Một chiếc xe lừa lộc cộc hướng thôn Hưởng Thủy mà tới. Trên xe, một phụ nhân dáng người đẫy đà, đầu cài đóa đại hồng hoa rực rỡ, cười tủm tỉm ngồi trên ván xe, thỉnh thoảng phủi nhẹ những nếp gấp trên xiêm y, trông vui vẻ khôn tả.
Khi vào trong thôn, người xa phu không biết nên rẽ lối nào. Bà mối Phan cũng chỉ biết được thôn Hưởng Thủy nằm ở đâu, còn tìm hộ nhà ai thì lại mù tịt đường đi. Nàng ngồi trên xe ngó nghiêng tứ phía, thấy có thôn dân đang tiến lại, liền vội vàng ngăn xe hỏi: “Vị đại ca đây, xin hỏi nhà Trịnh gia đi lối nào?”
Người hán tử trung niên đang vác cuốc từ xa đã thấy xe lừa, đến gần nhìn kỹ hóa ra là bà mối, trong lòng liền hiểu rõ. Hắn xoay người, chỉ tay về phía xa: “Thấy kia tòa nóc nhà có mái ngói nhọn hoắt không, cứ đi thẳng hướng đó, kia tòa đại phòng gạch xanh chính là Trịnh gia.”
Bà mối Phan nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay, quả nhiên thấy một tòa nhà tường xây cao hơn hẳn. “Ôi chao,” nàng thốt lên, “xa thế mà còn thấy được mái nhà kiên cố thế kia, ắt hẳn phòng ốc phải bề thế lắm, xem ra chuyến này tám chín phần mười là thành công rồi!” Nàng trong lòng hớn hở, vội vàng cảm ơn người kia, rồi thúc giục phu xe đi nhanh.
Người hán tử kia xua xua tay chẳng để tâm, đợi khi xe lừa đi khuất một đoạn mới lẩm bẩm: “Bà mối này cao hứng sớm quá!”
Bên bờ suối, vài vị phụ nhân đang giặt giũ hồ hởi bàn tán. Đợi bà mối đi khuất, các nàng mới tiếp tục đập đập quần áo: “Ai, các ngươi thấy không, lại đến một người nữa rồi, tháng này đã đến mấy lượt rồi đấy!”
Phụ nhân mặt tròn dùng khuỷu tay huých người bên cạnh: “Ngươi nói xem, Trạch tiểu tử nhà Trịnh đồ tể gia lần này có thành không? Bà mối Phan đây chính là người giỏi nói chuyện mai mối nhất cả làng trên xóm dưới đấy.” Nàng không nói ra lời rằng: "Nhiều nhà như vậy lẽ nào lại không vừa mắt? Ai chà, kén chọn thế thì có mà kén đến già."
Phụ nhân bị huých khuỷu tay, đầu quấn một mảnh vải xanh cũ kỹ, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng bà mối rồi lại cúi đầu tiếp tục giặt giũ: “Chuyện khác ta không hiểu, ta chỉ biết có thịt ăn thì người ta tự khắc tranh giành, không cần lo lắng. Huống hồ Trạch tiểu tử cần cù hiếu thuận, lại có nghề kiếm tiền, có quyền kén chọn chút cũng phải lẽ.”
Người nhà quê thực thà, chỉ cốt sao cả nhà có cơm no bụng, trong tay có tiền là được. Các phụ nhân xung quanh cũng hùa theo: “Đúng vậy, cũng không biết bà mối Phan giới thiệu ca nhi hay nữ nhi nhà ai.”
“Không thể nào là ca nhi chứ?”
Trịnh đồ tể chỉ có độc nhất một đứa nhi tử, chẳng phải phải cưới một nữ nhi dễ bề sinh nở về cửa, giúp khai chi tán diệp sao?
“Ca nhi thì sao chứ, ca nhi cũng có thể sinh đại tôn tử đấy!”
