Suy nghĩ của Chu Chiêu lập tức quay trở lại hiện thực. Nàng cuộn trúc giản kia lại rồi ôm nó vào ngực, sắc mặt nàng tái nhợt, từ từ đứng lên.

“Đây là một trúc giản trắng vẫn luôn được đặt tại Đình úy Tự, chắc là Thường Tả Bình đã từng xem qua.”

Vừa rồi, vì quá chấn động khi nhìn thấy nội dung trong trúc thư nên nàng hoàn toàn không nhận ra đã có ba người đứng trước cửa ngục từ bao giờ.

Người vừa lên tiếng là một lão nhân râu trắng, họ Thường, tên là Tả Bình của Đình úy Tự, chuyên phụ trách việc thẩm tra phạm nhân trong ngục. Dân chúng Trường An thường lén gọi ông ta là “khuyển quan thủ huyết” tức “quan chó tay máu”.

Bốn năm trước, huynh trưởng nàng đột ngột qua đời. Lúc ấy, phụ thân Chu Bất Hại đang là Chính Đình úy, phải tiễn con trai về nơi chín suối. Từ đó, lòng ông đau buồn chán nản, lại mãi không tìm ra hung thủ nên ông bèn cáo bệnh rút khỏi triều đình.

Bốn năm trôi qua, Đình úy Tự sớm đã đổi người đổi cảnh, người cũ đi, người mới đến.

Hai người đứng hai bên Thường Tả Bình chính là tên đội trưởng râu quai nón của Bắc quân và tên thuộc hạ, tức kẻ đã từng dí kiếm vào cổ nàng, Chúc Lê.

Cửa mở ra, Thường Tả Bình chậm rãi bước vào. Thân hình ông ta hơi gầy gò, khuôn mặt rất giống một con dê trắng mọc đầy lông.

Ông ta không nói một lời, chỉ rút trúc giản trong tay nàng rồi mở ra xem.

Chu Chiêu lập tức nín thở, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng ngẩng đầu nhìn theo, nhưng lại thấy trúc thư kia trống không, chẳng có chữ nào, cái gọi là “Cáo Vọng Thư Thê” ban nãy hoàn toàn biến mất! Mọi chuyện vừa xảy ra, chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

Thường Tả Bình chỉ liếc một cái, rồi dời ánh mắt sang khuôn mặt nàng.

Chu Chiêu hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ lên cổ mình. Vết trầy do đinh quan tài gây ra đã thấm máu ướt sẫm cả khăn tay.

Nàng cúi xuống, nhặt mảnh vải bọc màu lam dưới đất. Lúc đứng dậy, lưng đau nhói lên khiến nàng khẽ hít vào một hơi lạnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Sau đó, nàng tức giận lườm gã tù nhân vạm vỡ trong ngục bên phải một cái.

Thường Tả Bình liếc theo ánh mắt nàng liền nhìn thấy ngay bàn tay bị đâm thủng của gã to xác kia.

Ông ta không nói gì thêm, chỉ trả trúc giản lại cho nàng rồi xoay người rời đi.

Chu Chiêu biết mình đã vượt qua cửa ải đầu tiên nên nàng vội vàng bước theo.

Phòng thẩm vấn trong Đình úy Tự nằm ở phía đối diện địa lao. Vừa mới bước vào khu vực đó, mùi máu tanh nồng đã xộc thẳng vào mũi khiến nàng buồn nôn.

Hai bên hành lang là hàng loạt dụng cụ tra tấn còn dính máu và thịt vụn được xếp chỉnh tề. Nếu là người yếu bóng vía, vừa nhìn thấy đống đó đã đủ khiến hai chân mềm nhũn.

Chu Chiêu thẳng lưng bước đi, ánh mắt không hề dao động, nàng bước theo sau Thường Tả Bình vượt qua mấy dãy hành lang, cho đến khi dừng trước cửa một căn phòng.

Cửa phòng mở rộng, bên trong có một thanh niên mặc áo hoa hồng phấn đang ngồi, dáng vẻ phóng túng lả lơi, dung mạo y cực kỳ tuấn tú. Trên đầu y còn cài một đóa hoa, người thì nồng nặc mùi rượu và phấn son, vừa nhìn là biết y bị gọi tới trong lúc đang lêu lổng nơi yến tiệc.

Thường Tả Bình lườm y một cái, không nhịn được quát: “Minh Tàng Chi, ngươi đúng là làm mất hết thể diện của Đình úy Tự!”

Người tên Minh Tàng Chi chẳng thèm để tâm, vừa cầm bút chấm mực vừa nhếch mép: “Đình úy Tự có phải người đâu mà biết mất mặt? Thường Tả Bình, câu vừa rồi ông có muốn ta ghi vào biên bản không?”

Thường Tả Bình nghẹn họng, ông ta lười cãi lý với y, bèn ngồi lên ghế chủ vị.

Đội trưởng râu rậm của Bắc quân và tên Chúc Lê cũng có hứng hóng chuyện nên bọn họ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, không có ý định rời đi.

Chu Chiêu không nói gì, đi thẳng đến tấm bồ đoàn còn trống, quỳ xuống ngay ngắn.

Thường Tả Bình nheo mắt lại, ánh mắt càng thêm sắc lạnh. Ông ta nhìn thẳng vào nàng, bắt đầu chất vấn.

“Ngươi trông có vẻ bình tĩnh, chẳng lẽ tự tin có thể rời khỏi Đình úy Tự?”

Chu Chiêu khẽ cười: “Nếu ta không giết người, đại nhân ắt sẽ thả ta ra thôi.”

Thường Tả Bình hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có biết kẻ đã chết là ai không?”

