Bầu trời tháng 9 giống như một tấm kính dễ bị bẩn. Ban ngày trong veo như nước suối, đến chiều thì lại bị vấy màu xám mịt mù, u ám hơn cả những dãy nhà cũ kỹ ở khu hai.
Trứng Luộc nằm yên không nhúc nhích trong lòng Cảnh Đông, chỉ có phần bụng còn khẽ phập phồng. Cậu ôm chặt lấy nó, lặng lẽ len lỏi qua những ngõ ngách của thành phố đã bị ánh chiều nhuộm thành một màu tro.
Thật ra cậu không cam tâm cứ thế mà bỏ qua chuyện này. Nhưng lần trước đã bị xử phạt một lần, mấy hôm trước Cảnh Vân Huy đến trường giải quyết mớ hỗn độn do cậu gây ra. Cái vẻ mặt lộ rõ sự bất đắc dĩ và phiền chán ấy, cậu thấy rõ rành rành.
Chỉ nghĩ đến việc lại phải đi một vòng quy trình vì đánh Chu Tụng, rồi đối mặt với người đàn ông đó, cậu đã thấy chẳng còn sức đâu mà vung tay nữa.
Người cha trên danh nghĩa chưa từng nuôi cậu một ngày ấy, mỗi lần gặp mặt chỉ khiến cậu cảm thấy ngượng ngập và xa lạ.
Cảnh Đông cứ thế lững thững đi về phía khu nhà cũ. Dọc đường không ít các bà cô ngồi xổm bóc hạt dưa tám chuyện, cậu theo phản xạ ôm Trứng Luộc chặt hơn, khẽ dịch nó sang phía khuất.
Khu hai là khu dân cư cũ nát, nhà ở chia làm hai kiểu: nhà độc lập và nhà tập thể. Người sống ở đây chủ yếu là người già và công nhân thuê trọ. Đường nhỏ chật hẹp, lối đi rối như mê cung, những ngôi nhà giống hệt nhau, xám xịt tàn tạ như được in ra hàng loạt.
Cảnh Đông dừng lại trước một căn nhà, đứng ngoài cánh cổng sắt nghe tiếng cười đùa hỗn loạn bên trong, lông mày khẽ chau lại.
Cậu rút chìa khóa ra mở cửa, không chào hỏi ai, lặng lẽ đi lên lầu theo cầu thang ngoài sân, mang Trứng Luộc vào phòng mình.
Đặt nó xuống sàn, Cảnh Đông cẩn thận kiểm tra khắp người. May mà cậu đến kịp, ngoài việc bị dọa sợ ra, con mèo không bị thương gì nặng, chưa bao lâu đã tỉnh táo trở lại.
Cảnh Đông giữ chặt nó đang định bò dậy, giọng nghiêm túc:
“Trứng Luộc, nghe cho kỹ. Dạo này mày phải ở yên trong phòng, không được chạy lung tung, không được kêu, tuyệt đối đừng để bà nội phát hiện.”
Còn chưa nói xong thì dưới lầu đã vang lên tiếng vỗ tay và cười nói ầm ĩ, át hết nửa câu sau của cậu.
Cảnh Đông dừng lại, lại bổ sung: “Cũng đừng để đám bạn chơi bài của bà nội thấy mày.”
Trứng Luộc nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe mở to long lanh.
Cảnh Đông bỗng thấy mình thật ngốc khi nói chuyện nghiêm túc với một con mèo, mặt cậu tối sầm lại, im lặng một hồi.
Âm thanh ồn ào dưới lầu không dứt. Cậu vặn khóa cửa phòng, ngồi dựa lưng vào cửa, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước.
Từ ngày bị Cảnh Vân Huy như vứt đồ chơi mà đẩy sang nhà bà nội, mùi thuốc lá nồng nặc và tiếng la hét huyên náo đã trở thành một phần thường nhật.
