Hôm qua, Lâm Xuân Liễu cầm một giỏ thanh đoàn nhỏ tới cửa làm người ta ghê tởm, Trịnh đại nương nghĩ Thanh Minh cũng sắp tới rồi, thanh đoàn dù làm trước thì để tháng Tư trời mát lạnh cũng sẽ không hỏng. Buổi tối liền cùng Trịnh lão cha nói chuyện đôi câu.
Ngày hôm sau, phụ tử quả nhiên sáng sớm liền lên núi hái ngải diệp, bận rộn đến ống quần ướt sũng mới về nhà.
Về đến nhà sau, Trịnh đại nương dặn dò Trịnh Trạch trước khi xuống ruộng thì đi trước đưa một phần ngải diệp cho Lâm Thu. Tiết trời vụ xuân nhà nào cũng bận, bên cạnh Lâm Thu cũng không có người giúp việc cẩn thận, phỏng chừng hiện tại còn chưa kịp hái ngải diệp.
Trịnh Trạch đồng ý.
Hắn đi trước vào phòng ca nhi.
Sáng sớm đi trên núi, xiêm y khó tránh khỏi có chút dơ bẩn, Trịnh Trạch không có ngồi xuống, chỉ là dựa gần mép giường đứng. Ca nhi an tĩnh nằm trên giường, miệng hơi hơi chu lên, dường như ủy khuất. Trịnh Trạch duỗi tay chọc một chút vào mặt hắn, vẫn là mềm mại.
Trịnh đại nương vào nhà, đến bên giường lau mặt cho ca nhi. Thấy con trai to lớn lại nằm ỳ bên mép giường, bà bực bội đẩy hắn sang một bên, ngại hắn phiền phức. Ca nhi đang ngủ ngon lành, sao cứ chọc vào mặt hắn làm gì.
Trịnh Trạch đành phải xê dịch một chút, nhưng hắn vẫn không muốn rời đi.
Dù sao cũng là con trai mình, Trịnh đại nương an ủi: "Có lẽ hôm nay là có thể tỉnh rồi, ngươi cũng không cần lo lắng."
Nói đến đây, Trịnh đại nương ra hiệu con trai cầm ghế lại gần ngồi xuống. Nàng nghiêm mặt nhìn hắn: "Nương nghiêm túc hỏi lại ngươi một lần. Đứa nhỏ này trông có vẻ kiều quý, giờ xem ra thân thể cũng yếu ớt, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, càng đừng nói cùng ngươi giết heo hay giúp ngươi xuống ruộng. Ngươi xác định vẫn muốn cùng hắn thành thân sao?"
"Nhưng đừng cưới hắn về rồi tương lai lại không hài lòng mà bỏ rơi người ta. Nhà ta không có cái thói ấy đâu."
Trịnh Trạch không chút do dự: "Nhi tử đã xác định."
"Nương à, trước nay vẫn là phu lang nương tựa hán tử, nào có hán tử lại nương tựa vào ca nhi chứ? Hắn sẽ không làm việc thì nương dạy hắn một chút, nếu vẫn không được, nhi tử sẽ gánh vác cả phần của hắn là được."
Trịnh Trạch từ nhỏ đã có chủ kiến riêng, chưa bao giờ để người khác quyết định thay mình. Trong nhà lại chỉ có một đứa con trai như vậy, Trịnh đại nương nào dám nói gì. Nàng chỉ thầm nghĩ, con trai mình thích là được.
"Được rồi, ngươi hãy ghi nhớ lời hôm nay là được, nương cũng sẽ dạy hắn."
"Nương vất vả rồi," Trịnh Trạch thấp giọng nói.
"Đừng nói lời chua chát vậy. Tương lai các ngươi sống tốt là được rồi."
Thật tình mà nói, nàng chẳng cảm thấy vất vả chút nào. Việc kiếm tiền nặng nhọc, dơ bẩn đều do hai cha con làm. Nàng chăm sóc việc lớn bé trong nhà này cũng là điều nên làm.
Trịnh Trạch bước ra ngoài nhưng vẫn ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua ca nhi trên giường. Những lời hắn nói với nương đều là thật lòng, hắn đã xác định muốn ca nhi này làm phu lang, tương lai cũng sẽ khiến cậu sống một cuộc sống tốt đẹp.
Trịnh đại nương trìu mến sờ sờ đầu ca nhi: "Mau mau tỉnh lại đi, tỉnh lại sẽ có thanh đoàn để ăn. Chu Chu có thích ăn không?"
Đương nhiên là không ai đáp lại.
