Ai ngờ Chu Chu nài nỉ, Trịnh đại nương đành bảo Trịnh Trạch đi mời Thẩm lang trung tới.

Khi Thẩm lang trung tới, Chu Chu đang chơi con ngựa cỏ mà Trịnh lão cha bện cho cậu. Món đồ chơi này hồi nhỏ từng dùng để dỗ Trịnh Trạch, không ngờ tài nghệ này giờ còn có tác dụng. Chu Chu chưa từng chơi, rất là thích, liên tục nói cảm ơn Trịnh bá bá, khi thưởng thức thì rất trân trọng.

“Vất vả Thẩm lang trung đi một chuyến, tới tới, Chu Chu nhà chúng con tỉnh rồi, còn phải phiền toái ngài xem lại.” Trịnh đại nương đưa người vào trong phòng, Chu Chu nghe tiếng liền ngẩng đầu, một vị lão nhân có râu dài, thân hình mảnh khảnh đi về phía hắn.

“Thẩm lang trung hảo.”

Thẩm lang trung nhìn thấy tiểu ca nhi sắc mặt hồng hào, trên mặt mang ý cười, thấy người cũng không sợ, trên người quần áo sạch sẽ thoải mái tươi mới, trong tay còn cầm một con ngựa cỏ lau đang chơi, liền biết Trịnh gia chăm sóc người rất tốt.

Hắn gật gật đầu, đặt hộp thuốc xuống sau hỏi: “Có chỗ nào không khỏe không?”

Chu Chu lắc đầu: “Không có không thoải mái ạ.”

Trịnh Trạch: “Hắn ngày hôm qua đứng dậy khi chóng mặt, nói trước mắt biến thành màu đen.”

Trịnh đại nương: “Đúng đúng, sắc mặt trắng bệch, làm ta giật mình, đại phu ngài mau xem.”

Chu Chu mím môi, không dám ra tiếng, hắn vốn dĩ cảm thấy không có việc gì, nhưng nghe đại nương vừa nói trong lòng cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Thẩm lang trung lấy ra gối mạch, ý bảo tiểu ca nhi đặt tay lên, yên tĩnh bắt mạch, lát sau lại làm hắn thè lưỡi quan sát rêu lưỡi, Chu Chu đều làm theo.

Trịnh đại nương tính nôn nóng, thấy Thẩm lang trung thu dụng cụ khám bệnh mà chưa nói gì, vội hỏi: “Thế nào ạ, thân thể hắn có khỏe không?”

Không phải người một nhà không vào một cửa a, rối rắm cũng là một kiểu, Thẩm lang trung trong lòng than nhỏ, hắn còn nhớ rõ hôm đó Trịnh lão cha kéo mình chạy thục mạng qua đây đâu!

“Thân thể hắn không có gì đáng ngại, chỉ là có chút hư nhược, lần trước kê đơn thuốc có thể tiếp tục sắc thuốc uống, dược tính ôn hòa, kiên trì điều trị.”

“Thế còn hắn ngày hôm qua chóng mặt mắt tối sầm lại?”

“Vẫn là thân thể yếu đuối, có chút thiếu khí huyết, động tác thay đổi quá nhanh liền sẽ chóng mặt, bồi bổ nhiều thì tốt thôi, ăn nhiều gan heo.”

Trịnh đại nương vừa nghe liền yên tâm, gan heo, nhà người khác có thể không thường có, nhà lão Trịnh bọn họ thì thường xuyên ăn được.

“Vậy con có thể xuống giường đi một chút không?” Chu Chu vội hỏi, hắn không muốn ở trong phòng, muốn ra ngoài đi một chút, còn muốn giúp Trịnh đại nương làm việc.

“Được, đi lại thích hợp, đừng mệt nhọc.”

Thẩm lang trung thấy Chu Chu vẻ mặt đầy mong đợi, không khỏi nhớ tới cháu trai nhà mình, đứa bé lanh lợi kia khi xin kẹo cũng có vẻ mặt này.