Trứng Luộc lại cọ cọ tay cậu, cậu theo thói quen xoa đầu nó. Tay vừa vuốt, ánh mắt đã trở nên âm u.
“Vài ngày nữa tao sẽ tìm chỗ mới cho mày,” cậu khẽ nói.
—
Lúc chuẩn bị xong ổ mèo tạm thì đã gần 11 giờ đêm. Dưới lầu những người đánh bài vẫn còn náo nhiệt. Cảnh Đông nằm trên giường, chỉ đợi đến khi mọi âm thanh lắng xuống mới dần thiếp đi.
Cậu ngủ rất chập chờn, thường xuyên gặp ác mộng, kiểu ác mộng cứ như bị mắc kẹt, không cách nào tỉnh lại được.
Trong mơ cậu hay khóc, bên tai luôn vang lên một giọng phụ nữ thì thầm, giọng nhẹ như hơi thở nhưng cứ như găm vào não cậu: “Tao đâm chết mày.”
Tao đâm chết mày…
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đã rọi vào phòng, Cảnh Đông ngồi tựa vào đầu giường. Bốn chữ kia vẫn còn văng vẳng trong đầu, đến mức không biết mình đang mơ hay đã tỉnh.
Nghe thấy động tĩnh, Trứng Luộc nhảy lên giường cọ cọ, liền bị cậu không chút nể tình đẩy xuống.
Cậu lau sạch nước mắt một cách máy móc. Khuôn mặt không hề để lộ dấu vết nào, thần sắc hờ hững liếc nhìn giờ trên điện thoại.
8 giờ.
Tốt lắm.
Lại trễ học rồi.
Cảnh Đông nhanh chóng mặc đồng phục, thay đồ ăn cho mèo, không quấy rầy bà nội đã thức trắng cả đêm vẫn còn ngủ, xách cặp rồi ra khỏi nhà.
Giống như tin đồn hôm qua cậu nghe được, hôm nay đúng là ngày chia lớp của khối 11. Lúc cậu đến vừa vặn đúng lúc cả khối đang nhốn nháo chuyển lớp, không có ai kiểm tra đi trễ.
Cậu len vào đám đông, mất khá lâu mới tìm được tên mình trên bảng phân lớp dán ngoài hành lang.
Trường phụ trung Giảo Đại xếp lớp theo điểm số. Lớp 1 và lớp 2 là lớp chọn, còn lớp 15 và 16 thì gom hết những học sinh đội sổ trong khối.
Trùng hợp làm sao, tên cậu xuất hiện đúng cuối bảng của lớp 16.
Thực ra thành tích của Cảnh Đông cũng không tệ đến thế. Nếu không vì mới chuyển trường mà gây quá nhiều chuyện, đáng lẽ cậu phải nằm lưng chừng ở lớp 10 đâu đó mới đúng. Vị trí hiện tại, rõ ràng là bị nhà trường “nhắm” tới.
Cậu nhìn bảng tên một hồi, không có biểu hiện gì đặc biệt, xoay người bước đi, thẳng tiến về lớp 16.
Vào lớp nào với cậu cũng chẳng có gì khác biệt.
Lớp 16 là nơi tập hợp của đám cá biệt, ồn ào vô tổ chức đến độ như một gánh xiếc. Cậu đến muộn, chỗ ngồi cuối lớp đã kín, chỉ còn lại hai ghế trống hàng đầu, ngay cạnh cửa ra vào.
Cảnh Đông chọn chỗ sát tường, cúi đầu vừa lau bụi trên bàn vừa nghe hai nam sinh phía sau rì rầm trò chuyện.
“Nghe nói giáo viên chủ nhiệm mới là tên Đường Kỳ gì đó, nghe đâu rất khó nhằn.” Người bên trái nói.
“Khó nhằn kiểu gì?” Người bên phải tò mò.
“Không la mắng học sinh, nhưng cứng rắn lắm, bọn mình mà không nghe lời là lão ấy sẽ bám theo đến cùng.”