“Ai da, không phải nói như vậy mà!”
Bên bờ suối lại lần nữa rộn ràng náo nhiệt, đại gia bàn tán xôn xao, không khí vô cùng hòa thuận.
Nào ngờ, từ phía bờ bên kia vọng lại tiếng “Thiết” một tiếng, giọng nói người nọ sắc nhọn, đầy ác ý: “Ai mà biết được có phải thân thể hắn có tật xấu không, cái hán tử tuổi trẻ nào mà chẳng mong có vợ có phu lang, hắn lớn tướng như vậy mà không vội đón dâu thì ai mà tin chứ!”
Lời vừa dứt, một cái chày gỗ bị ném mạnh xuống nước, bắn nước tung tóe lên người.
“Ôi chao ta thiên!” Ngô Thúy Hồng kinh hồn chưa định vội vàng ném xiêm y đang cầm xuống, đứng phắt dậy chỉ thẳng mặt người đối diện mắng: “Ai mà cái tay tiện thế hả!”
Người ném chày gỗ chính là phụ nhân đầu quấn vải xanh lúc nãy. Trịnh gia có ơn với nhà nàng, sao có thể nhìn Trạch tiểu tử bị người ta hắt nước bẩn? Nàng chẳng sợ gây sự, lập tức chửi lại: “Không phải miệng ngươi tiện sao! Miệng hôi đến nỗi cách xa cái mương lớn thế này ta còn ngửi được. Ai mà chẳng biết ngươi Ngô Thúy Hồng sốt ruột bán nữ nhi là để cho nhi tử cưới vợ đâu, trèo không được Trịnh gia quay ra nói xấu người ta, giỏi giang thế sao không thấy ai nguyện ý cùng nhà ngươi làm mai hả?”
Các phụ nhân nghe xong đều nghiêng đầu cười rộ lên. Cứ nhìn cái dáng vẻ khắc nghiệt Ngô Thúy Hồng đối đãi với khuê nữ ruột thịt là biết, nếu thành bà bà thì con dâu phu lang chẳng phải ngày nào cũng chịu tra tấn sao, ai mà nguyện ý gả con cái mình vào cái nhà ấy chứ.
Thật ra nói đến Trịnh Trạch, trong lòng các nàng ít nhiều cũng có chút tâm tư riêng. Trịnh đồ tể gia quả thật là một mối hôn sự tốt lành, ngoài của cải dư dả và nghề nghiệp kiếm tiền ra, Trịnh Trạch lại không có các bên huynh đệ tỷ muội, gia sản về sau chẳng phải đều về tay một mình hắn sao? Trong nhà ít người còn tránh được mâu thuẫn cọ xát giữa huynh đệ chị em dâu, nữ nhi hay ca nhi gả qua đó là được hưởng ngày tháng tốt đẹp ngay. Chẳng qua các nàng đã ngầm lặng lẽ cùng Trịnh tẩu tử thử qua rồi, thấy người ta không có ý đó nên cũng thôi tâm tư. Hai nhà coi như không có chuyện gì, gặp lại vẫn như bình thường.
Riêng Ngô Thúy Hồng thì khác, rõ ràng đến cửa mai mối không thành, vậy mà còn dựa vào nam nhân nhà mình cùng Lâm thị tộc lão và thôn trưởng là tông thân, mang tiếng quả phụ thất nghiệp da mặt dày đi cầu tộc lão giúp đỡ cầu xin. Rõ ràng là coi trọng Trịnh gia có tiền, muốn làm thông gia để vớt chút lợi lộc.
Trịnh gia tuy nhân khẩu đơn bạc, nhưng Trịnh Vĩnh Khôn không dễ chọc. Chuyện này tuyệt đối không thể làm được, các lão nhân trong tộc cũng không hồ đồ, đã quở trách Ngô Thúy Hồng bảo nàng từ nay về sau không cần nhắc lại. Kết quả Ngô quả phụ không cam lòng, quay đầu liền đi khắp nơi bịa đặt chuyện cho Trịnh Trạch.
