Vào phòng, Trịnh đại nương vẫn vẻ mặt không vui.
Trịnh Trạch cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hắn hỏi: "Nhị thẩm tới sao?"
"Cái gì nhị thẩm, nhị cái gì thẩm, ngươi nơi nào có nhị thẩm!"
Trịnh Vĩnh Dật năm đó không nghe lời khuyên, cùng trong nhà làm loạn bỏ đi làm con rể nhà Lâm gia. Hai kẻ tham lam tiền bạc của nhà họ Lâm ấy, thật đúng là một cặp vừa vặn. Nhớ thuở xưa, khi gia gia Trịnh Trạch lâm bệnh nặng cần tiền thuốc thang, trong nhà chẳng thể xoay sở nổi. Đem lời đi cầu cạnh Trịnh Vĩnh Dật, thì hắn lại coi nhà mình như kẻ xa lạ, chẳng chịu ra một đồng tiền, cũng chẳng thèm lộ mặt giúp đỡ. Bởi vậy, sau khi cha qua đời, Trịnh Vĩnh Khôn liền cắt đứt mọi duyên nợ, không còn nhận đệ đệ này nữa.
Thời trẻ ngại nhà Trịnh gia nghèo nên luôn không qua lại. Sau này Trịnh gia ở trấn trên mở sạp bán thịt heo, nhà Lâm gia lại bắt đầu thò mặt qua lấy cớ thân thích để chiếm tiện nghi. Giờ lại còn muốn gả cháu gái của Lâm Xuân Liễu vào nhà Trịnh gia, thật sự là một nhà không biết xấu hổ.
"Thấy ở chỗ ta không xin được thì muốn trực tiếp tìm ngươi, nàng ta lấy đâu ra mặt dày như vậy!"
Trịnh đại nương dịu lại cảm xúc, rồi nhìn về phía con trai, chất vấn: "Còn không mau nói, ngươi cũng giống cha ngươi, đầu đá vuông vức, đá một cái mới lăn một chút. Ca nhi trong phòng từ đâu ra?"
"Nhặt được."
"Nhặt?!"
"Nhặt ở đâu, rốt cuộc là sao?"
Trịnh Trạch liền kể lại đầu đuôi câu chuyện gặp ca nhi trên đường.
Trịnh đại nương nghe xong cảm thấy chua xót, nhất thời không nói nên lời. Bà ngồi xuống mép giường, vươn người ra tinh tế đánh giá đứa nhỏ này. Quá gầy một chút, nhưng mặt lại đáng yêu, trắng trẻo mềm mại.
Trịnh đại nương thấy khuôn mặt ca nhi sạch sẽ, nhưng xiêm y trên người lại đầy bụi bẩn, liền biết là có người đã giúp lau mặt cho cậu.
Bà quay đầu, đầy ẩn ý nhìn Trịnh Trạch một cái.
Trịnh Trạch làm bộ như không thấy.
"Ngươi là thật lòng muốn ca nhi này làm phu lang của ngươi, hay là nhất thời mềm lòng cứu người?"
"Thật lòng muốn hắn làm phu lang ta."
"Thật lòng?"
"Thật lòng."
"Làm khó cái đầu gỗ nhà ngươi cũng thông suốt rồi," Trịnh đại nương thái độ khác thường, không thấy vui mừng bao nhiêu. Ca nhi còn đang mê man, bà không hỏi nhiều, dặn dò: "Ngươi đi nhà Thạch Đầu mời Thu thúc sang, đứa nhỏ này trên người phải tắm rửa sạch sẽ, không sạch sẽ sợ hắn lại sinh bệnh."
Trịnh Trạch vâng lời ra cửa, trên mặt nhìn vẫn ngay ngắn không biểu cảm.
Trịnh đại nương nhìn thấy lỗ tai hắn đỏ bừng thì cảm thấy buồn cười.
Lâm Thu nhìn thấy ca nhi cũng thở dài một tiếng. Trịnh Trạch trên đường đã kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Hắn là người đã sinh con, không đành lòng nhìn đứa trẻ chịu khổ, huống chi ca nhi này trông tuổi còn nhỏ.
Trịnh Trạch bị sai đi đun nước, trong phòng Lâm Thu cùng Trịnh đại nương nhỏ giọng nói chuyện.
"Hắn đây là mấy tuổi rồi? Trông cũng gầy quá." Lâm Thu kéo tay cậu nhóc lên xem, tay lại mềm mại lắm.