Có thể đi lại, Chu Chu kinh hỉ mà quay đầu xem Trịnh đại nương, thấy nàng gật đầu, vội vàng cảm tạ Thẩm lang trung.

Thanh toán tiền khám bệnh, tiễn Thẩm lang trung đi, không khí Trịnh gia nhẹ nhàng vui vẻ, Chu Chu nhịn không được nài nỉ Trịnh đại nương dẫn hắn ra ngoài nhìn xem, Trịnh đại nương sao có thể không đồng ý.

Trịnh Trạch vẫn đứng bên cạnh không nói tiếng nào lại bảo khoan đã, mình đi ra ngoài phòng lấy đôi giày về. Hắn lúc trước thấy Trịnh đại nương sửa quần áo cho ca nhi, vì thế liền xin cha tiền mua cho ca nhi đôi giày, mua theo cỡ giày cũ của Chu Chu.

Chuyện này tối đó trước khi ngủ Trịnh lão cha đã nói với bà vợ mình, Trịnh đại nương cũng biết chuyện này.

Nhìn đôi giày mới đặt xuống chân, Chu Chu có chút không biết phải làm sao, dịch đến mép giường chân chậm chạp không chịu đặt xuống, “Giày cũ của con còn có thể đi......” Uống thuốc đã tốn tiền, từ khi vào Trịnh gia hắn vẫn luôn tiêu tiền, Chu Chu có chút không biết phải làm sao, theo bản năng đi xem Trịnh đại nương.

Trịnh đại nương đã sớm cùng Trịnh lão cha nhỏ giọng đi ra ngoài ngay lúc Trịnh Trạch lấy giày về.

Trịnh Trạch làm việc không lề mề, trực tiếp duỗi tay nắm lấy chân ca nhi, giúp hắn đi giày. Khi còn một chiếc nữa Chu Chu mới phản ứng lại, vội vàng giãy giụa rụt chân lại, để hán tử giúp đi giày, cái này cũng quá thân mật, hơn nữa hắn không thể nhận đâu!

Trịnh Trạch nắm chặt không buông, đôi mắt đen kịt nhìn ca nhi nói; “Ngươi không đi giày ta mua, ngươi còn muốn đi giày ai mua?”

Chu Chu bị giọng điệu của hắn dọa sợ, thừa dịp ca nhi đang ngây người, Trịnh Trạch giúp hắn đi nốt chiếc còn lại, còn xoa xoa mặt giày.

Là phu lang của hắn, thì nên đi giày hắn mua.

“Hết bệnh rồi, đi giày mới, xua đi bệnh khí, khỏe mạnh.”

Chu Chu mãi sau mới nhận ra, có chút bực mình xen lẫn xấu hổ.

Lại lập tức an ủi chính mình, vốn dĩ chính là phải làm phu lang cho hắn, giày nhận thì nhận thôi. Lẩm bẩm vài lần, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Chu Chu nhịn xuống ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn một cái, ngón chân cũng không yên phận mà ở trong giày cử động, cỡ vừa vặn, cũng không có chật chân... Chu Chu trong lòng vừa thẹn vừa ấm.

Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cùng lỗ tai ca nhi đỏ bừng, còn dám trừng người, Trịnh Trạch tâm tình vẫn rất vui.

“Còn muốn đi ra ngoài không?” Thấy ca nhi chôn đầu không để ý tới người, Trịnh Trạch lại nói: “Nương đang chuẩn bị cho heo ăn đó, ngươi có muốn xem heo béo không?”

Heo béo có sức dụ hoặc rất lớn, ca nhi liền gật gật đầu.

Trịnh Trạch mỉm cười dẫn người ra khỏi phòng.

Trịnh đại nương ở trong sân nấu cơm heo, mùi hương chứa cám mì chính là từ trong nồi phát ra.

Chu Chu vì chuyện vừa rồi còn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn hô: “Đại nương.”

