Đúng như lời đồn, cách xử lý sự việc của Đường Kỳ quả nhiên có phần “khác người”. Anh không hề xem chuyện mách lẻo trước giờ học là nghiêm trọng, chỉ qua loa vẽ cho Chu Tụng một cái “bánh vẽ” kiểu sẽ báo cáo lên trường, phạt Cảnh Đông đứng hai tiết học, coi như kết thúc.
Chuông hết tiết vang lên, Cảnh Đông mới thu ánh mắt lại khỏi người bạn cùng bàn mới, duỗi đôi chân đã tê rần, lười nhác quay lại chỗ ngồi.
Cậu thiếu niên kia từ lúc vào chỗ đến giờ vẫn luôn cúi đầu viết gì đó, dáng vẻ chuyên chú đến mức có thể làm người ta quên mất sự tồn tại của cậu. Khi Cảnh Đông ngồi xuống bên cạnh, khẽ liếc qua, phát hiện đó là một đề thi toán.
Thiếu niên ngồi rất ngay ngắn, chữ viết cũng ngay ngắn chẳng kém. Từng dòng từng chữ xếp đều tăm tắp dưới mỗi câu hỏi, sạch sẽ đến mức khiến người khác phải thấy vừa mắt.
Khung cảnh ấy, trong một lớp học “đáy xã hội” thế này quả thật hiếm có. Cảnh Đông vô thức nhìn thêm mấy lần, không ngờ lại cứ thế nhìn mãi không rời mắt được.
Cậu còn đang gối đầu trên tay, nhìn một cách thản nhiên mà chăm chú, thì bên trên đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ.
“Bạn học, chữ tôi viết đẹp lắm sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi như gió xuân lọt vào tai, mang theo chút đùa cợt nhưng dịu dàng vô cùng. Cảnh Đông sững người, phản ứng lại thì vành tai đã nóng bừng lên.
Cậu vội vàng ngồi thẳng, quay mặt đi như thể bị chạm đến điểm yếu, hậm hực lẩm bẩm: “Ai thèm nhìn.”
Thiếu niên vẫn cười, khẽ cong môi: “Cậu đã nhìn tôi cả một tiết rồi, không phải sao?”
…Cậu ta để ý rồi?
Giống như bị điểm trúng, Cảnh Đông khẽ cắn mặt trong lưỡi, hơi xấu hổ, bướng bỉnh phản bác: “Chỉ có nửa tiết thôi.”
Không ngờ cậu lại trả lời như thật, thiếu niên bật cười khẽ, lại gật đầu thuận theo: “Ừ, nửa tiết.”
…Cảnh Đông bỗng thấy như mình bị dắt mũi.
Ngón tay cậu khẽ co lại, dứt khoát không thèm đáp lời nữa, cúi đầu vùi mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Nhưng cậu cũng chẳng ngủ được bao lâu. Một lúc sau, người bên cạnh lại nhẹ nhàng chọc chọc khuỷu tay cậu.
“Bạn học, dậy đi.”
Cảnh Đông có hơi bực, nhưng vẫn lười nhác mở nửa con mắt.
“Vào tiết rồi.” Thiếu niên nhỏ giọng nói.
Cảnh Đông nhìn cậu hai giây, rồi lại gục đầu xuống.
“Cậu không học à?” Thiếu niên hỏi.
“Không.”
“Vì sao không học?”
Cảnh Đông vốn đang khó ở, buột miệng: “Liên quan gì đến cậu.”
Bên trên liền yên lặng. Thiếu niên ấy lại chẳng giận, ngược lại dường như bị câu trả lời làm cho bật cười, nhịn mãi không được mà khẽ cười trong cổ họng.
Cảnh Đông cảm thấy người này thật kỳ lạ. Người khác thấy cậu đều tránh xa như tránh tà, chỉ riêng cậu ta lại chủ động bắt chuyện, chẳng hề e ngại.
Đang nghĩ, thì bên tay trái lại bị chọc nhẹ.
Thiếu niên vẫn không nản, lại nhỏ giọng hỏi: “Cho tôi mượn sách được không? Hôm nay mới vào lớp, tôi chưa được phát tài liệu.”
Cảnh Đông không ngủ nổi nữa, mất kiên nhẫn ngồi thẳng: “Môn gì?”
Thiếu niên chẳng để tâm đến sắc mặt khó chịu của cậu, chỉ tay lên bảng: “Toán.”
Cảnh Đông lục lọi trong ngăn bàn lấy ra sách giáo khoa, lạnh mặt ném sang bên cạnh.
Anh đón lấy, vừa mở ra liền thấy một trang chi chít chữ ký nguệch ngoạc. Nhìn chăm chú một hồi, rồi cúi đầu đọc nhỏ như lẩm bẩm: “Cảnh… Đông?”
