Chu Chu rất muốn xuống giường giúp đỡ làm việc, nhưng Trịnh đại nương không cho phép. Thật tình là ca nhi quá gầy, xiêm y mặc trên người trống rỗng, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng.

Trịnh đại nương tính toán thịt một con gà mái già. Nàng nhớ rõ lần trước Thẩm lang trung nói, ca nhi thân thể cần được tẩm bổ. Trong nhà nuôi gà không ít, bồi bổ cho Chu Chu, mọi người đều có thể uống.

"Trịnh Trạch, đi bắt một con gà mái già, con có lông chim hơi hoa ấy."

Chu Chu cũng đã sớm tỉnh giấc. Buổi sáng, Trịnh đại nương đã tới thăm hắn, bảo hắn cứ nằm yên không nóng nảy mà xuống giường.

Cậu ở trong phòng nghe thấy Trịnh Trạch lên tiếng. Một lát sau, chuồng gà vang lên tiếng gà gáy cùng tiếng cánh vỗ phành phạch. Cậu tưởng tượng một chút cảnh Trịnh Trạch bắt gà, trong lòng rất đỗi tò mò. "Vóc dáng lớn như vậy, bắt gà chắc không linh hoạt đâu."

Chu Chu đã đoán sai. Trịnh Trạch làm việc thực nhanh nhẹn. Hắn vào chuồng gà, nhờ tay chân dài mà nhanh thoăn thoắt, không tốn bao nhiêu sức lực liền bắt được gà mái.

Trịnh đại nương cầm một cái bát sứ đặt ở trên mặt đất để hứng máu gà, dặn dò con trai nhắm ngay miệng bát mà cắt cổ. Nàng lại vào phòng bếp bưng nước ấm ra để đó, lát nữa dùng để trụng gà nhổ lông.

Khi gà bị cắt cổ, cánh giãy giụa rất mạnh, nhưng sức mạnh của Trịnh Trạch còn lớn hơn. Hắn mặt không biểu tình mà nhìn dòng máu gà chảy thành chuỗi vào trong bát. Gà mái động tĩnh càng ngày càng yếu, máu chảy gần hết liền bị hắn ném xa xuống đất, mặc cho gà mái giãy giụa nhảy lên lần cuối.

Trịnh Trạch xử lý gà mái sạch sẽ. Lông gà nhổ xong, con gà không những không gầy mà còn mập mạp thật sự. Trịnh đại nương cảm thán: "Con này phải mấy cân đây!" Sau đó nàng tiếp nhận xách xách cảm nhận, vui vẻ nói: "Phỏng chừng có bốn cân!"

Thịt gà làm sạch sẽ đựng vào đĩa mang lên bàn thờ. Trịnh lão cha đốt hương, cung kính vái ba vái, rồi lại cắm hương.

Tổ tông ăn trước.

Cha con nhà Trịnh gia vẫn phải xuống ruộng. Đồ vật chuẩn bị xong định đi, Trịnh Trạch lại nói chờ một chút, rồi bước nhanh hướng phòng ca nhi.

Trịnh lão cha đem cái giỏ vừa đeo lên lưng lại buông xuống, cùng Trịnh đại nương nhìn nhau một cái, cười mắng: "Thằng nhóc thúi này..."

Chu Chu không nghĩ tới Trịnh Trạch sẽ đến thăm hắn, theo bản năng ngồi thẳng người, đôi mắt lại rũ xuống ngượng ngùng không dám nhìn người.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Trịnh Trạch nhẹ nhàng hỏi.

"Mọi người đều dậy rồi, ta, ta giúp không được gì, ngại ngùng ngủ lâu quá."

Trịnh Trạch không nghĩ tới hắn lại thật thà như vậy, nghe vậy im lặng mỉm cười.

Chu Chu thấy không ai nói chuyện, liền đánh bạo lén lút ngẩng đầu nhìn hắn. Hán tử cười lên, khuôn mặt góc cạnh đều nhu hòa, nhìn về phía hắn ánh mắt cũng vô cùng bao dung, khiến người ta an tâm. Chu Chu thả lỏng rất nhiều, cũng theo đó cười rộ lên, đôi mắt cong cong lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, thật đáng yêu.