Sân Trịnh gia rất lớn, tiền viện chất đống cỏ khô, còn có củi gỗ nhóm lửa, phòng bếp liền ở một bên kề sát hiên cửa nhà chính, ngày mưa trực tiếp từ mái hiên đi đến phòng bếp cũng sẽ không bị ướt. Phòng ở cùng tường vây đều dùng gạch xanh xây thành, sàn nhà cũng lát gạch đá, thập phần sạch sẽ gọn gàng.

“Chu Chu có muốn đi dạo không? Không ra ngoài là được.”

Chu Chu lắc đầu, đánh bạo xích lại gần ôm lấy cánh tay đại nương, “Con muốn giúp đại nương.”

Trịnh đại nương không có từ chối, nhìn ca nhi đáng thương, nếu không cho hắn làm chút việc phỏng chừng tối nay cơm cũng ăn không ngon, liền sai Chu Chu đi dưới mái hiên lấy thùng đựng cơm heo. Chu Chu vừa nghe có việc làm, lập tức nhảy nhót chạy tới lấy.

“Ngươi chậm một chút! Vài bước đường không cần phải chạy.”

Chu Chu còn muốn bưng cơm heo, Trịnh đại nương ngăn lại, hắn đành phải làm chút việc không cần sức lực, giúp đại nương đưa gáo, hỗ trợ mở cửa, tuy rằng là việc nhỏ, nhưng hắn rất tích cực.

Trịnh Trạch nhìn ca nhi một lát, thấy hắn thích nghi không tồi, vác nông cụ xuống ruộng đi.

Trịnh gia tuy rằng làm sinh ý giết heo, nhưng mà tự mình không nuôi quá nhiều heo, ngày thường hai cha con ra ngoài, trong nhà chỉ có Trịnh đại nương, nuôi ba con đã là vô cùng vất vả.

Chu Chu nhìn những con heo đang ụt ịt ăn cơm heo trước máng, lẩm bẩm nói: “Ăn khỏe quá à.”

“Chu Chu, tới rửa tay, đại nương dẫn ngươi làm quen với đồ vật trong nhà đều đặt ở đâu.”

Người Trịnh gia đều có một đặc tính, chính là bênh vực người nhà, ngày thường cái gì náo nhiệt cũng không yêu thích, Trịnh đại nương hiếm khi đi thăm hàng xóm, chỉ thân cận với nhà Võ, nhà Lâm, thời gian còn lại thì quanh quẩn trong nhà. Nhưng chỉ cần đã đưa người về địa bàn nhà mình, liền sẽ chấp nhận và che chở đối phương.

Chu Chu từ khi vào Trịnh gia, liền không chịu một chút ủy khuất nào, Trịnh đại nương cũng không nghĩ tới dằn mặt con dâu mới này, nàng biết người một nhà hòa thuận vui vẻ mới có thể sống ngày càng tốt, ca nhi rất tốt, Trịnh gia không đáng làm những chuyện tổn thương tình cảm đó.

Chu Chu về sau không thể tránh khỏi phải học việc nhà, hiện tại trước làm quen, có thể giúp một chút cũng tốt.

Ca nhi nghe lời mà đi rửa tay, lại ngoan ngoãn đi vào trước mặt nàng. Trịnh đại nương hài lòng dẫn hắn đi phòng bếp.

Phòng bếp Trịnh gia được dọn dẹp thực sự sạch sẽ, trong phòng sáng sủa, bàn, tủ bát đều thực đầy đủ, xây ba bếp lò, hai cái lớn một cái nhỏ, nhìn ra được cái ở giữa tương đối thường dùng, miệng bếp hun đen hơn một chút. Vị trí ống khói ở giữa bếp lò cố ý xây thêm một mặt bàn nhỏ, phía trên đặt lư hương cùng bức họa Táo vương gia, ngày thường làm cơm xong, đồ ăn cũng có thể đặt lên đây giữ ấm, bên cạnh dựa gần tường đặt củi lửa, dọn dẹp rất sạch sẽ.

“Tới, gạo bột mì đều ở đây, nấu cơm thì lấy từ trong này.”

