Trịnh Trạch cùng Trịnh lão cha chạng vạng từ ngoài ruộng trở về, vừa bước vào trong viện, Trịnh đại nương khó nén vui mừng mà đón lại, “Tỉnh rồi, đứa nhỏ đó tỉnh rồi!”

“Các ngươi ra cửa không lâu hắn liền tỉnh!”

Trịnh Trạch không khỏi tiếc nuối, sớm biết rằng buổi sáng đã ở lại nhìn hắn thêm một lát, như vậy khi ca nhi tỉnh lại người đầu tiên thấy sẽ là mình.

Nàng không bỏ qua biểu tình hối hận trên mặt Trịnh Trạch, che miệng cười nói: “Ca nhi là một đứa bé tốt, có lễ phép, đút hắn ăn cháo còn sẽ hỏi ta ăn qua chưa, bóc cho hắn một quả trứng gà, cũng sẽ lại đưa cho ta một quả tự mình bóc xong, ai u! Cười lên khóe miệng còn có má lúm đồng tiền nhỏ, thật xinh đẹp!”

Trịnh Trạch trên mặt nổi lên ý cười, nhớ tới người đó đưa điểm tâm cho mình, trong lòng cũng có chút mong chờ, đặt đồ vật xuống liền muốn vào nhà gặp người.

Trịnh đại nương vội vàng giữ chặt hắn, “Ngươi vội cái gì, quay đầu lại lại dọa đến hắn!”

Trịnh đại nương làm hai cha con đi rửa tay rửa mặt, dặn dò phải thay quần áo, làm ruộng cả ngày người đều dơ.

Hai cha con đều làm theo.

Trịnh đại nương về phòng bếp cầm thanh đoàn cùng cơm nếp, lại đi phòng ca nhi. Từ khi ca nhi tới, đêm đầu Trịnh Trạch chen chúc trong phòng chất đống tạp vật ở góc phía Bắc, sau này một gian phòng khác liền được dọn dẹp xong, liền chuyển sang ở đó.

“Đại nương.”

Chu Chu dựa ngồi trên giường, thấy người đi vào liền cất tiếng chào hỏi.

Trịnh đại nương gật gật đầu, “Không biết nhà các ngươi trước kia ăn thanh đoàn là nhân gì, nhà đại nương làm là đậu đỏ nhân cùng đậu phộng đường đỏ.” Nói rồi cầm lấy một cái thanh đoàn bẻ ra, lớp vỏ xanh bóng nứt ra, lộ ra bên trong những hạt đậu đỏ đầy đặn.

"Còn có phu lang Lâm gia, hắn đã đem cơm nếp tới cho nhà chúng ta, bất quá ngươi còn chưa gặp hắn," Trịnh đại nương giơ tay giúp Chu Chu cuốn gọn cổ tay áo: "Xiêm y trên người ngươi chính là hắn giúp đổi đó, lát nữa gặp người, ngươi phải cảm ơn người ta."

Chu Chu nghe vậy cũng theo đó cúi đầu xem xiêm y sạch sẽ trên người mình, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trịnh đại nương đưa cho cậu một nửa chiếc thanh đoàn nhân đậu đỏ: "Ngươi mới tỉnh, thanh đoàn hai loại khẩu vị ăn mỗi thứ một nửa là được, bột nếp không dễ tiêu hóa, chờ ngươi khỏe rồi, đại nương lại làm cho ngươi."

"Đại nương cũng ăn." Chu Chu nhận lấy xong cũng mời đại nương cùng ăn.

"Nương con trước kia cũng làm nhân đậu đỏ, bất quá đậu đỏ phải rang thành đậu đỏ nghiền."

"Đậu tán nhuyễn đại nương cũng biết, chỉ là năm nay việc nhiều có chút vội vàng, sang năm ta lại làm!"

Chu Chu nghe xong không chút do dự nói: "Sang năm con giúp đại nương làm, con có thể rang đậu tán nhuyễn." Mấy năm trước đều là cậu giúp nương rang đậu tán nhuyễn.

Lời này khiến người nghe có ý muốn ở lại lâu dài, Trịnh đại nương nghe xong thì mừng rỡ.