Ngô Thúy Hồng bị chọc đúng chỗ đau, tức giận chỉ thẳng vào người kia mắng: “Ngươi cái đồ chó má! Nhi tử ta tốt lắm, còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi chẳng phải cũng thường xuyên chạy đến Trịnh gia đấy sao!” Nhớ tới vừa rồi bị bắn ướt cả người, xiêm y đều dính nước, Ngô Thúy Hồng nổi lửa giận, nói không lựa lời: “Ngươi vẫn là nên bận tâm cho Nguyệt ca nhi nhà ngươi đi, đến lúc đó gả không được thì có cho không Trịnh Trạch cũng không thèm!”
Chu gia thím vừa nghe sắc mặt liền biến đổi, không nói hai lời vớ ngay cái bồn gỗ quẳng thẳng sang bên kia, lần này là nhắm thẳng vào người. Không ngờ Ngô Thúy Hồng tránh thoát được, thím Chu tức đến không chịu nổi, vén ống quần xuống nước, hùng hổ xông thẳng sang đối diện. Nguyệt ca nhi là nghịch lân của nàng, tuyệt đối không thể để ai nói xấu con mình. Cái tiện bà nương này, hôm nay nhất định phải kéo nàng xuống nước đánh cho một trận mới hả dạ!
Ngô Thúy Hồng thấy thế sợ tới mức liên tục la hét thất thanh: “Điên rồi a đây là!” Thấy Chu gia như phát điên, nàng trong lòng cũng có chút sợ hãi, một bên mắng “điên bà nương” một bên vội vàng nhặt quần áo ôm bồn chạy.
Các phụ nhân xung quanh thấy vậy vội vàng giữ chặt Chu gia thím lại, rồi giúp đỡ nhặt chày gỗ bồn gỗ về, khuyên giải an ủi: “Thôi thôi, ác nhân tự có trời thu thập, hà tất vì loại người này mà tự làm mình bực mình.”
“Đúng đúng, lên đi, dưới nước lạnh lắm, lên đi đã.”
Chu thím hít thở lại sức, nghe lời khuyên nên không đuổi theo nữa, chỉ hướng về phía Ngô quả phụ đang chạy mà hung hăng khạc một tiếng: “Lần sau nhìn thấy thế nào cũng phải làm một trận với nàng mới hả được cái cục tức này.” Mấy người nhớ tới tình cảnh của Nguyệt ca nhi, liền cũng hùa theo mắng thêm vài câu, lúc này mới tiếp tục chùy giặt quần áo.
Phòng ốc Trịnh đồ tể xây dựng thật sự là khí phái, tường gạch xanh, ngói lớn. Bởi vì gần núi rừng, sợ mùa đông dã vật đột kích, liền đem tường vây xây thật cao. Ngói dùng đều là hảo nguyên liệu, khiến bà mối Phan tấm tắc khen ngợi không ngớt.
Nàng vừa đến đã gõ cửa, cất cao giọng hô: “Trịnh đồ tể! Trịnh gia, có người ở nhà không?” Bà mối Phan chuyên làm mai mối, cũng chẳng quen biết thân thiết với ai, đến Trịnh gia cũng không biết liệu gia nhân này có ở nhà không.
Trịnh đại nương ở hậu viện mơ hồ nghe tiếng động, buồn bực giọng nói này rất xa lạ, vừa đi vừa ứng tiếng nói: “Tới tới, ai đó ạ?”
Cánh cửa đại môn vừa kéo ra, bà mối Phan kia khuôn mặt tròn liền cười cười sáp lại: “Muội muội ơi, là ta, Phan Kim Hoa! Ngươi có biết ta không?”
“Bà mối Phan! Ai nha, mời mời mời, mau vào phòng nói chuyện!”