Đứa nhỏ này trước khi đến nhà Trịnh gia đã phải chịu nhiều khổ cực. Giờ lại hôn mê một ngày một đêm, trừ việc uống nước và uống thuốc ra cũng chẳng được tẩm bổ gì, người càng thêm gầy ốm. Trịnh đại nương đau lòng nghĩ, nếu không tỉnh lại thì chút thịt trên mặt này cũng sẽ rụng hết.
Hai cha con sau khi rời đi, trước tiên quét dọn sân một lượt, rồi liền chuẩn bị làm thanh đoàn.
Đầu tiên đem ngải diệp lựa bỏ những lá héo úa, dập nát, rửa sạch qua vài bận rồi mới bỏ vào nồi luộc. Lại đổ thêm chút muối vào để ngừa nước luộc bị biến sắc, đậy nắp cho nó sôi.
Năm nay tính toán làm hai loại nhân, nhân đậu đỏ và nhân đậu phộng đường đỏ. Vừa hay trong nhà có thêm người, cũng không sợ làm ra rồi ăn không hết.
Lấy ra đậu đỏ đã ngâm nở từ tối hôm qua, Trịnh đại nương bỏ thêm đường đỏ vào một nồi khác rồi bắc lên bếp nấu. May trong nhà xây ba cái bếp lò lớn, nếu không thật sự chẳng lo liệu xuể ngần ấy việc.
Lúc này, bếp nhỏ bên dưới vẫn đang sắc thuốc.
Trong lúc nấu đậu đỏ, Trịnh đại nương lấy ra những hạt đậu phộng đỏ tròn đầy. Đậu phộng được rang chín từ từ trên lửa nhỏ cho ra mùi thơm, rồi đổ vào cái cối đợi nguội bớt. Nàng cũng làm tương tự, rang thêm chút mè đen để dự phòng.
Khi đậu phộng không còn nóng tay nữa, Trịnh đại nương từ từ chà bỏ lớp vỏ lụa đỏ, đổ vào cối đá nhỏ giã thành bột mịn. Cuối cùng, nàng trộn đều với đường đỏ và hạt mè. Thế là có ngay nhân đậu phộng đường đỏ.
Làm xong phần nhân, Trịnh đại nương lấy bột nếp cùng một chút bột gạo, bỏ vào chậu trộn đều. Nàng lại mở tủ bát dọn ra một cái bình gốm, múc hai muỗng mỡ heo trộn vào bột.
Lúc này, ngải diệp cũng đã nấu xong. Vớt ra xong, nàng dùng cối đá giã nát, dùng gạc lọc bỏ chất lỏng rồi trộn vào bột, bắt đầu nhào bột.
Trong lúc ủ bột, đậu đỏ trong nồi đã chín. Hơi nước nóng hầm hập tràn đầy gian bếp. Trịnh đại nương dùng tay quạt cho bớt nóng rồi mới tiếp tục làm việc.
Đậu đỏ nấu đến nứt vỏ, trong không khí tản ra hương thơm nồng đậm đặc trưng của đậu đỏ. Nàng dùng đũa kẹp lên mấy viên nếm thử. "Ừm, mềm mại thanh hương, chỉ là không đủ ngọt." Nàng không giã nát thành bùn, mà rải thêm chút đường đỏ trộn vào. Cách làm này tuy thô ráp nhưng lại có một phong vị khác.
Những hạt đậu đỏ rõ ràng được bao bọc trong lớp vỏ bột màu xanh lam nhạt, từng cái từng cái xếp hàng trên bàn. Trịnh đại nương rửa sạch lá dong, cắt thành những mảnh nhỏ vừa phải để lót thanh đoàn. Làm như vậy, khi ăn sẽ dễ lấy mà không bị dính. Từng cái bánh tròn vo được xếp gọn gàng trên xửng hấp, chồng lên nồi rồi bắt đầu hấp.
Một lát sau, lồng hấp tỏa ra hương thơm thanh khiết. Trịnh đại nương tắt lửa. Vậy là những chiếc bánh thanh đoàn đã làm xong.
Nàng lại cầm chén định đựng ít đồ mang sang nhà Lâm Thu. Đang đựng thì chợt nhớ ra: "Ai nha, một lòng nghĩ làm thanh đoàn, quên chưng cơm nếp mất rồi!" Sao lại quên được nhỉ, Trịnh đại nương ảo não thở dài.
Vừa định vào bếp lấy đậu xanh đi ngâm thì thấy Lâm Thu trên tay cầm hai cái chén, cười khanh khách bước vào.