Hai người vừa nói chuyện, vừa chia nhau thanh đoàn ăn. Chu Chu nhìn dáng vẻ rất thích đồ ăn mềm, nhân đậu đỏ và đường đỏ đều thích ăn.

"Trịnh Trạch cùng cha hắn đã trở lại, lát nữa chúng ta nói chuyện một chút, chính thức nhận người."

Chu Chu không biết nhà khác thế nào, nhưng biết nếu không phải tới Trịnh gia, cậu có khả năng vừa tỉnh đã bị thúc giục đi làm việc. Chỉ có đại nương mới đối xử tốt với cậu như vậy, cậu nguyện ý nghe Trịnh đại nương nói.

Trịnh đại nương thấy cậu đồng ý, liền đi ra ngoài gọi hai cha con vào.

Bên này, hai hán tử khung xương đều cao lớn. Trịnh lão cha tuy có chút lưng còng, nhưng thân thể nhìn vẫn khỏe mạnh. Chu Chu biết hắn là đồ tể, nhìn thấy hắn hơi có chút hung dữ cũng không sợ hãi, bởi vì Trịnh lão cha nhìn thì đáng sợ, nhưng đôi mắt lại ôn hòa bao dung.

Lúc trước người cậu cầu xin chính là Trịnh lão cha, không có sự đồng ý của hắn, mình không thể tới được Trịnh gia. Chu Chu định quỳ xuống tạ ơn, nhưng bị Trịnh lão cha ngăn lại, bảo cậu ngồi yên là được. Cậu đành phải chân thành cảm tạ: "Trịnh bá bá, cảm ơn ngài đã cưu mang con."

Trịnh đồ tể sảng khoái cười: "Về sau chính là người một nhà, ngươi cứ an tâm ở lại, dưỡng tốt thân thể là quan trọng nhất!"

Hắn lại hỏi ca nhi cảm giác thế nào, đầu còn chóng mặt không, Chu Chu đều lần lượt đáp.

Trịnh Trạch ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, nhưng Chu Chu lại không có cách nào xem nhẹ hắn. Người này vừa tiến vào, ánh mắt liền dừng lại trên người cậu. Chu Chu có thể cảm giác được ánh mắt hắn vô cùng chuyên chú, dừng lại trên người khiến người ta quái lạ không tự nhiên.

Chu Chu vừa định mở miệng gọi người, liền nghe thấy hắn nói: "Ta là Trịnh Trạch."

Chu Chu ngượng ngùng nghiêng mặt đi: "Ta biết... Cảm ơn ngươi."

Trịnh Trạch chú ý tới sự không tự nhiên của cậu, thoáng khẽ dời đi chút tầm mắt.

Đôi mắt ca nhi đặc biệt đẹp, trong trẻo sáng ngời. Khi nhìn người thì vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn thật sự có má lúm đồng tiền nhỏ, vẫn là hai cái, cười lên liền bên miệng lõm xuống, vừa ngoan vừa ngọt.

Trịnh Trạch căn bản không thu được ánh mắt của mình, tầm mắt dời đi không lâu lại nhìn chằm chằm trở lại.

Trịnh đại nương chuyển ghế lại gần, mấy người ngồi vây quanh mép giường. Chu Chu trên giường ngồi dậy, nếu không phải Trịnh đại nương ngăn lại, cậu cũng muốn xuống đất ngồi ghế.

Lúc trước đã nói qua tình hình nhà mình, hiện nay người nhà đều ở đây, Trịnh đại nương lại chính thức giới thiệu một lần. Chu Chu nghe rất nghiêm túc, cậu có thể cảm giác được Trịnh gia chân thành, bọn họ không có coi cậu là người ngoài.

Chu Chu mím môi âm thầm hạ quyết định, nghĩ đến mình về sau muốn ở cái nhà này sinh hoạt, cũng có thể yên tâm mà đem thân thế của mình nói ra.

