Y tên Minh Tàng Chi, trong thành Trường An này, y nổi tiếng là kẻ ngông cuồng ngạo mạn.

Ban ngày, y chỉ là một viên tiểu hầu ở Đình úy Tự, nhưng khi màn đêm buông xuống, y lại biến thành một nhân vật phong lưu được săn đón nhất ở chốn trăng hoa.

Không phải vì y mê đắm nữ sắc, mà là bởi ngòi bút trong tay y, thật sự có thể viết ra hoa! Là cái chất “thanh” trong câu “giả thanh giả cao” ấy!

Chuyện xảy ra vào năm ngoái, ở Đình úy Tự từng xảy ra một vụ trộm.

Tên trộm đó không nhắm vào vàng bạc bổng lộc của Đình Úy Lý Hoài Sơn, cũng chẳng lấy ngựa quý hay gấm vóc, mà lại lẻn vào kho cũ để trộm mấy cuộn biên bản thẩm vấn đã phủ bụi. Khi bị bắt tại trận, hắn còn thốt lên một câu: “Từng chữ của Minh lang quân, ngàn vàng khó cầu, trăm nhà tranh nhau!”

Từ đó, Minh Tàng Chi một trận thành danh, người người đều biết.

Chu Chiêu trong lòng cũng cảm thán. Nàng nóng lòng muốn rời đi nên không dài dòng, lập tức lấy ra mảnh vải bọc từng gói Trúc giản kia từ bọc vải lam, nhẹ cổ tay một cái, mảnh vải liền rơi xuống trước mặt Thường Tả Bình.

Thường Tả Bình sắc mặt không vui, cúi đầu nhìn kỹ, thấy rõ ràng trên đó viết: “Thiên Nghi năm thứ bảy, ngày mười lăm tháng sáu, Minh Tàng Chi.”

“Chiều hôm nay, Minh đại nhân đến biệt viện Sơn Minh, nói rằng Đình úy Tự sẽ niêm phong vụ án Sơn Minh Trường Dương bốn năm trước, một số tang vật không quan trọng sẽ được trả lại cho chúng ta làm kỷ niệm. Ngài ấy giao lại trang sức của công chúa Trường Dương cho chú quản gia Phúc bên phủ công chúa, còn trúc giản trắng này thì đưa cho ta.”

Chu Chiêu nói xong, trong mắt vụt qua một tia u ám, tay nàng siết chặt túc giản.

Bốn năm trước, huynh trưởng Chu Yến của nàng bị sát hại trong thư khố dưới tầng hầm của biệt viện Sơn Minh. Lúc ấy các giá sách đổ nghiêng, trúc giản rơi vung vãi đầy đất và trúc giản này chính là trúc giản bị đè dưới tay huynh trưởng nàng.

Chu Yến là một kỳ tài hiếm có. Khi đó, khắp Trường An đều khen nhà họ Chu có phúc lớn, không chừng sẽ có “ba đời Đình Úy”.

Vì thế, Đình Úy đương nhiệm lúc ấy là Chu Bất Hại cũng giống như Chu Chiêu hôm nay, họ xem trúc giản này như manh mối quan trọng mà người thân để lại trước khi chết.

Tiếc thay, bốn năm trôi qua, trúc giản ấy vẫn chẳng có gì khác thường, ngoài vết máu của Chu Yến thì hoàn toàn trống trơn.

Cho đến hôm nay… trên đó lại hiện ra một văn thư mang tên “Cáo Vọng Thê Thư”.

“Lúc Minh đại nhân tới, chúng ta đang làm lễ tế.”

Thường Tả Bình nghe đến đây thì ánh mắt lóe lên, trong lòng ông ta đã có tính toán.

Ông ta xoay người, giọng không mấy hài lòng hỏi Minh Tàng Chi, quả nhiên thấy tên kia cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đúng vậy, cả một giỏ vàng thỏi như thế mà đem đốt, chắc đổi được số bạc còn nhiều hơn mười năm bổng lộc của Thường đại nhân đây!”