Trịnh Trạch không kìm lòng được xích lại gần hắn một chút: "Ngươi cùng nương ở nhà cho tốt, lát nữa bữa sáng ngươi ăn nhiều một chút, ta cùng cha xuống ruộng, tối liền trở về."

Chu Chu không biết nên nói gì, ngơ ngác nhìn người gật đầu.

Trịnh Trạch thấy hắn thật sự ngoan ngoãn, không nhịn được, dùng sức xoa nhẹ một chút đầu ca nhi rồi đi ra ngoài.

Trịnh Trạch rời đi sau, Chu Chu cũng giơ tay sờ soạng một chút đầu mình, mãi sau mới nhận ra mà từ từ di chuyển xuống, lặn vào trong chăn trốn.

Trịnh đại nương sáng sớm cắt cỏ heo, còn có những quả bí đỏ không phấn nhuyễn ăn vị không ngon, bà bỏ thêm cám mì và nước đồ ăn thừa trong nhà, ở ngoài sân nấu cơm heo trong nồi to. Nàng lại nhanh chóng khuấy thức ăn gà, thừa dịp gà đều chạy ra ăn thì nhanh tay nhanh chân vào chuồng gà nhặt trứng gà. Trong nhà mỗi ngày đều phải ăn trứng gà, hiện tại lại có thêm Chu Chu, liền nhặt hết những gì có thể nhặt.

Chờ toàn bộ bận xong, nàng lại vào nhà sửa sang lại xiêm y dính mùi hôi, rồi mới đi vào phòng xem ca nhi.

"Đại nương, con khi nào mới có thể xuống giường đi?" Ăn xong bữa sáng, Chu Chu gấp không chờ nổi hỏi.

"Đầu còn chóng mặt không, trên người đau không?"

"Không chóng mặt, không đau, con đều khỏe!" Chu Chu thật sự là muốn giúp đại nương làm việc, không muốn cứ nằm mãi trên giường.

"Hôm nay lại nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai mời Thẩm lang trung đến xem, chỉ sợ là bận rộn chuẩn bị Tết Thanh Minh, lang trung cũng không rảnh rỗi."

Chu Chu nghe lời gật gật đầu.

Trịnh đại nương lúc này đã rảnh rỗi, liền đem số vải còn lại trong nhà lấy ra. Nàng gần đây không rảnh đi trấn trên, hai hán tử cũng không biết chọn vải, nàng liền nghĩ trước dùng số vải có sẵn trong nhà để may cho Chu Chu một bộ, cũng không thể cứ mặc quần áo cũ mãi.

Vừa lúc hai người có thể trò chuyện. Ngày thường trong nhà chỉ có mình nàng, bận rộn trong ngoài cũng không có ai bầu bạn đôi câu. Chu Chu tới sau, Trịnh đại nương liền cảm thấy trong nhà có người thật tốt.

Xiêm y đo đạc kích cỡ xong, Chu Chu giúp đỡ giữ vải. Chờ quần áo mới thành hình, Chu Chu đã là thần sắc mệt mỏi, Trịnh đại nương liền cho cậu ngủ một giấc trước.

Chờ Chu Chu lần nữa tỉnh lại, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối xuống. Hắn nghe được đại nương ở trong sân tiếng "ku ku ku" đuổi gà vào chuồng, còn nghe được nơi xa truyền đến tiếng trẻ con chơi đùa la hét.

Không lâu sau nghe thấy người trong thôn gọi trẻ con về nhà, trẻ con bắt đầu khóc nháo không chịu đi. Người lớn kia liền nói: "Không đi à? Trịnh đồ tể liền sắp về nhà, ngươi còn ở gần nhà hắn chơi, hắn nếu mà bắt ngươi về nhà, đến lúc đó đừng kêu ta đó!"

Tiểu hài tử kia vừa nghe "oa oa" kêu lên, vội nói về nhà phải về nhà.

Chu Chu ở trong phòng nghe cảm thấy buồn cười, nhớ tới khuôn mặt Trịnh bá bá kia, đột nhiên hiểu ra tiểu hài tử vì sao khóc, tiếp theo liền cười ra tiếng, làm dịu đi chút cảm xúc đang chùng xuống.

Lại nghĩ đến Trịnh Trạch. Trịnh Trạch cùng cha hắn lớn lên rất giống, cũng là cao lớn, khuôn mặt rất kiên nghị, xương gò má rất rõ ràng, lông mày rậm, thoạt nhìn rất nghiêm túc, có chút hung dữ, nhưng lại không đáng sợ, có thể là đôi mắt giống Trịnh đại nương chăng.