Chẳng cần quan tâm có nhận thức hay không, Trịnh đại nương vội vàng mời người vào, tiện tay đóng kỹ cổng. Trong nhà có nhi tử chưa thành thân, đắc tội ai cũng không thể đắc tội bà mối được!
Vào nhà ngồi xuống, Trịnh đại nương cười khanh khách mời khách uống nước. Bà mối Phan hăm hở bưng lên uống một ngụm, ôi chao, ngọt lừ, còn cho cả đường nữa chứ. Trong lòng thầm đánh giá, Trịnh gia này quả thật có chút của cải. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt bà mối càng thêm thật thà.
Nàng hít một hơi rồi nhìn quanh căn phòng sạch sẽ, sáng sủa, ngoài miệng không ngừng tấm tắc khen: “Ai nha, nhà ngươi thật sáng sủa quá! Nhà người ta trên trấn còn chẳng bề thế bằng cái nhà này của ngươi đâu!”
Nếu không nói sao bà mối Phan là Bình Lương trấn danh miệng chứ, hai câu nói thật thật giả giả, nghe vào tai người ta là thấy vui. Cái căn nhà này chính là độc nhất vô nhị ở thôn Hưởng Thủy, ngày thường Trịnh đại nương không chủ động khoe khoang, trong lòng lại đắc ý lắm. Dù vậy nàng vẫn xua xua tay khiêm tốn: “Nào có được như ngươi nói tốt? Nơi người nhà quê ở, không chú trọng gì đâu!”
Bà mối tinh ý, biết mình khen đúng rồi, liền nói: “Thế này mà còn không chú trọng à! Ta nói cho muội hay, cả thôn Hưởng Thủy này, liền số muội tử ngươi là có phúc phần nhất, không biết có bao nhiêu người muốn cùng ngươi trở thành thông gia đó!”
Trịnh đại nương thầm nghĩ, chính sự đây rồi. Nhà nàng không có ca nhi, chỉ có một thằng nhi tử tính tình cứng như đá, đây là đến làm mai đây mà. Ai nha, Trịnh đại nương trong lòng thấp thỏm, nhi tử còn chưa biết thế nào đây, chỉ sợ hắn về nhà thấy bà mối, cùng lần trước giống nhau không một câu lời hay đem người dỗi. Nàng liếc nhìn bà mối Phan, huyệt Thái Dương lại bắt đầu giật thình thịch.
Quả nhiên liền nghe bà mối Phan nói: “Liền hôm nay ngươi ở nhà, ta cũng không vòng vo, hôm nay tới là để cùng Trịnh gia làm mai.”
“Hai cha con bọn họ đi trong thôn tìm người thương lượng sự tình, lát nữa sẽ về. Cùng ta nói chuyện trước cũng được.”
Bà mối Phan cũng không làm bộ làm tịch, hỏi: “Tiền gia ở Bình Lương trấn, ngươi có biết không?”
Trịnh đại nương sửng sốt: “Nhà nào Tiền gia?”
“Chính là Tiền gia ở thành đông làm sinh ý kéo xe, nhà này ngày thường liền ở mấy cái thị trấn đánh xe, chạy chân, đưa hàng hóacho người ta, hai cái nhi tử đều là tiểu tử cần mẫn, đều đã kết thân, trong nhà tiểu nữ nhi hiện giờ cũng đến tuổi, cha mẹ không cầu đại phú đại quý, muốn tìm một hộ kiên định nhân gia kết thân gia, ta đây chẳng phải tới tìm muội tử sao? Hai nhà các ngươi đều làm việc ở trấn trên, xem ra cũng là thích hợp.”
Thật ra là trưởng bối Tiền gia đi mua thịt heo, trước mắt đã ưng Trịnh Trạch, nên mới ủy thác nàng đến hỏi thăm. Nhưng lời này cũng không thể nói thẳng ra. Bà mối Phan nói xong cúi đầu nhấp một ngụm nước ngọt, mượn lúc uống nước để lén quan sát phản ứng của Trịnh đồ tể gia.
