Chương 1: Hung thủ tên Chu Chiêu
Ở thành Trường An, tại phố Phổ Ninh có một con hẻm cũ tên Ô Kim, hẻm nhỏ vắng vẻ, giữa hẻm chẳng biết từ khi nào mọc lên một cây hoè già.
Bốn năm trước, vào ngày rằm tháng Sáu, một tia sét giáng thẳng xuống tán cây hòe này, kể từ đó tán cây bên tây xanh mướt sum suê như lọng che trời, còn bên kia bị chẻ đôi như vách núi cheo leo, nhìn vào có cảm giác âm dương tách biệt, trở thành một cảnh tượng kỳ lạ nổi tiếng trong kinh thành.
Cơn mưa mùa hạ vừa tạnh.
Hôm nay, dưới gốc cây hoè già hiếm hoi đỗ lại một cỗ xe ngựa. Từ trên xe bước xuống một thiếu nữ mảnh mai, trông chừng mười bảy, mười tám tuổi. Nàng ta có đôi môi mỏng, tay cầm một chiếc đèn lụa, nhìn cách ăn mặc có vẻ là nha hoàn của nhà quyền quý nào đó.
"Quỷ mộng vô trạng tiểu nhi đề, chư thú thần tướng thỉnh Bá Kỳ; Dực già thiên, uế phá địa, minh kính cao huyền khu dịch ly..."
(Mộng quỷ vô hình, trẻ con khóc, các vị thần thú mời Bá Kỳ; cánh che trời, mỏ phá đất, gương sáng treo cao, trừ tà dẹp họa)
Tiếng tụng niệm như có như không văng vẳng trong không khí, nha hoàn liếc nhìn căn nhà lớn sâu trong hẻm, đôi mày chợt nhíu lại.
Cánh cửa lớn của ngôi nhà đã bạc màu, ngay cả tấm biển "Biệt Viện Sơn Minh" treo trên cửa cũng bị đám quạ làm tổ.
Vì bị bỏ hoang đã lâu nên con hẻm không có đèn, nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt, mù mịt không lối thoát.
‘Tần huynh, huynh cùng ta vào mời tiểu thư đi! Bốn năm trước, cái biệt viện Sơn Minh này từng có người chết thê thảm lắm. Nơi này âm u đáng sợ, lòng ta cứ bồn chồn không yên."
Người phu xe họ Tần do dự nhìn cánh cửa đóng chặt, lo lắng nói: “Nhưng tiểu thư chưa gọi, cứ thế xông vào, e là chúng ta sẽ bị phạt."
"Chỉ còn một khắc nữa là đóng cổng phường rồi! Lỡ vi phạm lệnh giới nghiêm, bị Bắc Quân bắt gặp thì đâu chỉ bị phạt, còn có thể gây họa lớn!"
Nha hoàn kia nói xong, sốt ruột bước lên đẩy cửa.
Cửa không cài then, khẽ đẩy một cái liền mở ra. Nàng ta hắng giọng, khẽ gọi: "Tiểu thư, đến giờ..."
Lời nói của nàng ta còn chưa dứt, đôi mắt bỗng trợn trừng như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, không thốt ra được một lời nào.
Chỉ thấy trên cửa sổ và cửa chính đóng kín của căn phòng chính phản chiếu một bóng người màu đen, người đó bị treo ngược trên xà nhà, cổ vặn vẹo một cách kỳ dị, mái tóc dài buông thõng xuống, kéo cái đầu dài ra.
Điều khiến người ta rợn người hơn là bên cạnh cái đầu đó có một quái vật khổng lồ đang ngồi xổm, nó há cái miệng rộng như chậu máu, răng nanh sắc nhọn lộ rõ, trên đầu còn mọc một cặp sừng gồ ghề dài ngắn không đều, đang cắn một miếng vào mặt người bị treo ngược.
"Á!"
Nha hoàn bừng tỉnh, tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp viện.
Nàng ta loạng choạng, lăn lộn bò lê xông về phía cửa nhà, còn không kịp giơ tay đã đâm đầu tông thẳng vào cửa, cả người ngã nhào, đập thẳng vào ngưỡng cửa.
Ngọn gió thôi vào qua cánh cửa mở khiến đèn dầu trong nhà tắt phụt. Nha hoàn run rẩy một tay bịt miệng, một tay run rẩy giơ chiếc đèn lụa trong tay lên.
Mà con quái vật ghê rợn chẳng rõ đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn một nữ tử mặc khúc cư treo ngược trên xà nhà.
Mắt nàng khép hờ như đang say ngủ, gương mặt trắng bệch vì bị quái vật gặm nhấm mà trở nên be bét máu thịt, vết răng in hằn rõ ràng. Sau lưng nàng là hàng loạt dải lụa mỏng mờ mờ ảo ảo, trông như con mồi bị trói buộc trong mạng nhện.
Nữ tử đó đã không còn hơi thở.
Bên dưới thi thể nàng là những tấm thẻ gỗ màu đen rơi vãi, trên đó khắc từng cái tên màu đỏ tươi như máu...
"Cô nương! Cô nương bị quỷ cắn chết rồi!"
Cảnh tượng này quá đỗi kinh hoàng, nha hoàn la lớn, tay run rẩy làm chiếc đèn lụa rơi xuống đất.
"Tiểu thư nhà ngươi không phải bị quỷ cắn chết, mà là bị người giết chết. Phu xe còn ngẩn ra làm gì, mau đi tìm Bắc Quân tuần đêm đến, đã xảy ra án mạng rồi."