“Lúc đầu thì không biết.” Chu Chiêu ngừng một chút: “Nhưng nghe nha hoàn đó nói hôm nay tiểu thư nhà họ từng gặp ta, lại thêm vóc dáng ấy… Nếu ta đoán không nhầm, thì người chết chính là Chương Nhược Thanh, người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Trường An.”

Dường như Thường Tả Bình chẳng lấy làm lạ trước khả năng suy luận của nàng. Ánh mắt ông ta mở to hơn một chút, sau đó lại bật cười nhạt.

“Phụ thân của Chương Nhược Thanh là nghĩa huynh của Hoàng thượng. Ngươi muốn toàn mạng bước ra khỏi đây… không dễ đâu. Thật đáng thương cho Chu đại nhân, chẳng lẽ ngươi lại muốn ông ấy lại chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa sao?”

Ông ta vừa nói vừa chăm chú quan sát sắc mặt của Chu Chiêu, nhưng thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, trong lòng lập tức bực bội.

“Nghe đồn hoàng hậu có ý định chọn một trong hai người, ngươi và Chương Nhược Thanh, để được làm Thái tử phi, ngươi có lý do để giết nàng ta.”

“Lúc xảy ra vụ án, ngươi có mặt tại hiện trường, có nha hoàn và các huynh đệ Bắc Quân làm chứng; trong sân còn phát hiện dấu chân của ngươi, trên giày dính bùn đỏ, đây là vật chứng.”

“Còn trong tay người chết, Chương Nhược Thanh, lại nắm thẻ gỗ khắc tên ngươi, chứng cứ rành rành. Như thế, ngươi còn gì để biện hộ?”

Trong lòng Chu Chiêu vẫn canh cánh chuyện nội dung tiếp theo của “Cáo Vọng Thư Thê”, nàng không muốn dây dưa lâu, ánh mắt lóe sáng, nàng giơ tay chỉ ra phía cửa.

“Từ chỗ ta đứng đến cửa kia chỉ cách ba bước. Mỗi lần ta chứng minh một điều được đại nhân công nhận thì ta sẽ bước một bước. Nếu đến được cửa, đại nhân hãy rửa sạch oan khuất cho ta, để ta tự mình ra khỏi ngục, được không?”

Thường Tả Bình không ngờ Chu Chiêu lại giở chiêu này, ông ta lộ vẻ do dự.

Văn thư Minh Tàng Chi ở bên cạnh đang viết lia lịa thì cười phá lên, y rõ ràng thấy có chuyện vui nên chẳng ngại rắc rối:“Thường Tả Bình, chẳng lẽ ông lại sợ một tiểu cô nương sao? Sợ nàng ấy ba bước ra khỏi ngục thì người làm mất mặt Đình úy Tự lại là ông hả?”

Thường Tả Bình hừ lạnh một tiếng, suýt chút nữa giật cả râu dê trên cằm.

“Tuổi còn nhỏ, nhưng miệng lưỡi thì chẳng vừa. Bản quan đúng là muốn xem ngươi biện hộ thế nào cho hợp lý!”

Chu Chiêu nhướng mày, đứng dậy, gật đầu với Minh Tàng Chi ở bên, rồi mỉm cười nói: “Nghe đồn nước Sở lớn mạnh là nhờ Trần Thắng, nay thiên hạ chẳng phải cũng là thiên hạ của Sở Trần sao?”

Sắc mặt Thường Tả Bình lập tức biến đổi, câu “to gan” suýt nữa thốt ra khỏi miệng.

Minh Tàng Chi bên cạnh đã bật cười thành tiếng, còn giơ ngón tay cái về phía Chu Chiêu, quả quyết ghi lại câu nói ấy.

“Chứng tỏ lời đồn chẳng thể tin, không thể lấy làm chứng cứ định tội.” Chu Chiêu vừa dứt lời liền bước bước đầu tiên về phía cửa.

“Mười lăm tháng Sáu là ngày giỗ của huynh trưởng ta. Năm nào ta cũng đến biệt viện Sơn Minh trong hẻm Ô Kim để cúng tế. Tẩu tử họ Trần bán nến ở đầu hẻm có thể làm chứng ta vào ngõ trước khi trời mưa. Phúc bá trong phủ Trường Dương công chúa có thể làm chứng ta cùng ông ấy đốt vàng mã suốt thời gian ấy.”

“Lúc ta tạm biệt ông ấy, vừa đúng lúc có người đang tụng niệm và đoạn ”thỉnh Bá Kỳ” vừa được cất lên. Phúc bá còn nói dạo này trẻ nhỏ trong hẻm Ô Kim hay khóc đêm.”

Chu Chiêu còn chưa nói xong thì bị Thường Tả Bình ngắt lời.

Ông ta lắc đầu: “Quản gia già của phủ Trường Dương công chúa không được, cả Trường An ai chẳng biết ông ta có quan hệ thân thiết với ngươi.”

“Có khi ngươi căn bản không hề đến Sơn Minh biệt viện, mà là trốn trong phòng Chương Nhược Thanh gây án rồi xuất hiện đúng lúc để làm ra vẻ là người đầu tiên phát hiện thi thể, nhằm gạt bỏ hiềm nghi. Nhưng ngươi không ngờ, Chương Nhược Thanh trước khi chết lại âm thầm nắm trong tay tấm thẻ gỗ khắc tên ngươi, bằng chứng không thể chối cãi!”

Chu Chiêu nghe xong lại bật cười, giơ tay chỉ về phía Minh Tàng Chi đang ngồi bên lắc đầu đắc ý: “Quản gia không được, vậy công tử Minh đây thì có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play