Trịnh đại nương lắc đầu: "Sợ là mười sáu tuổi cũng chưa tới."
Nếu không phải được cha con họ mang về nhà, còn chẳng biết sẽ đi đâu chịu khổ.
Lâm Thu nhìn kỹ ca nhi, nghi ngờ nói: "Tẩu tử, đứa nhỏ này e không phải bị lừa gạt đơn giản như vậy đâu."
Trịnh đại nương kinh ngạc, bà không nghĩ đến điều đó: "Nói thế nào?"
Lâm Thu: "Ngươi xem tay và mặt đứa nhỏ này, da thịt trắng nõn mềm mại, không giống như người từng làm việc nặng. Xiêm y trên người tuy bẩn thỉu, nhưng kiểu dáng và chất liệu lại mềm mại thượng hạng. Trong nhà chắc hẳn được yêu thương vô cùng, sinh ra trong nhà giàu có cũng không chừng!"
Trịnh đại nương cũng cúi xuống xem tay ca nhi, rồi lại nghe Lâm Thu nói: "Nhà có tiền thì chẳng lẽ lại không coi chừng con cái, mẹ mìn nào có cơ hội mà dụ dỗ đi được."
"Nghe hắn nói cha nương đều không còn nữa, sợ là trong nhà gặp phải biến cố, lưu lạc đến nơi đây, lúc này mới bị mẹ mìn lừa gạt."
Trịnh đại nương lúc này mới tin, bà vỗ giường mắng: "Mấy mụ mẹ mìn lòng dạ độc ác kia, không sợ ông trời báo ứng sao!"
Mắng xong, lòng bà có chút bất an, lại cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt và đôi tay của ca nhi. Nếu thật sự là người quá quen với cuộc sống sung sướng, không biết có thể an tâm ở lại nông thôn được không.
Lâm Thu thận trọng như tơ, vừa thấy thần sắc Trịnh đại nương liền biết được suy nghĩ của bà. "Tẩu tử ngươi đừng nghĩ lung tung, hiện giờ là phải chăm sóc hắn cho tốt, chờ hắn tỉnh lại rồi nói. Chúng ta nghĩ nhiều cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
Trịnh đại nương gật gật đầu, đúng lúc này Trịnh Trạch cũng bưng nước ấm đã pha xong vào. Hai mẹ con liền rời khỏi phòng, để Lâm Thu giúp ca nhi tắm rửa sạch sẽ.
Trịnh lão cha trở về thấy thê tử và con trai đứng dưới mái hiên không nói lời nào, nhìn biểu tình không có gì lớn, cũng liền không lên tiếng. Ông đưa gói thuốc đã mua về cho Trịnh Trạch, rồi tự mình tìm một bậc thềm liền ngồi phịch xuống, thở phào một hơi dài. Cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát, cả ngày chạy đi chạy lại khiến xương cốt ông đau nhức.
Trịnh đại nương buồn cười: "Chạy hai chuyến mà đã mệt thành thế này, còn không chịu mình già!"
"Không chịu già sao được chứ." Trịnh lão cha vỗ vỗ cánh tay, rảnh rỗi lại muốn đi lấy tẩu thuốc, bị Trịnh đại nương nhanh tay nhanh mắt giật lấy: "Không được hút! Đây là điếu thứ mấy rồi, ngươi quên ban đêm ho khan sao?"
Trịnh lão cha thở dài, "Hôm nay mới điếu thứ hai thôi mà."
Thay đổi mấy chậu nước xong, Lâm Thu cuối cùng cũng từ trong phòng bước ra, trên mặt mang theo nụ cười: "Tắm rửa xong rồi."
Trịnh đại nương: "Vất vả cho ngươi rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút."
Lâm Thu sợ đứa nhỏ kia bị gió, nên chỉ lau mình, không dám để hắn chạm vào nước. Tóc cũng được chải sạch sẽ bằng lược tinh tế, dùng vải bông ướt bọc tóc chậm rãi lau. Mặc dù là như vậy, sau khi lau xong ca nhi trông vẫn vô cùng kinh diễm.
Nhà Lâm gia, Trịnh gia đều không có ca nhi, Trịnh đại nương đành phải tìm xiêm y lúc Trịnh Trạch còn nhỏ cho ca nhi mặc. Ca nhi và hán tử vóc dáng không giống nhau, hơn nữa đứa nhỏ này gầy gò, quần áo trông quá khổ thật sự, cũng khiến hắn càng thêm thanh lệ yếu ớt. Cả đầu tóc đen chải mượt ra sau, phủ trên gối, làm nổi bật khuôn mặt vừa trắng vừa nhỏ, khiến người ta nảy sinh lòng yêu mến.