Trịnh đại nương mở tủ bát cho Chu Chu xem, Chu Chu phát hiện bên trong còn có đậu que, từng túi từng túi đặt rất chỉnh tề, “Đường cùng mật ong những thứ này tương đối tinh quý, số lượng cũng không nhiều lắm, sợ gặp chuột, phải treo lên.” Trịnh đại nương chỉ lên nóc nhà.

Quả nhiên nhìn thấy từ trên xà nhà treo xuống mấy cái cọc bằng dây thừng thô với móc sắt, trên đó đều treo đồ vật.

Trịnh đại nương dẫn Chu Chu đi vào một gian nhỏ, vừa nãy hắn còn thắc mắc một cánh cửa khác thông ra đâu, hóa ra còn có gian riêng. Mở cửa bước vào, nơi này thế mà treo từng hàng thịt khô đầu heo thịt heo, Trịnh đại nương thấy Chu Chu ngạc nhiên, cười nói: “Nhà chúng ta không thiếu nhất chính là thịt, Trịnh Trạch cùng cha hắn đều thích thức ăn mặn, ăn tết thì làm nhiều chút, Chu Chu có thích ăn thịt khô không?”

Chu Chu gật gật đầu, “Thích, thịt khô nấu cơm ăn ngon lắm.”

Cái gian nhỏ này ngoài việc để thịt khô, còn để một ít hàng khô, táo đỏ, nấm hương khô, mộc nhĩ khô, cải mai khô, măng khô, còn có một số nguyên liệu nấu ăn mà Chu Chu không quen biết, được thu dọn gọn gàng trong túi đặt trên giá, trên mặt đất còn đặt vài túi đậu phộng.

Trịnh đại nương mở một túi, làm Chu Chu vén vạt áo, liên tiếp lấy vài nắm đậu phộng bỏ vào, cười nói, “Ăn đi.”

Chu Chu ngượng ngùng cứ thế bóc đậu phộng ăn, đành phải cẩn thận mà ôm lấy vạt áo.

Trịnh đại nương lại dẫn Chu Chu đi về phía ngôi nhà đối diện phòng bếp, “Nơi này là nhà ta để tạp vật, ngày thường nông cụ cũng để bên trong, ngươi vào cẩn thận chút.”

Phòng tạp vật tương đối chen chúc, thùng gỗ, giỏ tre, sọt, cuốc, liềm, v.v., còn có dao giết heo của Trịnh Trạch cũng bày bên trong. Chu Chu cẩn thận phân biệt đồ vật bên trong, về sau muốn giúp đại nương lấy cho tiện hơn một chút.

“Nơi này cũng có một gian trong,” Trịnh đại nương mở cửa cho hắn xem, “Nhà chúng ta cũng trồng trọt, gạo lúa mì đủ nhà mình ăn, hai cha con làm đều là việc tốn sức, không ăn no không được.” Gian trong đất nền cao hơn một tầng ván gỗ, trên đó đều đặt lương thực, sợ bị ẩm, vì sợ chuột, phòng trong không mở cửa sổ, người ở bên trong có chút bí bách.

Chu Chu nhìn Trịnh đại nương ở bên trong di chuyển bao gạo, nhớ tới khoảng thời gian hắn ở Trịnh gia, thức ăn đều rất ngon. Trước kia cơm nhà hắn là gạo, Trịnh gia thì gạo, bánh mì, bánh bao đều ăn, tuy nói không có tinh tế như ở nhà mình ở Cẩm Châu, nhưng thỉnh thoảng đều có thịt.

Trịnh gia đối xử với hắn thật sự rất tốt.

Trịnh đại nương thấy Chu Chu không lên tiếng, quay đầu nhìn lại thấy ca nhi biểu tình ngơ ngác ôm vạt áo, bên trong phình phình đựng đậu phộng, ôm như vậy lại giống một tiểu phu lang mập ra.

Trịnh đại nương bị ý nghĩ của mình chọc cười, “Chu Chu, nghĩ gì mà ngốc thế.”

