Cú đẩy vừa rồi đến quá bất ngờ khiến Cảnh Đông không kịp nhìn rõ bố trí trong phòng, chỉ kịp vịn lấy bức tường phía sau để đứng vững.
Ngay khi bước vào là phòng khách, phong cách châu Âu nhẹ nhàng, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng mờ vàng tạo cảm giác trang nhã và yên tĩnh. Cậu mất khoảng hai giây để mắt quen dần với không gian, tầm nhìn vừa hạ xuống thì—
Một cục lông màu xám… không, một con chuột xám to tướng từ đâu xuất hiện, đang ấm áp dụi dụi vào chân cậu.
Nhìn kỹ lại lần nữa—
Thôi được rồi, đính chính lại.
Là một con mèo Anh lông ngắn màu xám, bộ dáng và màu lông đúng là dễ khiến người ta tưởng nhầm là chuột.
Chắc đây chính là “bé mèo ở nhà” mà Kỳ Lạc vừa nhắc tới?
Cảnh Đông còn chưa kịp nhìn kỹ thì sinh vật nhỏ ấy đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bàn chân đạp không trung, bị xách lên bằng cách cầm vào sau gáy.
“Chẳng biết sợ người lạ là gì,” Kỷ Lạc chọc nhẹ vào mặt nó, “vừa thấy có người lạ vào là nhào tới luôn à?”
Cục lông xám “ư ử” mấy tiếng tỏ vẻ không vui, quẫy mấy cái biểu tình phản đối.
Kỷ Lạc đặt nó xuống lại sàn, khoé môi hơi cong lên, quay sang Cảnh Đông.
“Nó tên là Bồ Công Anh, mèo nhà tôi nuôi.”
Cảnh Đông cúi xuống phủi mớ lông mèo mới dính trên ống quần, trong lòng thầm nghĩ cái tên này đúng là đặt quá hợp.
Cậu còn chưa kịp hỏi chuyện về việc thu xếp cho Trứng Luộc thì một giọng nói đã vang lên cắt ngang.
“A Lạc, đưa bạn về nhà à?”
Là giọng một người phụ nữ.
Cảnh Đông nuốt lời trở lại cổ họng, cậu hoàn toàn không để ý là trong phòng còn có người thứ ba.
Trên sofa bên trong, một người phụ nữ đang ngồi đó, tóc búi thấp gọn gàng sau gáy, lưng thẳng tắp như thể được đúc từ cùng một khuôn với Kỷ Lạc. Khi nói chuyện, bà nhẹ nhàng gập quyển sách lại, đôi mắt trong trẻo ánh lên dưới ánh đèn mờ.
Ánh mắt Cảnh Đông lướt qua bà, bị vẻ thân thiện và dịu dàng ấy làm cho chấn động, nhất thời không dám nhìn thẳng.
“Vâng.” Kỷ Lạc đáp, nghiêng đầu nói với Cảnh Đông: “Mẹ tôi.”
Cảnh Đông phản ứng rất nhanh, hơi cúi đầu bước về phía trước một bước: “Cháu chào dì ạ.”
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng với cậu: “Chào cháu. Đến học cùng A Lạc à?”
Cảnh Đông đứng tại chỗ, thoáng khựng lại, không biết nên trả lời thế nào.
Phải rồi, con trai dì ấy là kiểu học sinh ngoan ngoãn ưu tú, nên ánh nhìn đầu tiên đã mặc định cậu cũng là bạn học đến để cùng học hành.
Từ lúc đi theo Kỷ Lạc, từ khu dân cư cho đến khi vào trong biệt thự. Từng chi tiết đều khiến Cảnh Đông nhận ra hoàn cảnh và không khí gia đình của Kỷ Lạc thật sự khác biệt một trời một vực với môi trường cậu lớn lên.
Khác biệt đến mức khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên. Một sự không thoải mái như thể lạc vào thế giới không thuộc về mình.
“Hửm, đây là…” người phụ nữ hiển nhiên không định chờ cậu trả lời, lần này ánh mắt bà dừng lại ở Trứng Luộc đang nằm trong vòng tay Kỷ Lạc: “Sao lại bế theo mèo về nhà thế này?”
Kỷ Lạc đưa Trứng Luộc đến bên cạnh bà, giải thích: “Là mèo của Cảnh Đông, tạm thời chưa có chỗ nuôi, nên con mang về nhà mình trước.”
“…Cảnh Đông,” người phụ nữ như đã hiểu ra, lại nhìn sang cậu: “Là bạn học này à.”