"Tẩu tử, đứa nhỏ này sợ thật là hài tử nhà có tiền, trên người hắn trừ những vết thương nhỏ mới tạo thành, những chỗ khác da dẻ sạch sẽ mềm mại, vừa nhìn liền biết trong nhà nuôi rất tốt."
Trịnh đại nương gật gật đầu, thở dài cũng không nói thêm lời nào.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Lâm Thu phải về nhà. Hắn chỉ nói cần giúp đỡ cứ việc đến tìm hắn: "Quần áo hắn thay ra ta để ở chỗ đó." Lâm Thu chỉ chỉ cuối giường.
Hai nhà là người thân cận, Trịnh đại nương không nói thêm lời khách sáo.
Chiều hôm buông xuống, tiếng ồn ào trong thôn dần dần tiêu tan, gia cầm gia súc cũng an tĩnh lại. Vốn nên là một đêm tĩnh mịch bình thản, nhưng nhà Trịnh gia lại không yên ả như vậy.
Cả nhà đều nhớ rõ lời Thẩm lang trung nói, chuẩn bị sẵn nước lạnh, khăn cùng chăn bông dày.
Cho ca nhi uống thuốc xong, cả nhà dùng bữa tối đơn giản. Mấy người thắp đèn dầu canh chừng trong phòng.
Trịnh Trạch vốn không muốn cha nương thức đêm, nhưng Trịnh đại nương nói: "Ngươi một hán tử làm sao hiểu được cách chăm sóc người, vẫn là ta chăm sẽ thỏa đáng hơn." Trịnh lão cha cũng nói thức một đêm không có gì, lúc này cả ba người mới thay phiên canh chừng ca nhi.
Ca nhi ban đêm quả nhiên bắt đầu sốt.
Người phát hiện ca nhi không ổn là Trịnh đại nương. Nàng đang dựa vào mép giường ngủ gật, bỗng nhiên nghe thấy ca nhi nức nở, còn tưởng hắn tỉnh giấc. Ghé sát nhìn kỹ, bà thấy không đúng, đứa nhỏ này hai mắt nhắm nghiền, nhưng lại đang khóc, đưa tay sờ trán, đã nóng bừng rồi.
"Nương, nương, nương ngươi ở đâu, ô ô ô..." Ca nhi nức nở gọi người, tiếng lại nhỏ lại yếu, giống một con mèo con vậy.
"Ai ui," Trịnh đại nương nghe xong lo lắng, cầm khăn vải lau mồ hôi cho hắn: "Không khóc không khóc."
Ca nhi bắt đầu giãy giụa, đưa tay vồ loạn xạ trước mặt: "Chu Chu ngoan ô ô ô, nương, ô ô."
Trịnh đại nương sợ hắn tự làm mình bị thương, đành phải ấn tay hắn xuống mà an ủi: "Ở đây ở đây, Chu Chu, Chu Chu không sợ."
Hai người kia nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới. Trịnh Trạch thắp thêm một ngọn đèn dầu, trong phòng sáng bừng lên.
Dưới ánh đèn vàng ấm, Trịnh đại nương đang luống cuống tay chân ứng phó với cử động của ca nhi. Hắn muốn tiến lên hỗ trợ, Trịnh đại nương nói không sao, nàng cảm thấy tay ca nhi nóng lắm: "Nóng lên rồi, cha hắn, ngươi đi giếng chuẩn bị nước, ban đêm nước giếng lạnh hơn chút," nàng lại nhắc nhở: "Trời tối rồi, ngươi cẩn thận đừng ngã."
"Ai," Trịnh lão cha đi ra ngoài.
Trịnh đại nương lại bảo Trịnh Trạch đi phòng nàng lấy thêm một cái chăn bông. Cái chăn này không đủ dùng, người sốt phải đắp cho ra mồ hôi mới hạ sốt được.
Sốt cao làm khuôn mặt ca nhi đỏ bừng, môi lại trắng bệch bệnh hoạn.
Vừa định đứng dậy đổ nước cho hắn uống, ca nhi lại khóc lên, lần này tiếng lớn hơn nhiều, nói năng lộn xộn mà kêu: "Đừng đánh con! Đừng đánh con! Ô ô ô, đau, mẫu thân cứu Chu Chu, nương ——"
Trịnh đại nương nghe được mũi cay cay, nước mắt lập tức lăn dài. Vừa định mở miệng dỗ hắn, lại nghe hắn nói: "Con không có tiền, đã không có, ô ô ô ô."