“Muốn ăn đậu phộng.” Chu Chu hoàn hồn theo bản năng nói.

Cái này Trịnh đại nương là thật sự cười ra tiếng, ai da đứa nhỏ này.

Nàng đi gian ngoài cầm cái rổ, để ca nhi đem đậu phộng trong lòng đổ vào, bảo hắn muốn ăn thì tự mình bóc. Chu Chu đỏ mặt gật gật đầu.

Tiền viện liền xem xong rồi, bố cục đó là cổng chính đối với nhà chính, phòng bếp cùng phòng tạp hóa ở hai bên, trong sân rộng rãi thoải mái.

Trịnh đại nương lại dẫn hắn đi hậu viện, hậu viện không có tường vây, chỉ vây bằng rào tre. Xa hơn một chút là chuồng heo, cùng chuồng bò. Một bên khác có ba luống đất trồng rau được cắt gọn gàng, trồng những loại rau dưa thường thấy. Trịnh đại nương làm Chu Chu đi dọn hai cái ghế đẩu nhỏ, hai người ngồi ở hiên sau nhà bóc đậu phộng.

“Hậu viện chúng ta không trồng nhiều rau gì, có hẹ, hành tây, gừng tươi, trong nhà thích ăn cay nên trồng ớt cay, hiện tại còn chưa có quả. Đều là nguyên liệu gia vị, nấu cơm cần dùng thì trực tiếp ra hậu viện lấy là được.”

Chu Chu nghe vậy nhìn về phía đất trồng rau, từng cây non đứng thẳng giống nhau chính là ớt cay, cái này cậu nhận ra.

“Vậy trong nhà dùng bữa phải mua sao?” Chu Chu thấy đất trồng rau chung chung không nhiều rau ăn được, lại nói: “Nhà con trước kia dùng bữa, đều phải đi chợ mua, nương nói phải đi sớm, mới có thể mua được đồ tươi mới, chậm thì chỉ còn đồ thừa, không lời.”

“Là như vậy không sai, mua gì cũng phải nhanh, trong thôn chúng ta có bán đậu hũ, mỗi ngày sớm đều đi dưới cây đại thụ bán hàng, đại nương đi mua cũng phải nhanh, chậm thì cũng chỉ còn những khối đậu hũ vụn.”

Trịnh đại nương từ ái mà xem hắn, “Trong nhà con không trồng rau sao?”

“Không trồng đâu, trong thành không có đất.”

“Vậy là gì cũng phải mua, nhà ta ở bờ sông cũng có đất trồng rau, thu hoạch không tồi, lại tiết kiệm tiền mua rau. Lúc trước cha Trịnh bá bá ngươi tới Hưởng Thủy thôn, là người ngoài, lúc đó ngay cả nhà cửa cũng không có, càng đừng nói đất.

Chu Chu thích nghe đại nương nói chuyện nhà, nghe vậy liền dừng động tác bóc đậu phộng, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh đại nương.

Thấy ca nhi nguyện ý nghe, nàng liền tiếp tục nói, “Nhà chúng ta làm đồ tể a, thật sự mà tính tới Trịnh Trạch tiếp nhận, cũng mới tính đời thứ ba. Vẫn là thay đổi giữa chừng.”

“Tổ tiên Trịnh gia cũng là trồng trọt, thời trẻ quê hương mất mùa, nghe ông nội Trịnh Trạch nói người trong thôn đều khắp nơi tìm đường sống, tiếc nuối đồng ruộng nhà cửa nhưng phải chịu đói chết.”

“Ông ấy không đi theo thân thích, mang theo cả nhà tới Hưởng Thủy thôn, không ruộng không đất trên người cũng không mấy tiền. Cũng may lão gia tử là người có gan có thể làm, ở Hưởng Thủy thôn được thôn trưởng lúc bấy giờ hảo tâm tiếp tế mấy ngày, sau khi hồi phục lại ông ấy liền làm việc kiếm tiền, đầu tiên là thuê nhà ở trong thôn, an trí xong vợ con sau cách một ngày liền mang theo dao chẻ củi lên núi, từ đó về sau một đoạn thời gian dài đều sống bằng nghề săn bắn và thu thập.”