Chu Chu là người Cẩm Châu, năm nay mới vừa tròn mười sáu, là con một trong nhà, trong nhà làm sinh ý buôn bán, đem sản phẩm dư thừa bản địa vận đến biên giới, hoặc là những nơi xa khác bán, đường về lại tiện đường từ địa phương nhập hàng mang về, bán thấp mua cao chênh lệch giá, một đi một về liền có thể làm hai lần sinh ý, rất có lợi nhuận.

Cho nên nhà bọn họ còn tính là có tiền, điều duy nhất làm hai mẹ con không hài lòng chính là, cha mỗi lần ra cửa một chuyến, rất lâu mới có thể về nhà, Chu Chu thực tiếc nuối.

Chu gia chỉ có mình Chu Chu là hài tử duy nhất, được nương Chu tự tay chăm bẵm mà lớn lên, tính tình khó tránh khỏi có chút kiều quý. Cha Chu ngoài miệng thì hay giận dỗi nói Chu Chu quá kiêu căng, nhưng mỗi lần về nhà, thấy Chu Chu nhào tới kêu "Cha ngài về rồi!", thì hắn lại lập tức quên hết mọi bực dọc, trong đầu chỉ còn "Con ta thật ngoan".

Chu Chu tuy có phần kiêu căng, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng làm nũng, tính tình thật ra lại cực tốt. Cha Chu dạy cậu biết chữ, dạy cậu tính toán, còn dặn cậu khi cha ra ngoài thì phải chăm sóc mẫu thân. Cậu đều rất nghiêm túc làm theo lời dặn.

Cậu còn vô cùng hiếu thuận, hiểu chuyện và thương cha hắn, luôn miệng nói mình tương lai kiếm được nhiều tiền, không để cha phải chạy buôn xa xôi nữa.

Vùng Cẩm Châu nơi quan phủ tham ô hủ bại, quan lại cấu kết với thương nhân địa phương. Bọn chúng chủ động giao hảo, đút lót huyện quan, áp bức và độc chiếm mọi mối làm ăn, lợi dụng quan hệ để mưu lợi bất chính, thậm chí hại cả mạng người.

Một lần nọ, Cha Chu đi buôn xa, khi trở về nhà thì không những không mang được hàng hóa phương bắc, mà trên người cũng chẳng còn đồ vật đáng giá nào. Xiêm y và tóc tai đều tàn tạ không chịu nổi. Khi hắn về đến nhà, Chu Chu và mẫu thân đều sợ hãi, vội vàng gặng hỏi là chuyện gì.

Thì ra, con đường buôn bán của hắn đã bị gian thương theo dõi. Những kẻ này muốn từ tay Cha Chu cướp lấy mối làm ăn trên tuyến đường ấy. Cha Chu mới đầu còn tốn tiền chuẩn bị chu toàn, cho rằng bọn chúng sẽ bỏ cuộc, nào ngờ lần này trên đường về, chúng lại thuê người muốn giết hại bọn họ giữa đường.

May mắn thay, Cha Chu đã tìm được tiêu cục đáng tin cậy. Hắn tuy mất hết hàng hóa, nhưng ít ra cũng giữ được tính mạng.

Tuyến đường buôn bán cùng các mối quan hệ mua bán ấy, là Cha Chu đã tốn hơn nửa đời người để dò la, gây dựng nên. Thế nhưng, cho dù hắn có chắp tay nhường lại cho người khác, những gian thương kia cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt, không cho hắn đường sống. Cha Chu nhìn vợ con, lòng trầm tư.

Đến khi màn đêm buông xuống, hai vợ chồng bàn bạc rất lâu trong phòng. Kỳ thực, tuyến đường buôn bán biên giới gần đây cũng chẳng dễ đi. Có một việc hắn không dám rêu rao khắp nơi, đó là Cha Chu linh cảm rằng biên giới sẽ có chiến sự, chỉ không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Cuối cùng, Cha Chu quyết định rời đi. Hắn đã gần nửa đời người đi qua rất nhiều nơi, cũng chẳng ngại đổi chỗ sinh hoạt vài năm. Quan phủ hủ bại, gian thương hung hăng ngang ngược, cuối cùng chịu khổ vẫn là dân chúng. Không thể đối chọi với bọn chúng thì đành trốn đi, chờ yên ổn chút rồi lại trở về.