Chu Chu ở quê hương tương đối hiếm thấy hán tử có diện mạo như Trịnh Trạch. Nơi đó người cốt cách tương đối nhỏ, đường nét khuôn mặt nhu hòa hơn.

Trong phòng bếp Trịnh đại nương cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Nàng đem con gà bày ở bàn giữa nhà chính gỡ xuống, đầu gà cùng hai cái chân đều chặt bỏ, dùng nước sạch rửa sạch toàn bộ gà, bỏ vào bình gốm đã chuẩn bị sẵn.

Nàng lại đi hậu viện nhổ hành cùng mầm gừng, rửa sạch hành cuộn tròn thắt lại, gừng cắt lát, lại thêm táo đỏ, cẩu kỷ những dược liệu bổ khí huyết này, thêm nước sạch đậy kín nắp. Lần đầu đun sôi nước rồi rút củi lửa, chuyển thành lửa nhỏ hầm từ từ liền không quản nữa, chỉ cần chú ý than lửa không tắt là được.

Trịnh đại nương bớt thời gian đi nhìn Chu Chu, thấy hắn đã tỉnh ngoan ngoãn nằm trên giường: "Đói bụng không, có chỗ nào khó chịu không?"

Chu Chu lắc đầu: "Đại nương, Trịnh bá bá về chưa?"

Trịnh đại nương biết hắn muốn giúp đỡ, duỗi tay kéo chăn cho hắn, cười nói: "Chưa đâu, vụ xuân đều sẽ về muộn hơn một chút."

"Ngươi hiện tại việc quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng khỏe lại, thân thể khỏe mới có thể giúp đại nương bận rộn."

Chu Chu nghe xong gật gật đầu, cũng biết mọi người bận rộn, mình đành phải càng nghe lời Trịnh đại nương.

"Chu Chu có ăn cay được không?" Nàng tính toán làm dưa muối, nếu ca nhi không ăn được nàng sẽ không bỏ ớt.

"Ăn được, đại nương. Con ở nhà cũng ăn cay." Chu Chu cũng không nói dối, khẩu vị ẩm thực quê hắn tương đối thanh đạm, nhưng Chu Chu thực sự có thể ăn cay.

"Ai nha, vậy vừa lúc, chúng ta người một nhà đều có thể ăn cay." Trịnh đại nương rất cao hứng, người một nhà sống chung một chỗ, việc quan trọng đầu tiên là có thể ăn uống hợp nhau không. Ca nhi thích ăn đồ mềm, đồ ngọt, điểm này giống nàng, khẩu vị điểm tâm thì không thành vấn đề, bình thường cơm canh có thể ăn cay điểm này cũng tốt.

Trịnh đại nương đem cơm chưng lên, mùi canh gà từ bình gốm đã thực nồng đậm.

Nàng đi vào phòng nhỏ chứa thịt khô, cắt một khối thịt khô xuống, rửa sạch qua nước ấm, vớt ra cắt thành khối rộng bằng hai ngón tay, đặt ở trong chén dự phòng. Cà rốt, đậu que cũng cắt hạt lựu. Ba củ cà tím đào lên rắc chút muối ngâm nước, liền chờ hai cha con về.

Nhìn thấy Trịnh Trạch dọn nông cụ vào sân sau, Trịnh đại nương liền lập tức xào rau. Thịt khô cùng củ cải đậu que thái hạt lựu xào chung, ba củ cà tím lớn làm thịt kho tàu, ăn với cơm rất ngon, lại thêm một đĩa cải trắng xào chay, đủ món.

Gà hầm nguyên con trong bình gốm đã mềm nhừ. Lửa bếp nhỏ đã sớm rút bỏ, chỉ để lại chút than ủ ấm, lúc này cũng gần như tắt, nhiệt độ bình gốm vừa vặn.

"Thật thơm!" Trịnh lão cha rửa tay thẳng đến phòng bếp. Tài nghệ của bà vợ hắn thật sự không chê vào đâu được, trong làng trên xóm dưới không mấy người có thể làm ra món ăn thơm lừng như vậy.

"Mùi thơm đều bay ra cửa thôn!"