“Bám thì bám, sợ gì.”
“Hừm, nghe nói cách quản lý lớp của lão ấy khác hoàn toàn mấy lớp khác. Người ta thì bắt đầu bầu cán bộ lớp rồi, riêng lớp mình, giáo viên còn chưa tới.”
“Cán bộ lớp làm gì, lớp mình toàn người ngồi chơi xơi nước mà.”
“Cậu thì biết cái gì. Hôm nay lớp mình có người giỏi lắm chuyển đến, học lực kiểu hàng top.”
“Trong lớp mình mà hàng top?”
“Không, là top toàn khối.”
“Bệnh à? Học giỏi mà vào lớp này?”
“Đúng là có bệnh thật. Nghe bảo cậu ta học kỳ trước nghỉ học vì bệnh dạ dày, bỏ lỡ kỳ thi phân lớp nên tạm thời bị đẩy vào đây.”
“… Nghỉ học vì bệnh?”
“Ừ, hình như nặng lắm. Còn tên là gì ấy nhỉ… đúng rồi, Kỷ Lạc.”
Câu chuyện đến đó là dừng. Hai người im lặng vài giây, rồi bên trái lại nghĩ ra gì đó: “Ê, tôi vừa thấy tên Cảnh Đông trong danh sách lớp mình đấy.”
“Nghe quen thế… có phải là cái cậu trốn lễ chào cờ hôm nọ không?”
“Chính cậu ta đấy!”
Lời vừa dứt thì cửa lớp bị đẩy ra một cách mạnh mẽ.
Một thầy giáo đeo kính gọng đen đứng ở ngưỡng cửa, cất giọng rõ ràng: “Ai là Cảnh Đông?”
Nam sinh bên trái huých nhẹ người ngồi cạnh: “Thấy chưa, tôi nói rồi mà, cậu ta thật sự ở lớp mình.”
Giây tiếp theo, nam sinh ngồi yên nãy giờ ở hàng đầu chậm rãi giơ tay lên, giọng thanh lạnh: “Là em.”
Không gian thoáng chốc yên ắng.
Cảnh Đông đặt cặp xuống, không hề quay đầu liếc nhìn đám người sau lưng, thản nhiên đứng dậy, đi về phía thầy giáo.
Hai nam sinh phía sau đưa mắt nhìn nhau, nhất trí ngậm miệng.
“Em nói là… trò ấy đánh em?”
Trong văn phòng giáo viên, Cảnh Đông dựa lưng vào tường, vẻ mặt nhàn nhạt như đang xem một vở hài kịch rẻ tiền, lặng lẽ nhìn Chu Tụng đang khóc lóc mách lẻo với giáo viên chủ nhiệm mới.
“Đúng vậy.” Chu Tụng ôm tay, vẻ mặt đau đớn đầy uất ức, “Em chỉ đang đi trên đường, cậu ta chẳng nói chẳng rằng đã nhào tới đấm em mấy phát.”
Cảnh Đông cười khẩy: “Nói dối mà không biết ngượng à?”
Chu Tụng liền nhảy dựng: “Em nói thật đấy! Thầy nhìn đi, tay em bị cậu ta cắn ra thế này—”
“Bình tĩnh đã, em học sinh này.” Giáo viên mới tên Đường Kỳ, dáng người cao lớn, giọng điệu lại nhã nhặn nhẹ nhàng. Thầy đẩy gọng kính, nhìn bảng tên trên ngực mình rồi khẽ gật đầu với cả hai, “Thầy cũng nghe sơ qua chuyện giữa hai em rồi. Nhưng sự việc này chẳng phải tuần trước đã giải quyết xong rồi sao? Thầy nghe nói Cảnh Đông còn bị mời phụ huynh lên rồi mà.”
“Vẫn chưa giải quyết gì cả! Hôm qua cậu ta lại đánh em thêm lần nữa!”
“Ý em là, Cảnh Đông lại cắn em thêm một vết?”