Hắn từ trước đến nay vốn là người bình tĩnh. Hắn dặn dò Chu mẫu sáng sớm hôm sau lập tức kiểm kê tài sản trong nhà, đóng gói hành lý, chỉ lấy những đồ vật quan trọng. Lại bảo nàng coi chừng Chu ca nhi đừng để cậu chạy lung tung.

Chính hắn ngày hôm sau tìm tới mấy huynh đệ thường đi theo đội buôn, tốn một ngày để kết toán tiền lương cùng chia hoa hồng, và cũng đúng sự thật báo cho bọn họ tình hình. Hắn lại đi nhà các thương nhân có giao hảo, tiết lộ tin tức cho bọn họ, dặn dò lẫn nhau bảo trọng. Hắn còn đem những hàng hóa trong nhà mình không bán được thì nửa bán nửa tặng cho bạn tốt.

Mọi việc làm ăn đều giải quyết xong, Cha Chu tìm tới người bạn làm tiêu cục đáng tin cậy, nhờ người kia hỗ trợ chuẩn bị sẵn xe ngựa hộ tống ra khỏi thành. Người bạn kia nghe Cha Chu nói vậy, liền rõ ràng rằng việc buôn bán của bọn họ đã không thể làm được nữa. "Giàu sang hiểm trung cầu," tiêu cục thì không sợ.

Không quá mấy ngày, ba người nhà Chu gia liền thúc ngựa rời đi quê nhà.

Ngay từ đầu, họ căn bản không dám dừng lại, chuyên chọn đại lộ mà đi. Mấy ngày liền đều ở trên đường, mãi đến khi ra khỏi địa giới Cẩm Châu mới dám dừng lại. Cả nhà đều rất đỗi vui mừng.

Cha Chu nói bọn họ muốn đi về phía bắc, có thể ngay từ đầu sẽ không thích ứng, nhưng ngày tháng tổng sẽ tốt đẹp hơn.

Chu Chu cũng rất vui, cha không chạy buôn nữa, cả nhà họ liền có thể mỗi ngày ở bên nhau. Sau này, dựa vào của cải có được, họ vừa đi vừa chơi, cả nhà đã sống một đoạn thời gian vô cùng vui vẻ.

Không ngờ ở bắc địa lại gặp phải sơn tặc. Cha Chu tự biết không thể chống cự, lén lút giấu kỹ vợ con, còn mình cùng bọn chúng đàm phán, hứa hẹn sẽ cho chúng tiền bạc.

Không ngờ bọn sơn tặc lại phát hiện trong xe còn có phụ nhân cùng ca nhi, lập tức đổi ý, đòi tiền lại còn muốn bắt người. Cha Chu nào có thể chịu đựng những ác nhân này làm ô uế người nhà hắn. Hắn nắm đúng cơ hội rút roi đánh xe thẳng về phía ác nhân. Bọn sơn tặc không ngờ Cha Chu lại kiên cường như vậy, né tránh xong liền tức giận đuổi theo.

Sơn đạo nhấp nhô, tình hình giao thông không rõ, con đường phía trước chưa biết sau có quân truy đuổi hay không. Cha Chu không còn lựa chọn nào. Mắt thấy sơn phỉ liền sắp đuổi kịp, hắn hạ quyết tâm tăng lớn lực đạo rút roi, con ngựa phát cuồng chạy nhanh. Không nghĩ tới đằng trước lại là vách núi, cứ như vậy cả nhà liền rơi xuống vực.

Chu Chu bị văng ra khỏi thùng xe, rơi xuống con sông dưới chân núi, bị nước sông cuốn đi không biết nơi nào. Khi tỉnh lại chỉ còn một mình cậu, trên người cậu bầm tím nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Cậu đi bộ vào trong thành định xin giúp đỡ, nhưng lại bị bọn ăn mày  đánh, cướp đi số bạc còn sót lại trên người.

Cho dù bị ăn mày cướp đi tiền bạc, cậu cũng không dám đi một mình, đành phải không xa không gần đi theo bọn họ. Sau này chính là bị mẹ mìn lừa đi.