"Chu Chu không sợ, không khóc không khóc."
Trịnh lão cha cùng Trịnh Trạch cũng nghe thấy tiếng khóc kêu của ca nhi, trong lòng cũng khó chịu. Hai hán tử vây quanh mép giường trầm mặc không nói.
Trịnh đại nương hít hít mũi, nhận lấy chiếc khăn vải đã vắt khô từ Trịnh lão cha, cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán ca nhi. Nhưng đứa nhỏ này như thể bị hãm trong bóng đè, không ngừng muốn đạp tung chăn.
"Chu Chu ngoan, Chu Chu ngoan, ra mồ hôi là tốt rồi."
Trịnh đại nương thò người ra, ôm cả người lẫn chăn lấy hắn không cho lộn xộn. Nước mắt ca nhi như chảy không hết, nức nở gọi cha, gọi mẫu thân, khóc đến mặt đầm đìa nước mắt.
"Cha về nhà, cha, ô ô ô ô ô, không ra ngoài không ra ngoài ô ô ô."
Hắn giãy giụa muốn đưa tay vươn ra khỏi chăn. Trịnh Trạch thấy ca nhi khóc đến sắp thở không nổi, nhịn không được nói: "Nương, con đến giữ cho, người cho hắn uống chút nước."
Trịnh đại nương nghiêng đầu lau nước mắt, cầm chén cùng cái muỗng đút ca nhi uống nước.
Trịnh Trạch không che tay hắn, mặc hắn vươn ra khỏi chăn, nhưng lại nhẹ nhàng nắm lấy hắn không cho động đậy. Có thể là khóc đến không còn sức lực, hơi thở ca nhi dần dịu xuống, hắn từng ngụm nhỏ uống nước Trịnh đại nương đút. Một lát sau, hô hấp dần chậm lại, rồi lại chậm rãi ngủ đi.
"Chăn vẫn phải đắp kín mít, chờ hắn ra một hồi mồ hôi là được." Trịnh đại nương đặt chén xuống, nhẹ giọng nói.
Trịnh Trạch gật gật đầu, rũ mắt nắm tay ca nhi không nói chuyện, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Ca nhi ngủ rồi phát hiện không thoải mái thì giãy giụa dữ dội, may mà không khóc. Trịnh Trạch chặt chẽ dùng chăn bọc lấy hắn, không cho hắn đạp chăn.
Tới gần ánh mặt trời, ca nhi đã ra mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng hạ xuống. Cả nhà nhẹ nhàng thở phào, sốt đã hạ là tốt rồi, không còn nguy hiểm nữa. Sau này cẩn thận chăm sóc chút là có thể khỏe mạnh lại.
Trịnh đại nương nghĩ y phục của cậu nhóc chắc đã ướt đẫm, cần phải thay nhanh, bằng không lại bị lạnh thì phiền phức. Cũng may trời đã tờ mờ sáng, người nhà nông thức dậy sớm, lúc này đi mời Lâm Thu cũng không tính là quấy rầy, liền bảo Trịnh Trạch đi một chuyến.
Lâm Miểu vừa mới dậy, lúc này đang rửa mặt trong sân, nhìn thấy Trịnh Trạch vội vàng bước về phía nhà mình còn tưởng có chuyện gì xảy ra.
"Trịnh Trạch ca, làm sao vậy?"
Nếu là giết heo, Trịnh Trạch thường báo cho bọn họ từ tối hôm trước. Giờ này qua đây chắc chắn là có chuyện gì đó.
Trịnh Trạch nói: "Thu thúc có ở nhà không?"
"Có, tiểu cha ở trong bếp đó."
Lâm Lỗi lúc này cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trịnh Trạch thì rất kinh ngạc, hỏi cùng một câu hỏi.
Trịnh Trạch không giải thích: "Lát nữa ta sẽ nói chuyện với các ngươi, ta tìm Thu thúc trước đã," nói rồi hắn đi về phía nhà bếp.
Lâm Thu đang nhóm lửa, phồng má "ong ong" thổi ống thổi lửa, nên chẳng nghe thấy động tĩnh ngoài phòng.
Trịnh Trạch đi vào nói: "Thu thúc, nương mời ngươi sang đó một chuyến."
Lâm Thu vừa nghe liền biết là chuyện của đứa nhỏ kia, liền dặn dò hai anh em làm cơm sáng, hắn không biết khi nào sẽ trở về.