Trịnh đại nương không biết những khúc mắc loanh quanh này, nàng chỉ vào tết nhất lễ lạc mới đi trấn trên mua đồ vật, ngày thường đều ở trong thôn. Tiền gia trên trấn... Hồi tưởng một lát vẫn không có ấn tượng gì.
Bà mối Phan thấy nàng không nói, lại tung thêm câu chuyện: “Trịnh gia, cái Tiền gia kia tình huống thế nào ngươi đều có thể hỏi ta, chuyện khác không nói, nhà bọn họ sinh ý đoàn xe thực không tồi, của hồi môn cấp nữ nhi chắc chắn không hề ít. Hơn nữa, Tiền gia cô nương bộ dạng nhất đẳng nhất, sẽ không khiến Trạch tiểu tử thất vọng!”
Bà mối Phan đã ít nhiều tìm hiểu về chuyện của Trạch tiểu tử, biết hắn yêu cầu cao lắm, nhưng một tiểu tử ở nông thôn thì ánh mắt có thể cao đến đâu chứ? Bất quá là muốn tìm cái nữ nhi mạo mỹ mà thôi.
Trịnh đại nương biết nàng đây là hiểu lầm, vội vàng xua tay: “Đây là nói cái gì vậy, nếu là hai bên đều vừa lòng, sính lễ nhà chúng ta cũng chỉ nhiều không ít. Chỉ là tiểu tử nhà ta này từ nhỏ đã có chủ ý, chính mình làm chủ, thật sự là ta nói không tính, còn phải để chính hắn gật đầu!”
Bà mối Phan sống bằng nghề mai mối, thấy nhân gia nói thế thì chẳng tin. Từ xưa đến nay, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, cha mẹ làm chủ con cái sao có thể không nghe. Nghĩ bụng, lời này chắc là Trịnh đại nương lấy cớ thôi. Nàng hôm nay đến đây trước hết phải thuyết phục được Trịnh đại nương, rồi để Trịnh đại nương đi khuyên Trịnh Trạch, kế hoạch này xem ra khả thi hơn.
Nàng thay đổi cách nói: “Muội muội, Trạch tiểu tử năm nay hai mươi có lẽ phải không? Cái tuổi đẹp như vậy mà nữ nhi tốt cũng không còn nhiều lắm, lại không chuẩn bị thu xếp, qua hai năm sợ là càng khó nói!”
Lời này quả thật đã cào đến chỗ ngứa của Trịnh đại nương. Tuổi tác bây giờ đích xác thích hợp, người lại trong sạch, bàn chuyện cưới hỏi dễ dàng chút, nhưng Trịnh Trạch lại không quan tâm; tuổi quá lớn không thích hợp; tuổi tác nhỏ thì người ta cũng chưa muốn gả, không chừng còn chẳng nhìn trúng nhi tử nàng. Như vậy xem, sau này hai năm chẳng phải là càng khó sao, ai.
Bà mối Phan đem thần sắc Trịnh đại nương xem ở trong mắt, vừa định lại nói điểm gì đó, thì trong viện liền truyền đến tiếng vang.
Là hai cha conTrịnh gia đã trở lại.
Trịnh lão cha lúc trước đi Lâm gia xem Lâm Thành Quý, thuận tiện thương lượng thóc lúa, giờ đang theo sau Trịnh Trạch trở về.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ quần áo hồng lục, lại là bà mối, Trịnh lão cha thoáng chút vui vẻ, vui xong cũng có chút sầu, thật sự là dạo này nhìn thấy bà mối nhiều quá rồi.
Hắn hướng vào trong chào hỏi: “Bà mối Phan, ngươi làm ăn sao mà rộng khắp thế, ngọn gió nào đã thổi ngươi đến thôn Hưởng Thủy này vậy.” Trịnh lão cha ở trấn trên bán thịt lâu như vậy, tự nhiên là nhận ra bà mối Phan tới.