Trịnh đại nương bị lời nói khoa trương của hắn chọc cười không ngớt, duỗi tay đẩy hắn một cái, trong miệng chê bai nói: "Một thân mồ hôi, đừng tới gần ta."

Trịnh đại nương trong lòng rõ ràng, nàng nấu cơm ăn ngon, chủ yếu là vì chịu khó dùng nguyên liệu. Trong nhà bán thịt heo, trong nhà thường xuyên có thịt, mỡ heo cũng không thiếu được, mỡ heo thơm lừng xào rau chay cũng ăn ngon.

Đồ ăn đều mang lên bàn sau, Trịnh đại nương lại lấy ra giỏ cơm trưa cho ca nhi, đầu tiên là cẩn thận gạt bỏ lớp mỡ, đựng một chén canh gà trong trẻo thơm lừng. Lại lấy chén nhỏ mỗi món ăn đều đựng một ít, sau đó đem giỏ đẩy về phía Trịnh Trạch: "Ngươi đưa cho Chu Chu đi."

Trịnh Trạch không nói hai lời cầm lấy liền đi.

Thấy hắn rời đi sau, Trịnh đại nương tự mình đong một chén canh gà cho Trịnh lão cha, rồi xới cơm. Trịnh lão cha vừa định cầm đũa gắp đồ ăn đã bị gọi lại: "Đừng ăn vội, hai chúng ta cũng đi xem."

Xem gì? Bụng hắn đều đói rồi. Trịnh lão cha nhíu mày.

Trịnh đại nương cũng mặc kệ, kéo người liền đi, nhưng lại đi đến cửa phòng ca nhi mà không vào. Trịnh lão cha đầy mặt nghi hoặc, "Lại làm gì nữa đây."

Trong phòng Chu Chu nghe thấy tiếng bước chân, tưởng đại nương, liền kêu một tiếng. Đợi người đi đến mép giường mới biết là Trịnh Trạch.

"Là ngươi à, đại nương đâu?"

"Nương ở phòng bếp."

Trịnh Trạch cũng không nói nhiều lời, đem đồ ăn đều di ra đặt ở một bên, đem ca nhi nâng dậy ngồi thẳng sau, bưng canh gà làm bộ muốn đút: "Uống canh trước."

Chu Chu quay mặt đi, muốn tự mình cầm chén, Trịnh Trạch không cho, còn dọa người một chút: "Ta đút, ngươi cầm không vững làm đổ, làm bẩn chăn còn phải phiền nương đi giặt."

"Ta có sức lực mà..." Chu Chu vô ý thức mà bĩu môi, hắn còn chưa cầm mà đã nói sẽ làm đổ. Nhưng mà nghĩ đến nếu là làm đổ, sẽ làm đại nương vất vả giặt một chuyến, hắn liền không chống cự.

"Đại nương uống rồi sao?" Nếu canh gà này chỉ có mình hắn có, vậy hắn liền không muốn uống.

"Nương có."

"Trịnh bá bá uống rồi sao?"

"Cha cũng có."

"Ngươi uống không?"

"Ta lát nữa lại uống." Nói xong không cho Chu Chu cơ hội mở miệng, trực tiếp đưa muỗng đến bên miệng hắn.

Chu Chu không nói nữa, há mồm từng muỗng từng muỗng chuyên tâm ăn canh.

Trịnh Trạch thấy thế rất vừa lòng. Lúc trước, nhìn thấy nương đút thuốc cho ca nhi, hắn đã muốn tự tay đút, nhưng nương ngại hắn vụng về, sợ đút không tốt, nên không cho hắn cơ hội.

Lúc này xem như như ý. Ca nhi ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ ăn canh trông giống như một con cá mè hoa, miệng cứ há ra ngậm vào.

Uống xong canh, Chu Chu cố gắng tranh thủ tự mình ăn cơm: "Cơm sẽ không đổ, ta có thể tự mình ăn không?" Nói xong, cậu còn thần sắc nghiêm túc mà nghiêng đầu nhìn Trịnh Trạch.

Ca nhi thật cho rằng Trịnh Trạch không cho chính hắn ăn canh là vì sợ làm đổ.

"Dễ lừa như vậy..." Trịnh Trạch rũ xuống đôi mắt tránh đi tầm mắt ca nhi: "Không được, ngươi thân thể chưa dưỡng tốt, sợ ngươi cầm không vững."