“Gì?” Cảnh Đông ngẩng đầu, cảnh giác nhìn qua.
“Không có gì.” Thiếu niên cong khóe mắt, khẽ nói: “Là một cái tên rất hay.”
Cảnh Đông mặt lạnh như tiền: “Cảm ơn.”
Thiếu niên dường như cố tình không để cậu có cơ hội ngắt lời, mỉm cười đáp ngay: “Không có gì.”
Cảnh Đông: “…”
Khoan đã, tình huống gì thế này? Rốt cuộc là ai đang mượn sách ai vậy?
Có lẽ nhìn ra tâm trạng cậu không tốt, thiếu niên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Được rồi, không đùa nữa. Tôi là Kỷ Lạc, cảm ơn cậu vì đã cho tôi mượn sách.”
—
Cả ngày hôm đó, Cảnh Đông đều không yên lòng.
Cậu lo mãi chuyện Trứng Luộc có bị phát hiện không. Sáng lo, chiều đến trường vẫn lo, rồi lại hối hận vì trưa nay không mang nó theo. Vừa nghĩ tới là lại muốn xin phép về nhà ngay.
Cậu là kiểu người đã nghĩ gì là phải làm ngay. Nghĩ rồi là thò tay vào ngăn bàn rút ra tờ giấy xin nghỉ học, chuẩn bị đứng dậy thì có một bàn tay thon dài đẩy sách giáo khoa về phía cậu.
Là Kỷ Lạc, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”
“Cậu cứ dùng đi.” Cảnh Đông nói.
“Nhưng mà…” Kỷ Lạc ngập ngừng, “Cậu không học à? Mới tiết đầu buổi chiều thôi.”
“Xin nghỉ.”
Kỷ Lạc nhắc lại một lần: “Xin nghỉ?”
Cậu liếc xuống tờ giấy xin nghỉ học trong tay Cảnh Đông, như thể lần đầu tiên gặp một học sinh có cả xấp giấy nghỉ sẵn trong ngăn bàn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
“Cậu bị ốm à?”
“Không phải, là mèo của tôi—” Cảnh Đông buột miệng, nói được nửa câu đã ngừng lại.
Cậu vốn quen giấu kín mọi chuyện, chuyện riêng càng không muốn mở miệng kể lể. Vừa nói lỡ, liền thấy khó chịu với chính mình, bèn đứng bật dậy, ném lại một câu cụt ngủn: “Dù sao tôi cũng xin nghỉ.”
Kỷ Lạc hơi nhướng mày, khẽ cười mà như không, thì thầm một câu: “Cảnh Đông…”
Cậu bạn cùng bàn mới của anh, đúng là người cũng như tên.
Lạnh lùng, nhưng lại dễ khiến người khác muốn lại gần.
—
Cảnh Đông bước vào văn phòng, không nói lời thừa, đặt mạnh tờ đơn xin phép và cây bút xuống bàn giáo viên.
Đường Kỳ hỏi: “Xin nghỉ à?”
“Vâng.”
“Có chuyện gì?”
“Về nhà.”
“Khó chịu ở đâu?”
Cảnh Đông nhắm mắt bịa đại: “Đau bụng.”
“Đau bụng?”
Đường Kỳ đặt bút xuống, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
“Ồ, đau bụng à. Vậy muốn về nhà nghỉ?”
Cảnh Đông: “Đúng.”
Đường Kỳ bật cười: “Vậy thì uống chút nước ấm đi, tiết sau về chỗ mà nằm.”
Lý do không được chấp nhận, “con quỷ xin nghỉ” xưa nay đi đâu cũng được thông qua nhanh chóng nay lại bị chặn đứng.
Cậu bực mình nói thêm: “Em đau dữ dội.”
“Vậy nằm thêm một tiết nữa rồi về.”
Cảnh Đông mặt đanh lại.
“Em đau đầu.”
“Uống nhiều nước vào.”
“Em đau chân.”
“Về chỗ ngồi nhanh lên.”
Cảnh Đông: “…”
Trước giờ cậu vẫn là học sinh bị giáo viên nửa vời bỏ mặc, xin nghỉ luôn là chuyện như cơm bữa, chưa từng bị làm khó bao giờ. Ai ngờ gặp phải Đường Kỳ lại bị “bẻ gãy” từng chiêu một.
Thấy cậu im bặt, Đường Kỳ lại dịu giọng hỏi: “Bạn học Cảnh, còn gì muốn nói nữa không?”
Cảnh Đông mặt lạnh như tiền, chỉ phun ra từng chữ: “Em muốn xin nghỉ.”
Đường Kỳ cười rất hòa nhã: “Không được nhé.”
Cảnh Đông: “…”