"Tẩu tử, sáng nay Trịnh Trạch đưa ngải diệp sang, ta liền nghĩ ngươi hẳn là sẽ làm thanh đoàn trước, nên ta làm cơm nếp đây."
Nói rồi, hắn vén lớp vải bông trắng trên chén, lộ ra hai chén đầy ắp cơm nếp đậu xanh, trông mềm mại ngon mắt vô cùng.
Tiếp nhận chén mà tay còn hơi nóng, xem ra là vừa ra nồi không lâu đã mang đến. Trong lòng nàng vui vẻ, cảm thấy Lâm Thu thật là người cẩn thận, liền vui vẻ nói: "Vừa nãy ta còn bảo quên làm, ngươi liền đưa đến, ai nha thật tốt quá!"
Trịnh đại nương đem đồ vật bỏ vào chén nhà mình, lại nói: "Thanh đoàn ta làm nhiều lắm, nhân đậu đỏ, Thạch Đầu với A Thủy hai huynh đệ nó thích ngọt, lát nữa ngươi cầm chén sang mà mang về, ta đã đựng sẵn cho ngươi rồi."
Lâm Thu nói "tốt", rồi hỏi: "Chu Chu tỉnh chưa?"
"Chưa đâu, bất quá ta phỏng chừng cũng sắp rồi, Thẩm lang trung nói hạ sốt là có thể tỉnh."
Lâm Thu trò chuyện đôi câu rồi đi. Hán tử nhà hắn thân thể không tốt, hắn cũng chỉ rảnh rỗi vào sáng sớm, buổi chiều còn phải theo mấy đứa con trai xuống ruộng.
Có lẽ là buổi sáng Chu Chu đã nghe được lời Trịnh đại nương nói. Khi Trịnh đại nương bưng chén thuốc đã sắc kỹ vào phòng, người trên giường đột nhiên hô hấp dồn dập. Trịnh đại nương giật mình, buông chén xuống giúp cậu thuận khí. Một lát sau liền thấy cậu chậm rãi mở mắt ra.
"Con chết rồi sao?" Ca nhi thanh âm thều thào.
Chu Chu mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt phụ nhân thần sắc hoảng loạn, đôi mắt lại rất hòa ái. Đó là người không quen biết, cậu hoảng hốt cho rằng mình đã chết mất rồi.
Trịnh đại nương thấy ca nhi đã nói chuyện liền thở phào một hơi, cười nói: "Nói bậy bạ cái gì đâu, đây không phải vẫn sống tốt lành sao, ngươi chỉ là bị ngất đi thôi."
Ánh mắt Chu Chu dần dần sáng rõ. Cậu nhớ ra rồi, cậu đã đánh bạo chặn xe bò cầu xin người ta cưu mang, còn đồng ý với lão bá sẽ làm phu lang cho con trai hắn.
Chu Chu nhìn vị đại nương trước mặt, vị này hẳn chính là mẫu thân của Trịnh Trạch.
"Đại nương, cảm ơn người đã cưu mang con." Cậu cúi đầu nhìn y phục trên người mình cùng tấm chăn, đều sạch sẽ và thoải mái. Cậu ngước nhìn Trịnh đại nương nói: "Con tên Chu Chu."
Trịnh đại nương thấy ca nhi lễ phép, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nghĩ bụng tính tình hẳn là không tệ. Lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn: "Nhà ta họ Trịnh, con trai ta tên Trịnh Trạch. Khoảng thời gian này bận rộn vụ xuân, hai cha con hắn xuống đồng rồi. Lát nữa về là ngươi có thể nhìn thấy bọn họ."
Chu Chu gật gật đầu, rồi lại hỏi đại nương mình có thể giúp được gì. Vừa định vén chăn xuống giường thì nghe bụng "ùng ục" kêu lên.
Mặt cậu lập tức đỏ bừng: "Xin, xin lỗi..."
Trịnh đại nương vỗ đùi một cái: "Ai nha ngươi nhìn ta xem, chỉ lo nói chuyện với ngươi mà quên ngươi chưa ăn gì rồi, ta đi bưng đồ ăn cho ngươi!"
Nói xong nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Buổi sáng nàng không biết ca nhi khi nào tỉnh lại, nên vẫn luôn hâm cháo.
Chu Chu còn chưa kịp từ chối, mình đã làm phiền đại nương chăm sóc như vậy, đáng lẽ cậu có thể tự xuống giường được.