Trịnh đại nương trong lòng mắt trợn trắng, “Cái đồ ngốc này, đây chẳng phải là tới giúp tiểu tử nhà mình làm mai hay sao?” Tuy nhiên, hai cha con vừa về, lòng nàng cũng ổn định hơn.
Trịnh Trạch nhìn thấy bà mối Phan cũng chưa nói gì, tiếp đón qua liền trực tiếp đi phòng bếp tìm nước uống, buổi sáng ra cửa vội vàng, lúc này hắn khát thật sự. Trịnh đại nương vừa định gọi hắn lại cùng nghe một chút, nhưng lại tưởng trước nhìn xem bà mối Phan sẽ thương lượng với hán tử nhà mình thế nào, liền kệ hắn đi.
Bà mối Phan thừa lúc bọn họ một nhà nói chuyện liếc nhìn Trịnh Trạch một cái, dáng người cao ráo rắn chắc, khuôn mặt kiên nghị, chính là mày mặt có điểm hung dữ. Xem qua bề ngoài thì thể trạng chắc cũng không tồi.
Ngồi an tọa trong chính sảnh, ba người lắng nghe bà mối Phan thêm lần nữa giãi bày ý định. Lão Trịnh, tay lạch cạch gõ điếu thuốc, lắng nghe với vẻ mặt đăm chiêu. Khi bà mối Phan dứt lời, hắn như thường lệ, trước tiên cảm tạ đôi lời, rồi lại nói y hệt như lời Trịnh đại nương, rằng chuyện này còn phải tùy thuộc vào ý của Trịnh Trạch.
Trong lòng bà mối Phan thầm nghĩ: “Nhà này lạ thật, cha mẹ còn đó, sao lại để đến phiên thằng con trai lên tiếng định đoạt?” Thế nhưng, trông thấy vẻ thành khẩn trên gương mặt hai người, không giống với ý thoái thác, điều này lại khiến nàng nhớ tới những chuyện mình từng được nghe kể trước đây.
Trước kia, khi phu thê nhà Trịnh thành hôn, sau đó nhà gái mãi không có con nối dõi. Hai người có đi tìm đại phu xem mạch, được cho hay là thân thể không hề có vấn đề gì, cứ yên tâm mà từ từ rồi sẽ có. Cha mẹ Trịnh gia cũng chẳng hề trách cứ nàng dâu này. Chẳng biết bọn họ nghĩ sao, mấy năm sau mới chờ được Trịnh Trạch ra đời. Hơn nữa, từ đó về sau, hai người cũng chẳng có thêm hài tử nào khác, nghe nói không phải là không muốn, mà là vẫn luôn cầu mà không được. Chuyện này khiến người trong thôn bàn tán xôn xao suốt một thời gian dài.
Trong mắt dân làng, việc cả đời chỉ sinh được một mụn con như vậy, nhân khẩu nhà Trịnh có thể nói là vô cùng thưa thớt. Hai vợ chồng lại hết mực yêu thương đứa con độc nhất, nên việc để nhi tử tự mình quyết định chuyện đại sự cũng chẳng phải là điều không thể hiểu được.
Bà mối Phan trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Chuyện hôn sự nói đi nói lại vài lần, chạy tới chạy lui mấy chuyến cũng là lẽ thường tình. Ba người lại trò chuyện thêm vài câu. Bỗng Trịnh đại nương đứng dậy nói: “Vậy ta đây liền đi gọi Trịnh Trạch đến, xem hắn có ý gì.”
Ngay lúc đó, Trịnh Trạch bước tới: “Nương, không cần đâu ạ.”
Rồi hắn quay sang nói với bà mối Phan: “Không cần phải thương lượng gì cả, hiện giờ ta còn chưa muốn thành thân.”
Bà mối kinh ngạc: “A? Này, ngươi là không ưng nữ nhi nhà Tiền gia sao?”