“Ông nội có thể săn được con mồi sao?”

Trịnh đại nương nhét vào lòng bàn tay Chu Chu một nắm đậu phộng đã bóc sẵn, ý bảo hắn ăn, “Được, bằng không cũng sẽ không có cha Trịnh Trạch, trước kia có thể sẽ vất vả chút, đều là chịu khổ mà có được, không dễ dàng đâu.”

“Sau khi tài nghệ đi săn của lão gia tử được rèn luyện, cũng hiểu được cách xử lý con mồi, liền vừa bán hàng vừa chạy qua các thôn, giết heo kiếm ít tiền cho người ta. Tới đời Trịnh lão cha này mới tích góp được chút gia nghiệp, mua đất nhập hộ khẩu trong thôn, lại đi trấn trên thuê sạp bán thịt heo, nghề giết heo này mới phát triển lên.”

Đậu phộng trong miệng nhai lên ngọt lành, rất thơm, Chu Chu nghe xong rất là khâm phục, “Ông nội Trịnh gia thật lợi hại!”

“Đúng vậy, già rồi cũng là tinh thần rất tốt, giết heo không nổi cũng không nhàn rỗi, bênh vực người nhà thật sự, đối xử với người nhà rất tốt, Trịnh Trạch hồi nhỏ thích nhất cùng ông ấy mách tội.”

Đáng tiếc lão nhân cuối cùng là bệnh mà đi.

Trịnh đại nương cảm thán, nàng là người có số tốt, năm đó Trịnh Vĩnh Khôn tới nhà cầu hôn, may mắn nàng gật đầu, bao nhiêu năm như vậy trôi qua, cũng chứng minh lựa chọn của mình là đúng.

Hai người vừa nói chuyện vừa bóc, trên đường Trịnh đại nương lại bảo Chu Chu tự mình đi vào phòng bếp lấy thêm một ít, nói buổi tối xào đậu phộng ăn, vừa lúc cho hai cha con nhắm rượu.

Một bên khác, Trịnh Trạch tới hai đầu bờ ruộng, liền cầm cuốc xuống ruộng, Trịnh lão cha thì vòng quanh ruộng đi, hai tay ôm ngực đi đi dừng dừng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tôn Hướng Tài ở ruộng bên cạnh cũng đang làm cỏ, thấy hắn đi đi lại lại mấy vòng mà không thấy dừng, nhịn không được nói: “Trịnh đồ tể, ngươi không xuống ruộng làm gì đó, cứ loanh quanh đây vậy?”

Trịnh lão cha đang suy nghĩ nhập thần, lúc này mới chú ý tới bên cạnh có người, cười hướng về phía Trịnh Trạch nhướng cằm, “Không thấy con trai ta đang làm đó sao, lão tử không thể nghỉ một lát à?”

“Ngươi cũng thật hay, còn chưa xuống ruộng đã nghỉ ngơi rồi.”

Nói xong cuốc chọc xuống đất, hai tay đặt lên bắt đầu nói chuyện phiếm, “Ngươi nghe nói chưa? Thôn trưởng nói Huyện thái gia bên kia thả ra tin tức, năm nay vụ xuân muốn mọi người trồng khoai tây, cái này nghe cũng chưa từng nghe qua, ngươi nói có thể trồng được không?”

Trịnh đồ tể thường xuyên đi trấn trên, tin tức hẳn là so với bọn họ trong thôn linh thông hơn, liền muốn nghe hắn hỏi thăm.

Chuyện này Trịnh lão cha đã nghe nói qua, Huyện thái gia dán bố cáo ở cửa huyện nha, khi nha dịch đọc hắn còn đi nghe.