Hai anh em đồng ý, còn hỏi có cần giúp đỡ không. Trịnh Trạch lắc đầu: "Lát nữa ta sẽ đến tìm các ngươi."
Trịnh đại nương lại lôi ra bộ y phục cũ của Trịnh Trạch. Chờ không kịp đi mua vải để may đồ mới cho Chu Chu, hiện giờ chỉ có thể tạm ứng phó thôi.
Lâm Thu lau người cho ca nhi và thay cho cậu bộ xiêm y khô ráo, lại thấy mí mắt cậu hơi sưng, phỏng đoán đêm qua cậu chắc chắn đã gặp ác mộng.
"May mắn là nhiệt độ đã hạ rồi," Lâm Thu sờ sờ trán ca nhi. "Hắn tên Chu Chu sao? Nghe như là nhũ danh, phía nam châu phủ quả thật rất thích ăn cháo."
Trịnh đại nương: "Tối qua hắn nằm mơ cứ gọi nương cứu Chu Chu, gọi đến lòng ta tan nát."
"Sợ là trên đường ăn không ít đau khổ," Lâm Thu thấy thủ cung sa trên tay Chu Chu, lại nói: "May mắn là không bị người ta ức hiếp."
Trịnh đại nương hiểu ý Lâm Thu, cũng gật đầu.
Lần này bận rộn xong xuôi, nhà họ Trịnh vẫn chưa có cơm sáng, nên không giữ Lâm Thu lại ăn cơm. Lâm Thu không bận tâm: "Ta lúc này về vừa vặn có thể ăn cơm, các ngươi cũng vất vả rồi."
Trước khi đi hắn lại nói có việc cứ tùy thời tìm hắn.
Trịnh lão cha hai tay không giúp được gì, liền sáng sớm đi lên núi cắt cỏ nuôi trâu nuôi heo, đi đi lại lại hai chuyến. Cả nhà ba người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn cơm sáng.
Nhà Trịnh gia ăn cơm không có quy tắc gì là không được nói chuyện, ngược lại còn quen thảo luận sự tình trên bàn ăn.
"Ăn cơm xong hai người đi ngủ một giấc đi, ban đêm cũng chẳng ngủ được mấy canh giờ. Bên ngoài không sao cả, Chu Chu cũng cần có người ở nhà chăm sóc."
Trịnh lão cha bận rộn quen rồi, cũng không cảm thấy mệt mỏi bao nhiêu. Ông muốn nói buổi tối ngủ tiếp cũng không sao, nhưng chưa kịp mở miệng, liền thấy bà vợ nhìn chằm chằm mình, hắn có chút chột dạ, vội nói: "Được, được, được, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi."
Trịnh đại nương hừ một tiếng, lại kể chuyện Lâm Xuân Liễu tìm đến cửa. Trịnh lão cha vừa nghe liền đặt đũa xuống, đen mặt đứng dậy: "Không phải đã nói với nhà bọn họ đừng nhắc lại chuyện này sao, ta đi tìm Trịnh Vĩnh Dật đây!"
Thấy hán tử nhà mình nổi nóng, Trịnh đại nương nhanh chóng kéo hắn về lại ghế, ngược lại khuyên nhủ: "Ngươi đừng vội! Ta đã đuổi nàng ta đi rồi. Hiện giờ không phải đã có Chu Chu sao, đến lúc đó Chu Chu tỉnh, ta sẽ thường xuyên dẫn hắn ra ngoài đi dạo một chút, người khác liền biết mọi chuyện là sao."
Cũng chính vì nhà họ Trịnh ngày càng ăn nên làm ra, bằng không nhà họ Lâm đã sớm tránh xa rồi, làm sao có thể còn nhắc đến chuyện gả cháu gái cho Trịnh Trạch chứ? Đúng là một nhà chê nghèo yêu giàu.
Từ khi Lâm Lập Văn thi đậu đồng sinh, nhà họ Lâm được một phen nở mày nở mặt. Con rể thì có hèn nhát một chút, nhưng mà đại tôn tử lại có tiền đồ, huống hồ còn mang họ Lâm!
Trịnh Trạch ở một bên ăn cơm sáng không nói chuyện. Đối với nhà họ Lâm, cha nương hắn có thái độ gì thì hắn cũng thái độ ấy.
"Ăn cơm đi, ăn cơm. Ăn xong rồi hai ngươi đi ngủ một giấc, có chuyện gì thì nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng nói."