nghiến từng chữ: “Liên quan quái gì đến mày?”
“Thì tao thích đấy, ngoài đường nó là mèo hoang.” Nam sinh nhếch miệng.
Hắn tên là Chu Tụng, học lớp 11 trường Phụ Trung Giảo Đại. Mấy hôm trước thi kém nên tâm trạng xấu, đi ngang qua đây thấy con mèo chắn đường, liền thuận chân đá một cái.
Nhìn con mèo co giật, hắn định đi tiếp thì bị Cảnh Đông ở đâu lao tới đánh cho bầm dập.
Hắn không phục, đánh lại, nhưng ai ngờ Cảnh Đông như chó điên, còn cắn hắn một phát suýt rách tay.
Mặc dù hắn đã thổi phồng chuyện lên trường, nói mình bị đánh vô cớ, nhờ thành tích tốt mà được nhà trường bênh vực. Nhưng mấy hôm rồi đợi mãi chẳng thấy cậu kia đọc kiểm điểm, Chu Tụng vẫn thấy ấm ức, liền mò đến đây tìm con mèo trút giận.
Vừa bắt được thì tên kia lại đột nhiên xuất hiện.
Chu Tụng nhếch mép: “Nói là mèo của mày? Vậy này sống trong cái bãi rác này à?”
Cảnh Đông trừng mắt nhìn hắn, vẫn lạnh lùng lặp lại câu cũ: “Liên quan gì đến mày?”
“Mày là cái máy nói à, má!” Chưa kịp nói hết câu, tay đang băng bó của Chu Tụng lại dính thêm một cú đấm.
Vết thương vừa lành liền rỉ máu, hắn toát mồ hôi trán, chửi: “Thằng điên!”
Cảnh Đông: “Là do mày tự chuốc lấy.”
“Mày cứ đợi đấy, ngày mai đến trường mày sẽ biết tay tao!” Chu Tụng ôm tay rút lui, miệng không ngừng buông lời hăm dọa.
Cảnh Đông chẳng thèm để tâm, ôm Trứng Luộc quay lưng bước đi.
Lúc sắp ra khỏi cửa kho, cậu bỗng quay đầu lại, kiên định nói một câu: “Không được bắt nạt mèo của tôi.”