Chưa kịp để Thường Tả Bình nổi giận, Chu Chiêu lại tiếp lời: “Tất nhiên, bằng chứng xác thực nhất, không phải là Minh đại nhân, mà là dấu chân mà chính Thường đại nhân đã nhắc tới.”

Chu Chiêu giơ chân lên, lớp bùn đỏ dính dưới đế giày rõ ràng, khác biệt hoàn toàn với người khác.

Công chúa Trường Dương rất thích hoa sơn trà, biệt viện Sơn Minh cũng toàn là loại bùn đỏ dùng để trồng sơn trà mà nàng sai người mang về.

Chiều hôm nay lại vừa có mưa nên chân Chu Chiêu mới dính nhiều bùn như thế.

Chính Thường Tả Bình đã lấy dấu bùn đỏ in trong sân hiện trường vụ án để làm bằng chứng nàng có mặt tại đó.

“Chỉ cần hung thủ từng xuất hiện ở hiện trường thì không thể không để lại dấu vết. Tại hiện trường chỉ có duy nhất một chuỗi dấu chân của ta, là lúc ta phát hiện án mạng mới xông vào, ngoài ra không có dấu bùn đỏ nào khác. Điều đó có nghĩa là gì?”

“Là ta không hề trèo tường, đi cửa sau, hay đạp mái nhà để lẻn vào tiểu viện nơi Chương Nhược Thanh ở.”

“Nếu ta đã từng đi qua nơi khác thì nhất định phải có dấu chân khác nữa.”

Nói tới đây, Chu Chiêu bước ra bước thứ hai về phía cửa.

Nàng không giết người thì là không giết người. Tất cả hiện trường, sẽ tự nói lên điều đó.

Sắc mặt Thường Tả Bình không đổi, thực ra trong lòng ông ta rất rõ ràng, ông ta đã đích thân đi kiểm tra, và quả thật không thể phản bác được lời nàng.

Nhưng, ông ta vẫn còn một chứng cứ quan trọng nhất.

“Vậy còn tấm thẻ gỗ khắc tên cô mà Chương Nhược Thanh cầm trong tay thì sao? Chính Bắc quân đã tận tai nghe cô thừa nhận mình là hung thủ đấy!”

Chu Chiêu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía tên đội trưởng Bắc Quân thì bất ngờ phát hiện tên Chúc Lê luôn ngồi bên cạnh không biết đã biến mất từ lúc nào.

Còn đội trưởng râu quai nón thì lại gật đầu như bổ củi, bộ dạng như thể đang nói: “Tướng quân vẫn còn ngồi đây đợi xem cô nương ngốc nào lại tự đưa mình vào ngục đấy.”

Chu Chiêu ho khẽ hai tiếng, lấy lại giọng: “Khi ấy lời ta còn chưa nói hết. Việc Chương Nhược Thanh cầm tên ta trong tay, đúng là có điểm lạ thường, ta cũng không phải người không liên quan trong vụ án này.”

“Nhưng cái tên trong tay nàng ấy, có thể là do nạn nhân chỉ đích danh hung thủ, nhưng cũng có thể là manh mối do nạn nhân để lại, hoặc là thủ đoạn gắp lửa bỏ tay người của hung thủ.”

Chu Chiêu nói đến đây rồi liếc nhìn Thường Tả Bình, khóe môi nhếch lên: “Bởi vì, rất có thể hung thủ cũng giống như Thường đại nhân ngài đây, tin vào lời đồn vô căn cứ.”

“Phụt…”

Cả Minh Tàng Chi lẫn đội trưởng râu quai nón đều bật cười, Thường Tả Bình thì giận đến mức mặt mày xám xịt.

Chu Chiêu đã đi hai bước, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể đường hoàng rời khỏi đại lao, bước ra khỏi Đình úy Tự.