Chu Tụng: “…”
Lần này xung đột không để lại vết thương rõ ràng, cậu ta ấp úng mãi vẫn không đưa ra được bằng chứng cụ thể.
Đường Kỳ lúc này mới nhìn sang Cảnh Đông, hỏi thẳng: “Cảnh Đông, hôm qua em có đánh Chu Tụng không?”
Giọng điệu rất nhẹ, rõ ràng là đang cho cậu một đường lui. Thầy không trông mong gì học sinh cá biệt sẽ thật thà thừa nhận cả.
Thế nhưng Cảnh Đông lại nhìn thẳng, ánh mắt không trốn tránh, đáp gọn lỏn: “Có.”
“…”
Cả văn phòng lặng như tờ.
Đường Kỳ đỡ trán, nhẹ thở dài bất đắc dĩ. Với kiểu học sinh đầu óc không vòng vo như thế này, thầy ấy quả thật không biết nên trách mắng hay bật cười nữa.
Cuối cùng, thầy chỉ có thể kết luận: “Vậy thầy sẽ báo cáo việc này lên nhà trường.” Rồi mỉm cười nhìn Chu Tụng: “Em có thể về lớp rồi.”
Nói cách khác là không thèm truy cứu thêm.
Thời gian sau đó, Cảnh Đông bị giữ lại bên bục giảng đứng phạt. Cậu dựa vai vào vách tường, ánh mắt lười nhác đảo qua từng người trong lớp.
Lớp 16 quả không hổ là “lớp đáy xã hội”. Có vài học sinh do bỏ lỡ kỳ thi phân lớp mà bị phân nhầm, còn lại đa số là những kẻ phất phơ lêu lổng. Giáo viên giảng bài cho có, học sinh phía dưới không ai thèm nghe. Người thì ngáp, người buôn chuyện, còn có người thản nhiên chơi bài ngay tại bàn học.
Lần đầu tiên trong đời, Cảnh Đông cảm thấy bị phạt đứng cũng không phải chuyện gì quá “lạc quẻ”.
Cuối tiết, chẳng biết ai kéo rèm cửa lại, cả lớp lập tức như biến thành hang ngủ. Thầy dạy vật lý cũng bất lực, dằn sách xuống rồi dứt khoát để lớp tự học.
Trong không gian nhá nhem ấy, cánh cửa lớp đột nhiên vang lên tiếng “két”, mở ra.
Cảnh Đông đứng gần cửa, âm thanh như vang ngay bên tai. Cơn buồn ngủ bị cắt ngang, cậu hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh nắng từ hành lang tràn vào lớp học mờ tối, rọi thẳng xuống đôi giày vải của cậu. Bên ngoài, ánh sáng len qua tán lá xanh rì, chiếu xuống người thiếu niên vừa bước vào, như dát vàng lên từng sợi tóc.
Anh không nói một lời, dừng lại hai giây bên ngưỡng cửa, rồi thẳng tiến đến chiếc bàn duy nhất còn trống, chính là chỗ ngồi bên cạnh Cảnh Đông.
Thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh, sắc môi lành lạnh như được phủ một tầng phấn hồng nhạt. Khi đi qua, bước chân nhẹ đến mức như không chạm đất.
Anh cúi đầu sắp xếp đồ dùng học tập, bóng hàng mi đổ xuống gò má tạo thành một dải bóng nhạt, che khuất thần sắc khó đoán trên gương mặt.
Cảnh Đông hơi nheo mắt.
Tia nắng từ một khe hở nơi rèm cửa len vào, rơi đúng lên cổ tay gầy gò đang lật sách kia. Vầng sáng nhảy nhót phản chiếu lên làn da trắng mịn, tựa như một cánh bướm vàng đang nhè nhẹ đậu trên xương cổ tay anh.
Cảnh Đông nhìn không chớp mắt, sống lưng đột nhiên dựng lên một tầng cảm giác khác thường mà cậu không thể gọi tên.