Trịnh Trạch lắc đầu: “Ta cùng nàng chưa từng gặp mặt, nơi nào tới chuyện ưng hay không ưng mà nói.”
“Vậy ngươi đã có người ái mộ sao?”
“Không có.”
Thấy bà mối Phan vẻ mặt không tin, hắn lại bổ sung: “Không nghĩ thành thân là ý của ta. Vả lại, Trịnh gia ta làm nghề mổ heo, đây chẳng phải là việc gì nhẹ nhàng đâu. Nhiều năm qua, ta cùng lão cha ở bên ngoài làm việc, trong nhà may mắn có nương chăm sóc mới duy trì được tốt như vậy. Ngươi nói Tiền gia cô nương kia, ta thấy không hợp.”
Bà mối Phan nghe vậy thì đã hiểu ra, ý tứ chẳng phải là nữ nhi gả về nhà Trịnh không phải để hưởng phúc, mà là phải theo làm việc sao. Chuyện thành thân trước một đống lý lẽ này nọ, nàng đã thấy nhiều rồi. Lúc này, đại tiểu hỏa tử còn chưa nếm được cái ngọt ngào của việc cưới vợ, cưới phu lang, thành thân rồi chẳng phải mọi chuyện đều do người trong nhà định đoạt sao.
Bà mối Phan cười nói: “Này có gì đâu, nếu ta đã đến nhà ngươi làm mai, đó là Tiền gia cũng biết tình cảnh nhà ngươi rồi. Gia sự cũng có thể từ từ học, nhà chồng thế nào cũng sẽ dạy, ngươi nói có đúng không Trịnh gia?”
Trịnh đại nương cười cười tiếp lời: “Sẽ… sẽ…” Mỗi lần nghe Trịnh Trạch nói chuyện với bà mối, lòng nàng luôn lúc lên lúc xuống, chỉ cầu Trịnh Trạch dù từ chối cũng không cần quá đắc tội với người ta.
“Lời nói không phải như ngài nói đơn giản như vậy. Người trong nhà thiếu, làm việc là không tránh được. Là ca nhi thì cùng ta giết heo, là nữ nhi thì cùng ta ra chợ. Việc này không thể so với làm ruộng mà nhẹ nhàng hơn đâu. Hơn nữa, cha mẹ ta tuổi đã cao, trong nhà lại không có huynh đệ giúp đỡ, về sau mọi việc đều phải do chúng ta làm.”
Không chờ bà mối Phan nói tiếp, hắn lại tiếp tục: “Còn nữa, nếu muốn thành thân, nhất định phải là cùng người mình yêu thích, giống cha mẹ ta ân ái thì rất tốt. Nhà ta dân cư đơn giản, cuộc sống không muốn quá phức tạp.”
Chính sảnh trong chốc lát không có tiếng động. Vợ chồng già Trịnh gia thấy nhi tử trước mặt người ngoài nói chuyện ân ân ái ái, lấy làm ngượng ngùng. Trịnh lão cha sờ sờ vầng trán rộng, nghiêng đầu nhìn lão thê một cái, thấy đối phương trong mắt tràn đầy ý cười, liền ho khan một tiếng che giấu rồi cũng cười theo.
Sắc mặt bà mối Phan thì không được tốt như vậy, “Ngươi cũng biết chính mình là kẻ mổ heo, mổ heo còn nhiều yêu cầu như vậy sao? Tiền gia làm ăn cũng chẳng kém, kêu nữ nhi yếu đuối người ta cùng ngươi chạy ra chợ bán thịt heo, ngươi cũng đành lòng sao!”
Trịnh Trạch cảm thấy chẳng có gì là bỏ được hay không bỏ được. Ăn cơm thì phải làm việc, trong mắt hắn chính là chuyện bình thường.
“Trạch tiểu tử, chuyện khác thì không nói, ngươi biết của hồi môn Tiền gia cho là bao nhiêu không?” Bà mối Phan ghé sát, nói nhỏ một con số. Tuy Trịnh đại nương trong lòng đã có chuẩn bị, cũng hơi kinh ngạc. Việc buôn bán xe ngựa trên trấn thật sự kiếm tiền đến vậy sao?