Nói khoai tây thứ này sản lượng cao, dễ trồng dễ sống, thích hợp ruộng cạn, nha dịch còn nói sẽ đem phương pháp gieo trồng kỹ càng báo cho đến các thôn trưởng, lại làm thôn trưởng thông tri thôn dân. Tiếp theo hạt giống cũng sẽ được phát xuống, quan phủ ra một nửa, dân chúng ra một nửa.

Hắn cảm thấy được, nhưng Trịnh lão cha cũng không dám khinh suất, nghĩ nghĩ nói: “Nhà ta ruộng đất thiếu, ruộng nước vẫn phải tiếp tục trồng lúa, khoai tây thì có thể trồng ở ruộng cạn, dù sao cũng là để ăn, tuy nói là vật mới mẻ, nhưng sản lượng cao cũng có thể dùng làm lương thực, ăn xen kẽ với gạo và mì cũng không tồi. Sản lượng không tốt thì trồng thử một chút không đáng ngại.”

“Hơn nữa, ta còn có thể cãi lời mệnh lệnh của Huyện thái gia sao?”

Câu cuối cùng thì thật sự, dân chúng trong lòng có bất an thế nào cũng không dám đối nghịch với quan gia.

“Sợ gì, năm đó bắp chẳng phải cũng trồng như vậy, sau này mọi người ăn khá tốt.” Trịnh lão cha nói.

Bắp cũng là huyện nha hạ lệnh gieo trồng, năm đó rất nhiều người lo lắng, hiện tại bắp đã là mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ trồng và thu hoạch.

Tôn Hướng Tài nhà đông người, tuy không đến mức chịu đói, nhưng quanh năm suốt tháng trong nhà gạo và mì cũng phải ăn dè sẻn, thu hoạch vụ thu lúa cuối cùng vẫn phải bán đi. Nếu khoai tây này sản lượng cao, ăn được mà còn bán được tiền, trồng một hai mẫu có thể làm trong nhà có thêm chút thu nhập cũng khá tốt.

Nghĩ vậy trên mặt hắn thả lỏng không ít, vì thế liền có nhàn tâm nói chuyện phiếm, “Một mẫu ruộng cạn có thể trồng ra được bao nhiêu, nhà ngươi không tính toán mua thêm ruộng sao? Tương lai Trịnh Trạch lập gia đình con cái đông đúc chẳng lẽ đều đi giết heo?”

Trịnh lão cha vừa nãy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, hiện tại trong nhà cũng chỉ có hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, còn có một mảnh đất trồng rau. Đất đai Trịnh gia đều ở đây.

Nói thật đúng là có chút thiếu.

Hắn tuổi tác đã lớn trong lòng cũng cảm thấy mua ruộng đất càng an tâm, ít nhiều cũng lý giải ý nguyện của cha hắn lúc ấy. Bất quá hắn cũng chỉ là cân nhắc, cũng không thật sự hạ quyết tâm, trở về còn phải cùng người nhà thương lượng.

Vì thế liền lấp liếm nói người trong nhà ít, không lo liệu hết quá nhiều việc.

Tôn Hướng Tài cười hắc hắc, “Mấy ngày trước ta thấy bà mối đi về phía nhà ngươi, Trịnh Trạch lần này có thể thành rồi đó! Sau này thành thân sinh con, qua mấy năm tôn tử trưởng thành là có thể giúp đỡ lo liệu, sợ gì.”

Chuyện Trịnh Trạch nhà đồ tể này khó mai mối, chuyện này trong thôn đều biết, Trịnh đồ tể có bản lĩnh, người trong thôn không hâm mộ được, liền đành phải nói đùa về chuyện hôn nhân của Trịnh Trạch. Mọi người không thiếu lần trực tiếp thảo luận, trước đây Trịnh đồ tể đều vẻ mặt bực bội mà dỗi lại, không ngờ Trịnh đồ tể hôm nay thái độ khác thường, cười tủm tỉm mà để lại câu: “Cũng khó nói.”

Chẳng lẽ thật sự thành rồi? Tôn Hướng Tài nghi hoặc. Tối nay về nhà hỏi bà vợ một chút.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play