Trịnh đại nương bưng tới cháo gạo trắng, màn thầu cùng tiểu món ăn kèm, còn có hai cái trứng gà luộc: "Ngươi mới tỉnh, ăn thanh đạm chút thôi. Cha của hài tử hắn nói ngươi từ phía nam đến, nên ta nấu cháo cho ngươi. Chờ thân thể ngươi tốt hơn chút chúng ta lại ăn thịt!"
Chu Chu lại muốn rơi nước mắt. Mẫu thân cũng thường xuyên dùng ngữ khí từ ái như vậy nói chuyện với cậu. Cậu nghẹn ngào nói: "Cảm ơn đại nương."
"Ai, tới ăn đi, có thể tự lấy được không?"
Chu Chu rụt rè duỗi tay thử một chút. Bởi trước đó không ăn no, lại hôn mê lâu như vậy, tối qua còn sốt cao, thân thể cậu bủn rủn thật sự. Trên tay cậu một chút sức lực cũng không có, cầm lấy chén liền có chút run rẩy.
Đúng là nói gì sợ nấy, chén cháo thiếu chút nữa đổ. Chu Chu xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình thật vô dụng.
Trịnh đại nương thấy thế, cầm lấy chén, múc một muỗng chuẩn bị đút cậu. Chu Chu không lập tức há miệng, quay đầu né tránh, hỏi: "Đại nương người đã dùng bữa chưa?"
Được lời khẳng định xong cậu mới chịu mở miệng.
Trịnh đại nương trong lòng thấy an ủi. Sợ cậu không được tự nhiên, nàng liền chủ động tìm chuyện để nói, giới thiệu tình hình trong nhà. Nàng nói nhà họ chỉ có ba người, chuyên nghề giết heo, trượng phu cùng con trai đều là đồ tể, ở trấn trên có một quán thịt. Sau đó nàng chọc Chu Chu hỏi cậu có sợ giết heo không.
Chu Chu chớp chớp đôi mắt đen trắng phân minh, thần sắc nghiêm túc nghe Trịnh đại nương nói chuyện. Nghe vậy, cậu lắc đầu: "Con không sợ," tiếp theo lại ngữ khí mất mát: "Chỉ là con không thể giết heo."
Trịnh đại nương cảm thấy cậu làm người ta thích, liền nói: "Nào có chuyện bắt ngươi giết heo? Trịnh Trạch giết là được, hắn lợi hại lắm, giết heo một đao là mất mạng, không ra sai lầm đâu."
Chu Chu nghe vậy liền càng thêm tò mò. Ban đầu cậu cho rằng Trịnh Trạch chỉ là nông phu, xem thân hình thì sức lực chắc chắn rất lớn, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể giết heo.
Hai người cứ thế ngươi một câu ta một câu mà trò chuyện. Trịnh đại nương nói chuyện nhanh nhẹn, lại có lòng chiếu cố cảm xúc của Chu Chu, chọc ca nhi cười rất nhiều lần. Nàng nhìn thấy đứa nhỏ này mím môi cười rộ lên thế mà còn có hai viên má lúm đồng tiền nhỏ, trông lại ngọt ngào lại dễ thương, không khỏi mà tình thương của nương tràn lan, đối với cậu càng thêm yêu thích.
Chu Chu đối với Trịnh đại nương không hề có lòng đề phòng. Trịnh đại nương đút cậu thứ gì cậu cũng ăn. Trước kia, đám nha bà bẻ miệng cậu để đổ thức ăn, cậu đều không chịu ăn, vì cậu không tin người xấu. Trịnh đại nương là người tốt, cha con nhà họ Trịnh dẫn cậu về nhà cũng là người tốt.
Trịnh đại nương đút xong một chén cháo, rồi gõ vỡ một quả trứng gà, từ từ bóc vỏ. Chu Chu thấy thế, cũng học nàng cầm lấy trứng gà gõ nhẹ vào mép giường. Uống cháo xong, cậu đã hồi phục chút sức lực, bóc trứng gà vẫn làm được.
Trịnh đại nương tưởng cậu đói quá không chờ kịp, liền nhanh chóng đưa quả trứng gà đã bóc sẵn cho cậu: "Đói lả rồi phải không, ăn đi ăn đi."
Chu Chu nhận lấy, rồi lại đưa quả trứng trên tay mình cho Trịnh đại nương: "Đại nương cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn."
Nói xong, cậu còn nhẹ nhàng cười với bà.