Nha hoàn giật mình, đột ngột quay người lại, nhìn về phía cửa.
Không biết từ lúc nào, phía sau nàng ta lại xuất hiện thêm một người.
Đó là một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nàng mặc một bộ khúc cừ màu đen huyền, trên lưng đeo một túi vải dài màu xanh. Gió đêm thổi qua hành lang làm tung bay dải buộc tóc phía sau đầu nàng: một dải màu trắng chữ đen thêu "Thiên lý chiêu chiêu", một dải màu đen chữ trắng viết "Bách vô cấm kỵ".
–-
Người phu xe họ Tần như tìm được chỗ dựa, thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, co chân lao ra ngoài cửa.
"Trang sức trên người vẫn còn, có thể thấy hung thủ không vì tiền của mà giết người."
"Trên bàn có hai chén trà, tiểu thư quý tộc giữa đêm khuya lại gặp khách ở con hẻm bỏ hoang này, xem ra tiểu thư nhà ngươi có không ít bí mật."
"Trên thi thể có hai vết đâm rõ ràng, một ở ngực, một ở bên trái cổ, còn vết nào là vết thương chí mạng thì cần nghiệm thi kỹ càng hơn."
Thiếu nữ vừa nói, vừa nâng cao chiếc đèn lụa, lại gần bàn tay phải của thi thể.
Bàn tay đó bị kéo căng bởi một dải lụa mỏng trong suốt, tạo thành một hình dạng kỳ dị. Trong lòng bàn tay nắm chặt, loáng thoáng thấy một chút màu đen.
Thiếu nữ nhìn rồi lại kéo đèn lại gần hơn, chiếu sáng những tấm thẻ gỗ đen rơi vãi trên đất.
Những tấm thẻ gỗ đó dày khoảng nửa ngón tay, lướt sơ qua đã thấy tên rất nhiều con cháu quyền quý ở Trường An: Sở Vương Lưu Hoảng, Trương Khởi của An Dương Hầu Phủ...
"Trong lòng bàn tay người chết có cầm một tấm thẻ gỗ khắc tên."
"Đây có thể là lời trăn trối người chết để lại, có thể là tên hung thủ, cũng có thể là manh mối. Đương nhiên còn có thể là..."
Thiếu nữ nói được nửa chừng đã nghe tiếng vó ngựa từ sân ngoài vọng vào, liền nhìn về phía cửa.
Phu xe rụt cổ dẫn theo một đội lính Bắc quân xông vào.
Tính toán thời gian, chắc là người kia còn chưa ra khỏi hẻm Ô Kim đã gặp phải nhóm người tuần đêm nghe tin mà đến.
Đội trưởng Bắc Quân là một người đàn ông râu quai nón chừng ba mươi tuổi, đôi mắt tròn xoe như mắt ếch, trông hung thần ác sát.
Hắn hiển nhiên đã nghe thấy mấy câu cuối cùng của thiếu nữ, vung tay lớn tiếng nói: "Chúc Lê, ngươi đi xem tấm thẻ gỗ trong tay thi thể."
“Tuân lệnh!”
Người binh lính tên Chúc Lê lớn tiếng đáp lời, nhanh chóng đi vào trong nhà, chỉ thấy hắn khẽ nhảy một cái đã lấy được một tấm thẻ gỗ đen từ trong tay thi thể.
Hắn ta nhìn qua một lượt, rồi quay tấm thẻ gỗ về phía mọi người.
Chỉ thấy trên tấm thẻ gỗ đen sì đó, dùng màu đỏ máu viết hai chữ lớn: "Chu Chiêu".
"Chu Chiêu? Có phải là tiểu thư Chu Chiêu của Chu gia không? Tiểu thư nhà ta hôm nay còn gặp nàng ấy nữa."
Thiếu nữ kinh ngạc "ồ" một tiếng, ánh mắt suy tư liếc nhìn nha hoàn đang ngồi bệt dưới đất yếu ớt cất lời.
Ánh mắt nàng khẽ động, giơ chiếc đèn lụa trong tay lên: "À... tôi nghĩ tôi chính là Chu Chiêu được khắc trên tấm thẻ gỗ đó."
"Chính là Chu gia mà các ngươi nói, Chu Chiêu tinh thông Luật Cửu Chương và giỏi phá án đó." Nàng bổ sung.
Xung quanh tĩnh lặng.
Mọi người nhìn về phía thiếu nữ, nàng trông như làn gió mát, không giống người điên khùng.
Mãi một lúc sau, người râu quai nón mới vẻ mặt phức tạp khạc nhổ: "Thật đúng là rừng lớn lắm chim! Quân gia ta sống lâu đến thế này, đây là lần đầu tiên thấy hung thủ giết người không chạy, còn ở lại phá án, dốc sức chứng minh mình là hung thủ!"
"Còn chờ gì nữa, bắt người cho ta!"
Lời của người râu quai nón vừa dứt, Chúc Lê, người đứng gần Chu Chiêu nhất, đã không khách khí đặt thanh kiếm vào cổ nàng.
Chu Chiêu không hề hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại thi thể nữ tử đang treo lơ lửng, duỗi hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm.
Nàng đương nhiên không giết người. Nhưng trong tay người chết lại nắm tên nàng, còn tình cờ để nàng bắt gặp hiện trường án mạng, chuyện này rõ ràng có kẻ cố ý gài bẫy.
Chu Chiêu cụp mắt, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.
"Không cần như vậy, ta theo các ngươi đi một chuyến là được."