“Chắc pháp y đã bắt đầu giám định thi thể, rất kỳ lạ đúng không, trên người Chương Nhược Thanh không có dấu vết kháng cự.”

“Nàng ấy bị đâm hai nhát, một ở ngực, một ở cổ. Nếu hung thủ không giết chết ngay lập tức, và nếu lúc đó nàng vẫn còn tỉnh táo, hẳn sẽ gào thét, phản kháng…”

“Con người trong tình huống đó sẽ bản năng giơ tay lên chắn... nhưng ta đã xem kỹ, tay áo của nàng không rách chút nào, hiện trường cũng cực kỳ sạch sẽ.”

Thường Tả Bình nghe đến đây, mặt không giấu nổi vẻ trầm trọng.

Ông ta nhíu chặt mày, đưa tay vuốt vuốt chòm râu dê trắng như tuyết của mình: “Chỉ có người đã hôn mê, hoặc đã chết, thì mới hoàn toàn không phản ứng.”

Chu Chiêu búng tay một cái, bước bước thứ ba, đứng ngay trước cửa nhà giam.

Gió ngoài hành lang lùa vào, khiến dải lụa buộc tóc nàng tung bay. Mấy chữ “Thiên lý chiêu chiêu” đi cùng “Bách vô cấm kỵ” nghe thì đối chọi nhưng trong khoảnh khắc ấy lại vô cùng hợp lý.

“Đúng vậy! Nếu Chương Nhược Thanh lúc đó đã bất tỉnh, thì làm sao còn có thể tỉnh táo chọn trúng tấm thẻ có tên ta từ một đống thẻ đen chi chít, rồi còn nắm chặt trong tay làm ”di ngôn”?”

Chu Chiêu vừa nói, vừa nhìn về phía tên đội trưởng Bắc quân.

“Lúc trước ở hiện trường, lời ta bị cắt ngang khi mới nói nửa câu. Ta muốn nói là: Có kẻ để thẻ tên ta lên tay của người đã khuất.” 

*Chú thích: Nửa câu trước "Đây có thể là lời trăn trối người chết để lại, có thể là tên hung thủ, cũng có thể là manh mối. Đương nhiên còn có thể là..."

Sau khi ba điểm mấu chốt đều được đưa ra, Chu Chiêu giơ tay vẫy vẫy với Thường Tả Bình, rồi không chút do dự, nàng sải bước rời khỏi đây.

Nàng ôm trúc giản trong tay, trong lòng không hề thấy nhẹ nhõm vì được rửa oan, trúc giản lạnh băng, không còn chút hơi ấm nào.

Lẽ nào chỉ khi nóng lên chữ mới hiện ra, hay là chỉ có nàng mới trông thấy những dòng chữ kia?

Thấy nàng đi dứt khoát như thế, Thường Tả Bình đang ngồi trên cao cũng đứng bật dậy.

Ông ta chạy vài bước tính đuổi theo nhưng sau lưng bỗng thoang thoảng một mùi hương, ống tay áo bị Minh Tàng Chi nắm chặt.

“Thường đại nhân, đã đánh cược thì phải chấp nhận thua, bằng không trong tờ biên bản ta viết, e là phải ghi rằng ngài không chịu thua cuộc, còn thể diện của Đình úy Tự…”

Thường Tả Bình tức đến mức râu vểnh lên, vừa ngẩng đầu liền thấy giữa tóc của Minh Tàng Chi cài một đóa hoa màu hồng nhạt…

“Thể diện tám trăm năm của Đình úy Tự coi như mất sạch rồi!”

Chu Chiêu không biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình. Nàng sải bước nhanh ra khỏi cổng lớn của Đình úy Tự, muốn lập tức về phủ kiểm tra cuộn trúc. Ở đây quá nhiều ánh mắt soi mói, không phải nơi thích hợp.

“A Chiêu!”

Nghe tiếng gọi, Chu Chiêu ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người quen thuộc vừa bước xuống từ cỗ xe ngựa trước cổng.

“A nương, sao người lại tới đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play