Trịnh đại nương lập tức bị đánh trúng, "Nga ui," trong lòng mềm nhũn, lần đầu tiên cảm nhận được nuôi một ca nhi là cái tư vị gì. Nàng nhận lấy trứng gà, nhịn không được nói: "Chu Chu, đại nương thấy ngươi cũng là hài tử tốt. Về sau liền cùng Trịnh Trạch sống tốt, ta cũng yên tâm."
Chu Chu mặt đỏ lên, động tác cầm trứng gà đều trở nên câu nệ: "Đại bá, đại bá đều đã nói với người sao?"
Trịnh đại nương gật gật đầu. Thấy ca nhi thần sắc lúng túng, nàng cũng biết cậu đang suy nghĩ gì, liền nói: "Ta tuy rằng không ra ngoài xa nhà, hiện giờ dựa vào nhi tử cùng trượng phu, cũng coi như là ăn uống không lo. Nhưng đại nương cũng biết, thời buổi này người không ăn cơm no còn nhiều lắm! Ngươi cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Nếu gặp được Trịnh gia chúng ta, đó đều là duyên phận. Về sau, đại nương coi ngươi như hài tử của mình mà thương!"
"Đại nương..." Chu Chu nghe được nước mắt chảy ròng.
Trịnh đại nương cũng động lòng. Đứa nhỏ này còn nhỏ lắm! Nàng trìu mến sờ sờ đầu cậu: "Không khóc, tương lai đều là ngày lành. Nhi tử ta ta biết, lời nói ít chút, lại là người đáng tin cậy có thể làm. Giết heo, trồng trọt, làm gì cũng sẽ không để ngươi đói bụng."
Trịnh đại nương dừng lại nhìn ca nhi ăn cơm sáng, thấy cậu không động đến màn thầu, liền hỏi: "Không thích ăn màn thầu sao?"
Chu Chu vội vàng lắc đầu, nuốt xuống đồ ăn trong miệng xong nói: "Thích, con ăn chậm. Đã từng trong nhà con chỉ thỉnh thoảng mới được ăn màn thầu."
“Vậy uống nhiều cháo.”
Ca nhi ăn xong đồ vật, tinh thần khá hơn nhiều. Trịnh đại nương liền muốn trêu chọc cậu: "Kỳ thật không chỉ cha Trịnh Trạch hắn cùng ta nói đâu."
Ca nhi quả nhiên nghi hoặc nhìn về phía nàng. Trịnh đại nương lúc này mới cười nói: "Là Trịnh Trạch nói muốn ngươi làm phu lang hắn. Ta còn hỏi hắn là nhất thời mềm lòng, hay là thật lòng muốn ngươi làm phu lang..." Trịnh đại nương cố ý kéo dài giọng, đợi ca nhi biểu hiện ra vẻ tò mò xong mới bổ sung: "Hắn nói là thật lòng muốn ngươi làm phu lang!"
Chu Chu vốn dĩ cảm xúc đã bình phục chút, nghe được đại nương nói vậy, trên mặt lại không khỏi nóng lên. Dù sao cũng là một ca nhi, nghe được lời nói thẳng thắn như vậy thật khiến người ta ngượng ngùng, cậu chỉ cúi đầu không dám nhìn ai.
Trịnh đại nương thấy ca nhi thẹn thùng, nhịn không được cười ha ha. Nàng không dám nói quá nhiều sợ phản tác dụng, liền thúc giục cậu ăn trứng gà. Ăn xong, đại nương lại chăm chú nhìn cậu uống thuốc, lúc này mới để Chu Chu tự mình nghỉ ngơi.
Đại nương rời khỏi, Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống thân thể nhìn chằm chằm nóc nhà ngây người.
Thật sự từ tay người đám người đó chạy thoát được. Cậu cũng đã đặt cược đúng rồi. Trịnh bá bá cùng cái người cao to kia là người tốt, Trịnh đại nương cũng là người tốt, cả nhà họ đều là người tốt.
Cậu đã sống sót, cha nương hẳn là yên lòng.
Nghĩ đến cha nương, đôi mắt Chu Chu lại phiếm hồng. Nếu biết cậu tùy ý như vậy mà liền định ra chuyện hôn sự của mình, bọn họ có thể hay không tức giận? Cha nương khi còn sống vẫn thường nói với cậu, phải tích cóp cho cậu thật nhiều tiền, cho cậu tìm một vị hôn phu tốt, làm cậu sống cuộc sống vô ưu.
Kết quả, nhà không có tiền cũng không có, chỉ còn lại mình cậu một người.
Trịnh Trạch sẽ đối xử tốt với mình chứ? Nương nói gia đình là phải đồng lòng, cậu cũng sẽ đối xử tốt với Trịnh Trạch.