Ba người nhà Trịnh gia sau khi nghe xong đều trầm mặc rất lâu.

Tâm tình của Trịnh Trạch đã không còn sự khoan khoái như vừa rồi, hắn chỉ không ngừng may mắn ca nhi lại nhiều lần bảo toàn được tính mạng, còn bình an mà đi tới nhà hắn.

Trịnh lão cha cả đời đều ở Bình Lương trấn cùng Hưởng Thủy thôn, nơi xa nhất từng đi qua chính là huyện thành. Nghe tiểu ca nhi này trải qua nhiều sóng gió như vậy cũng là kinh ngạc. Từ nam đến bắc, quãng đường xa xôi ấy Trịnh lão cha không thể tưởng tượng nổi. Ai, quả là một hài tử số khổ.

Trịnh đại nương nghe được không ngừng vỗ ngực, bị những hiểm nguy trong đó dọa tới rồi, khó trách Chu Chu tới Trịnh gia vẫn còn lo lắng, nguyên là phía trước gặp phải quá nhiều hung hiểm, cẩn thận là hơn. Trịnh đại nương trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Chu Chu tự mình nói xong cũng nhớ tới chuyện thương tâm, không có để ý tới sự bất thường của người nhà này, vẫn là Trịnh đại nương đứng dậy nói: “Về sau nơi này chính là nhà ngươi, chúng ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi yên tâm.”

Nói xong đem hai cha con đều đuổi ra ngoài.

Trịnh đại nương không có lập tức rời đi, xoay người lại đối Chu Chu nói: “Ngươi không cần sợ hãi, đại nương về sau coi ngươi như con trai ruột mà đối đãi.” Nói xong sờ sờ đầu hắn liền đi ra ngoài.

Chu Chu tự mình ở trong phòng khóc một lát, liền mệt đến ngủ thiếp đi.

Trịnh đại nương ra tới thấy Trịnh Trạch còn đứng ở cửa, nàng mang theo chút cảm xúc hướng tay hắn vỗ một cái: “Về sau ngươi đối Chu Chu tốt hơn chút, đừng khi dễ người ta!”

Trịnh Trạch lại thần sắc nghiêm túc mà nói: “Nương, ngươi không thể nhận Chu Chu làm nhi tử.”

Trịnh đại nương sửng sốt, phản ứng lại rồi mắng hắn: “Còn cần ngươi nói sao?!”

Trịnh Trạch ở ngoài phòng đứng một hồi lại quay lại phòng ca nhi, thấy người nằm yên ổn, lông mi ướt át nhuận, Trịnh Trạch trong lòng trìu mến, lại không biết muốn nói gì, nhéo nhéo mặt người rồi đi ra ngoài.

Đơn giản ăn bữa tối xong, ba người rửa mặt liền về phòng.

Trước khi ngủ hai vợ chồng Trịnh lão cha nói chuyện khuya.

“Đại Khôn, ngươi nói Cẩm Châu là nơi nào? Có bao xa?”

Trịnh lão cha nói: “Ta nào hiểu được, Chu Chu không phải có nói sao, xe ngựa phải đi ba tháng.”

“Kia thật đúng là xa đâu... Ngươi nói thời buổi này còn có sơn tặc sơn phỉ a, ta sống hơn nửa đời chưa từng thấy qua.”

“Khó nói a, cũng không phải mỗi cái địa phương đều thái bình, lúc trước không phải còn đồn đãi là biên thành còn có đánh giặc sao, chúng ta thì cách khá xa.”

Trịnh đại nương cảm khái: “Chu Chu thật là đáng thương a......”

“Đúng vậy, may mắn hắn mạng lớn.”

Hai người trầm mặc trong chốc lát.

Trịnh đại nương hôm nay thấy Chu Chu dường như đối với Trịnh Trạch nói chuyện rất ít, lòng có lo lắng, lại nhịn không được hỏi bạn già: “Ngươi nói đứa nhỏ kia có phải hay không không nhìn trúng Trịnh Trạch a, hắn đối với Trịnh Trạch nói chuyện, không giống đối với ta mềm mại như vậy, hai người này về chung một nhà có thể sống tốt không.”