Chu Chu hết hy vọng, há miệng liền ngoan ngoãn chờ được đút.

Trịnh Trạch vào nhà sau không đóng cửa. Tuy nói đều là người trong nhà, nhưng hán tử cùng ca nhi ở chung một chỗ, vẫn phải chú ý một chút, cho nên cuộc đối thoại trong phòng người ngoài phòng nghe được rõ ràng.

Trịnh đại nương bóp chặt cánh tay Trịnh lão cha mới miễn cưỡng không cho mình cười phá lên. "Ai ui, cái tên tiểu tử như cục đá này cuối cùng cũng biết ấm lạnh rồi." Làm nương, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết!

Biểu tình Trịnh lão cha lại rất quái dị, một bên vì cánh tay đau mà nhíu mày, một bên khóe miệng lại là mở to, dáng vẻ kia cũng là thực vất vả mà nhịn xuống không ra tiếng.

Hai người trở lại phòng bếp sau, mỗi người ngồi xuống. Cầm lấy đũa khi nhìn nhau một cái, không nhịn được đều "ha ha ha ha" phá lên cười. Trong nhà sau này sợ là muốn náo nhiệt rồi!

Chu Chu nghe được tiếng cười truyền đến từ ngoài phòng, cũng cười một chút. Nuốt xuống đồ ăn trong miệng xong nói: "Đại nương cùng Trịnh bá bá tình cảm thật tốt."

"Cũng giống như cha nương ta."

Hắn hiện tại đã chấp nhận sự thật cha nương rời đi, nhắc lại cũng có thể kiềm chế đau buồn.

"Chúng ta về sau cũng sẽ như vậy." Trịnh Trạch nhìn ca nhi một cái, trong lòng bổ sung nói.

Hắn gắp cà tím bỏ vào cơm trộn đều, lại dùng muỗng đút cho ca nhi. Chu Chu thích ăn cà tím, vì thế miệng há rất lớn tiếp nhận muỗng.

Đến phiên thịt khối xào đậu que thái hạt lựu, bên trong có chút tỏi vụn, Chu Chu cau mày quay mặt đi, còn dùng tay chống cổ tay Trịnh Trạch đẩy ra: "Ta không muốn ăn tỏi."

Trịnh Trạch không nghĩ tới người này bé nhỏ vậy mà ăn cơm còn kén chọn.

"Ngươi phải ăn nhiều một chút." Nói trên mặt biểu tình cũng là vô cùng không đồng tình.

Chu Chu quên mất nơi này không phải nhà mình, quen miệng nói ra sở thích của mình. Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Trịnh Trạch, lập tức không biết phải phản ứng thế nào.

"Có cơm ăn là tốt rồi, làm gì còn được kén chọn chứ." Chu Chu cũng có chút khổ sở, hắn gần đây quá nhạy cảm, luôn nhớ nhà, nhớ nhà liền sẽ rơi nước mắt, hắn không muốn rơi nước mắt.

Vừa định cúi người đi tiếp muỗng, Trịnh Trạch lại di đi rồi: "Đang bị bệnh thì thôi." Sau đó tránh những miếng tỏi, chọn cho hắn thịt khối cùng đậu que.

Chu Chu thấy hắn phiền phức như vậy cũng ngượng ngùng, lại không nói gì nữa, nghiêm túc ăn cơm.

Ăn đến cuối cùng còn thừa một chút cơm cùng đồ ăn, Trịnh Trạch thấy hắn thật sự ăn không nổi liền hai ngụm ăn hết, tốc độ cực nhanh đến nỗi Chu Chu còn chưa phản ứng lại.

"Ngươi, ngươi sao lại ăn cơm thừa của ta chứ!" Chu Chu trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, gấp đến độ lỗ tai đều đỏ bừng.

Trịnh Trạch tâm tình rất tốt, còn duỗi tay nhéo một chút lỗ tai người ta: "Không ăn thì lãng phí. Không muốn ta ăn cơm thừa, ngươi lần sau ăn nhiều một chút, phải ăn hết."

Nói xong, hắn thu thập chén liền đi rồi, còn lại Chu Chu một mình ngây ngốc ngồi.

"Hán tử này, thật là..." Chu Chu mặt đỏ bừng mà che mặt, tim đập có chút quá nhanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play