Bà nghiêng đầu cười khẽ, “Gọi dì là dì Bùi là được rồi. Mèo của cháu dễ thương quá, dì bế thử được không?”
Cảnh Đông gật đầu cứng nhắc: “Vâng ạ.”
Trứng Luộc được bà dịu dàng nhận lấy, vuốt nhẹ lưng nó: “Gầy quá, có phải không chịu ăn không?”
Gầy à?
Cảnh Đông suy nghĩ thật lòng một lúc, rồi nói thật: “Không ăn nhiều lắm.”
Kỳ thực Trứng Luộc dù ăn ít, nhưng cậu thấy vẫn trong mức bình thường, đâu đến nỗi gọi là gầy.
Chỉ là khi nhìn sang Bồ Công Anh đang tròn vo như cục bông lăn… Cậu ngầm hiểu ra.
Người có người hơn, mèo cũng có mèo hơn. Nếu lấy tiêu chuẩn của Bồ Công Anh làm mốc, thì Trứng Luộc quả thực là “gầy trơ xương”.
Bồ Công Anh dường như cảm ứng được ánh mắt của cậu. Vừa bị nhìn một cái liền lập tức hóa thân thành máy kéo, rù rì chạy tới cọ cọ vào chân cậu. Trên quần cậu lập tức dính thêm một lớp lông mới.
Cảnh Đông nhìn đống lông mèo trên người, mặt không biểu cảm lùi lại nửa bước.
Bồ Công Anh đuổi theo sát nút.
Mẹ Kỷ Lạc lại hỏi: “Mèo của cháu tên là gì?”
Cảnh Đông tiếp tục lùi thêm nửa bước, lần thứ hai phủi đám lông dính trên ống quần, nghiêm túc trả lời: “Trứng Luộc.”
“…Tên gì cơ?” Mẹ Kỷ sững người, rồi bật cười.
Cảnh Đông mím môi, không nói thêm gì.
Ngược lại, Kỷ Lạc ho nhẹ một tiếng, khoé môi giãn ra một chút ý cười: “Đúng là đặc biệt thật.”
Mẹ Kỷ cũng phụ họa: “Đáng yêu đấy chứ.”
Cảnh Đông: “…”
“Dì còn tưởng sẽ là kiểu tên như Cục Bông hay Cam Nhỏ cơ,” bà che miệng cười, “Bạn học này biết đặt tên ghê.”
Cảnh Đông bị chọc cười đến mức bối rối, chẳng hiểu sao lại bị gọi là “đáng yêu”, càng không hiểu vì sao họ lại thấy buồn cười.
Cậu vừa phủi xong lông mèo trên quần, ngẩng đầu lên thì lại bị phủ thêm lớp mới. Lặp lại vài lần, lùi cũng vô ích. Cuối cùng cậu dứt khoát đứng thẳng, mặt lạnh như tiền, mặc kệ cho số phận muốn thế nào thì thế.
Kỳ Lạc đã nhìn thấy toàn bộ những động tác nhỏ của cậu, đôi mắt cong cong vẫn không ngừng mang theo ý cười. Cuối cùng mới ra tay giải cứu, bế Bồ Công Anh lên khỏi chân cậu.
“Tính nó là vậy đấy, thích ai là cứ dính lấy không rời. Người ta bảo mèo Anh lạnh lùng, còn mèo nhà tôi thì không, nó dính người khỏi phải nói.”
Mẹ Kỷ gật đầu đồng tình: “Nó thích cháu đấy.”
Kỷ Lạc đặt “máy kéo” màu xám trở lại ổ mèo trong góc sofa, quay lại nói với Cảnh Đông: “Còn mèo của cậu… Trứng Luộc,” đến đoạn này, anh dừng một chút, giọng hơi khựng lại: “Có vẻ cũng rất hợp chỗ này, yên tâm đi.”
Mẹ Kỷ cũng cười nói: “Đúng rồi, cháu cứ yên tâm nhé.”
Cảnh Đông: “…”
Lúc mới trông thấy người phụ nữ này, cậu còn vô thức lo lắng liệu Trứng Luộc có bị từ chối không. Nhưng giờ nhìn biểu hiện của hai người đối diện, dường như lo lắng ấy hoàn toàn thừa thãi.
Trứng Luộc nằm yên trên đùi bà, không biết từ khi nào đã nhắm mắt ngủ ngon. Chiếc mũi nhỏ khẽ động đậy, hơi thở đều đều, trông bình yên đến lạ.
Cảnh Đông nhìn nó một lát, chân thành nói: “…Cảm ơn.”