“Nếu ngươi muốn gặp người, ngày khác làm cái hẹn, cha mẹ dẫn con ra cửa nhìn mặt từ xa cũng chẳng trái quy củ. Cô nương đó tướng mạo không chê vào đâu được, người như vậy trên đời này tìm đâu ra nữa, ngươi thật sự không hề suy xét suy xét ư?” Tiền thì khó mà chối từ, duyên thì khó mà se. Bà mối trong lòng ít nhiều thấy Trịnh Trạch lắm chuyện, nhưng mối này vẫn phải tiếp tục nói.
Trịnh Trạch vẫn lắc đầu: “Vất vả bà mối Phan chạy chuyến này, ta chính là không có ý định này.”
Bà mối Phan có chút giận dỗi, “Người này không phải là ngốc chứ!” Nếu không phải Tiền gia nói rõ muốn hỏi xem hắn, bằng không chỉ riêng cái việc nhà người ta muốn của hồi môn có của hồi môn, tướng mạo có tướng mạo, cái điều kiện này Trịnh gia có thắp đèn lồng cũng tìm không ra đâu! Chẳng lẽ hắn có bệnh kín gì?
Trịnh đại nương dù trì độn cũng đoán được nàng suy nghĩ gì, “Không có cách nào cả, mấy bà mối trước cũng đều có vẻ mặt này!” Nàng vội vàng tiến lên một bước bắt lấy tay bà mối Phan giải thích: “Trịnh Trạch thân cường thể tráng, là một hán tử khỏe mạnh, không thành vấn đề! Chỉ là trong nhà chỉ có mỗi một nhi tử nên bị chúng ta sủng hư rồi, vất vả tỷ tỷ chạy chuyến này, ta lại khuyên nhủ hắn, nếu con lừa ngoan cố này chịu lỏng miệng ta tuyệt không quên ơn tỷ tỷ!” Nói rồi, nàng đem túi tiền đồng nhét vào tay bà mối Phan.
Bà mối Phan lòng bàn tay ước lượng trọng lượng, cũng không chối từ, trên mặt biểu tình cũng thả lỏng vài phần, bĩu môi: “Ta coi như là nể mặt muội muội vậy!”
Nói xong, nàng lắc mông bỏ đi. Trịnh đại nương vội vàng theo sau tiễn khách, nhìn bà mối ngồi trên xe lừa đi xa, đóng cửa lại mới “Phi” một tiếng: “Ngươi có cái gì mà thần khí, từ trên trấn tới thì nhà ta cũng đâu có hiếm lạ!”
Mắng xong, Trịnh đại nương lại có chút lo lắng, về phòng hỏi Trịnh Trạch: “Ngươi thật sự muốn người vào cửa là phải đi mổ heo ư!?”
Trịnh Trạch không trả lời, chỉ nói: “Nương, ngươi đừng lo lắng.”
“Lo lắng cái gì mà ta lo lắng, chẳng trông mong gì được ngươi!” Trịnh đại nương bực bội, muốn mắng cũng luyến tiếc. Trịnh lão cha thấy bà nương nhà mình sắc mặt không tốt, chờ Trịnh Trạch ra khỏi chính sảnh, hắn cân nhắc trong chốc lát rồi khuyên giải an ủi: “Nương nó ngươi đừng lo lắng quá, không chừng qua thêm một đoạn thời gian, hắn liền tự mình nghĩ thông suốt.”
Trịnh đại nương: “……” Lời này có cũng như không.
Cứ tưởng lão Trịnh thật có thể nói ra lời gì vang dội, kết quả hai cha con nhà này một người so một người càng bướng hơn, nàng trợn mắt trắng dã quyết đoán đi vào bếp, nhắm mắt làm ngơ.