“Ta thì thấy khá tốt, hơn nữa, ngươi còn trông mong ca nhi có thể chủ động đối hán tử nói cái gì, thế này không thẹn thùng sao.”

Trịnh đại nương nghĩ lại cũng là lý lẽ này, “Ta xem vẫn là muốn tìm một thời gian đem chuyện hai người mở ra nói rõ, Trịnh Trạch thích Chu Chu, ta nhìn ra được.”

“Được, chờ đứa nhỏ kia thân thể tốt hơn chút đi.”

Hai vợ chồng nói một lát chuyện khuya, liền ngủ.

Một bên khác, Trịnh Trạch cong tay gối đầu, nằm ngửa nhìn về phía cửa sổ chưa mở, một mình trầm tư.

Ca nhi nguyên lai so với hắn trong tưởng tượng còn đáng thương hơn.

Nhà đã không còn, cha nương cũng không còn, còn bị người bắt cóc. Nghĩ đến Chu Chu nói mê la hét không cần đánh hắn, Trịnh Trạch sắc mặt trầm xuống, mấy kẻ bắt cóc kia khẳng định nhớ rõ mặt Chu Chu, sau này dẫn cậu đi trấn trên còn phải coi chừng kỹ hơn mới được.

Lần đầu tiên gặp mặt, cảnh tượng ca nhi quỳ gối trên xe đẩy hắn còn nhớ rõ, lưng hơi gầy, khi còn chưa đối diện với ca nhi, hắn chỉ cảm thấy người này gầy yếu đến dường như lập tức muốn ngã xuống.

Hiện tại hồi tưởng lại càng cảm thấy chua xót, đây là đã ăn bao nhiêu đau khổ mới gầy thành như vậy.

Trách không được lúc đó quay đầu nhìn về phía hắn khi, ánh mắt ủy khuất bất lực như vậy, Trịnh Trạch trong lòng chua xót.

May mắn cha hỏi thêm một câu.

May mắn chính mình lúc đó giữ người lại.

Trịnh Trạch trằn trọc ngủ không được, nhắm mắt lại đều là tiếng khóc nức nở đau thương trong giấc mơ của ca nhi.

Hắn nhịn không được đứng dậy thắp đèn, bàn tay lớn cẩn thận che bấc đèn đi đến trước cửa phòng ca nhi.

Cửa không khóa, đẩy liền mở.

Trịnh đại nương vì tiện ra vào chăm sóc, liền không dặn dò hắn đóng cửa, Chu Chu cũng không nhớ tới.

Hán tử cao lớn giống một con báo đen chậm rãi nhanh nhẹn, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng lại lặng yên không một tiếng động, từ từ đi đến trước giường Chu Chu. Ánh nến vàng mờ chiếu sáng khuôn mặt sạch sẽ mềm mại của ca nhi, ánh mắt Trịnh Trạch nhìn người so với ban ngày càng buông thả, ánh mắt lặp đi lặp lại trên mặt hắn.

Kể ra hết thảy tâm sự, cảm xúc căng thẳng của Chu Chu dần được thả lỏng. Có lẽ cảm thấy mình đã ở nơi an toàn, cậu chìm vào giấc ngủ không còn phòng bị. Khuôn mặt cậu ngủ đến ửng sắc hồng, đôi môi đầy đặn dưới hai ngày chăm sóc tỉ mỉ đã khôi phục chút huyết sắc, thoạt nhìn mềm mại lại thiên chân.

Ca nhi ngủ ngoan ngoãn dường như chưa từng phải chịu tổn thương.

Trịnh Trạch thấy người nằm yên ổn trên giường mình, trái tim nôn nóng cả đêm bỗng nhiên liền trở lại lồng ngực.

Thần sắc cuối cùng không còn nặng nề như vậy. Hắn duỗi tay kéo chăn cho ca nhi, sợ đánh thức người, liền kiềm chế không chạm vào mặt cậu.

Ánh nến lại từ từ di chuyển ra khỏi phòng, xung quanh lại an tĩnh trở lại. Người trên giường không hề có cảm giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play