Lính Bắc Quân tuần tra thành bắt được nghi phạm sẽ áp giải về Đình úy tự để chờ xét xử.
Chu Chiêu phủi những nếp nhăn trên vạt áo, tìm một góc tương đối sạch sẽ trong phòng giam rồi ngồi xuống.
Nàng lặng lẽ đánh giá xung quanh. Ở bên phải phòng giam nàng có một gã đàn ông vạm vỡ như quả núi, trên mặt hắn nổi đầy gân xanh, tay không ngừng đập vào tường, phát ra tiếng "bịch bịch".
Ở bên trái nàng là một thanh niên tuấn tú chừng hai mươi tuổi, lúc này đang co rúm trong một góc, trông có vẻ uể oải.
Còn trong phòng giam đối diện nàng, là một người đầy máu nằm bất động.
Trên người hắn ta hầu như không còn chỗ nào lành lặn. Nếu không phải cơ thể còn khẽ phập phồng, Chu Chiêu đã nghĩ hắn đã chết rồi.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Chiêu đến Đại Lao Đình úy tự.
Nội tổ nàng là Đình úy liêm khiết của triều đại trước. Cha nàng, Chu Bất Hại, cho đến bốn năm trước, vẫn được bách tính triều Đại Khải gọi là "Thanh Thiên". Cũng nhờ nền tảng gia tộc như thế nên Chu gia mới được gọi là "Đình úy Chu thị".
Khi còn nhỏ, nàng thường ngồi xổm bên ngoài song sắt, nhìn từng người bị giam bên trong.
Chỉ là lần này, đến lượt nàng bước vào "lồng", trở thành người mới, bị những "lão làng” trong ngục soi mói với ánh mắt hung dữ.
Chu Chiêu nhắm mắt lại, thở ra một hơi nhè nhẹ, thầm hồi tưởng lại án mạng vừa xảy ra đêm nay.
Nàng không tin chuyện quỷ thần, nhưng chính tối nay nàng đã tận mắt nhìn thấy bóng quỷ há miệng rộng như chậu máu trên khung cửa sổ, trên mặt thi thể cũng có vết răng rõ ràng. Hung thủ rốt cuộc đã làm thế nào?
"Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi đừng ngồi ở chỗ đó..."
Một giọng nói già nua vang lên. Chu Chiêu còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ họng bị siết chặt, một đôi bàn tay lớn từ phía sau ập tới, siết chặt lấy cổ họng nàng, mạnh mẽ kéo nàng đập vào song sắt bên phải.
Đột nhiên cảm nhận được một cơn đau dữ dội. Chu Chiêu biết rõ, những kẻ trong ngục bắt đầu trở nên phấn khích.
Nàng bị gã lực lưỡng trong xà lim bên phải tấn công!
“A Nỗ, lần này xuống tay nhẹ thôi. Ngươi cũng nhận ra rồi chứ, con bé này là con gái của Chu Bất Hại đấy. Tuy cha nó từng bắt ngươi, nhưng mà… tặc tặc…”
Chu Chiêu chỉ cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, không sao thở nổi. Cổ tay nàng khẽ động, một cây đinh quan tài màu đen rơi khỏi ống tay áo, nhanh như chớp cắm phập vào mu bàn tay của gã to con kia.
Cây đinh xuyên thẳng qua da thịt, đoạn còn thừa thậm chí còn đâm ngược lại vào tay nàng, rạch một đường sâu khiến máu chảy ròng ròng.
Chu Chiêu nghiến răng rút mạnh cây đinh ra, gã kia khẽ rên một tiếng, đau đến mức phải buông tay, lảo đảo lui lại mấy bước, lập tức kéo giãn khoảng cách với nàng.
Chu Chiêu ho khan vài tiếng, cổ tay lật một cái liền giấu cây đinh trở lại trong ống tay áo.
Nàng chẳng buồn ngẩng mắt, cứ thế ngồi im tại chỗ, không hề có ý định di chuyển. Tay nhấc nhẹ, ném về phía trước mặt.
Gã tên A Nỗ lúc nãy giật mình, vội giơ tay che mặt.
Nhưng chiếc đinh kia lại chẳng bay về phía hắn, mà đâm thẳng vào kẻ đang nằm sấp bất động, cái "bịch máu" trước mặt.
Mọi người mới ngớ ra, trên lưng kẻ đó không biết từ khi nào có một con chuột béo ục ịch đang nằm im re, một cọng rơm khô xuyên qua thân nó.
Cả đại lao phút chốc lặng ngắt như tờ.
Kẻ nào từng bị nhốt ở Đình úy Tự đều nghe qua đại danh “Đình úy Chu thị”.
Nhà họ Chu xưa nay nổi tiếng là dùng lý lẽ để thuyết phục người, từ bao giờ mà quyền cước cũng tàn độc như thế?
“Tiểu cô nương nhà họ Chu, lão phu có chuyện muốn hỏi nàng. Có người vì lời nói, hành động vô độ mà bị xử tử, giờ muốn tìm một con đường sống, liệu có cách nào hay không?”
Vừa ra tay đã trấn áp hết lũ yêu ma quỷ quái trong ngục, Chu Chiêu đang định nhắm mắt suy nghĩ tiếp về vụ án thì nghe giọng nói quen quen, là ông lão khi nãy từng nhắc nàng nên đổi chỗ ngồi.
Nàng ngước mắt nhìn sang, lướt qua thiếu niên ốm yếu bên trái, liền thấy trong xà lim bên kia có một ông lão khoảng năm, sáu mươi tuổi đang ngồi.
Ngay khi ông ta vừa hỏi xong, thiếu niên kia bỗng mở bừng mắt.
“Có ba cách giải. Thượng sách là có quý nhân tiến cử, được Hoàng thượng đặc xá, cách này khó thành nhất.”
“Trung sách…” – Chu Chiêu nhướng mày – “Mạo muội hỏi các hạ có tước vị gì không? Có bạc vạn trong tay chăng?”
Trong ánh mắt nàng ánh lên một tia giễu cợt. Ông lão thở dài, lắc đầu: “Không có bóng dáng tổ tiên che chở, chỉ có ít bạc vụn mà thôi.”
Chu Chiêu gật đầu, không bất ngờ gì: “Theo luật Đại Khải, có thể dùng tiền tài hoặc tước vị để chuộc tội. Đã không có, thì còn hạ sách. Các hạ có con nối dõi chứ?”
Ông lão khựng lại, rồi chậm rãi lắc đầu: “Chín đời đơn truyền, đến giờ vẫn chưa có con.”
Chu Chiêu hơi nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên đang nằm nửa ngồi nửa ngả kia. Nàng lấy ra một chiếc khăn tay từ ống tay áo, buộc lại vết thương trên cổ: “Chặt đầu hoặc tuyệt hậu, chọn một đi… Cách cuối cùng là chịu cung hình, sống dở chết dở.”
Thiếu niên kia biến sắc, kẹp chặt hai chân lại, cả người co rúm như tôm luộc, gương mặt cũng giấu biệt trong tay áo.
Trong ngục lại một lần nữa im lặng đến đáng sợ.
Không ít kẻ âm thầm dịch người ra sau.
Tên to xác vừa bị đâm thủng tay lại sáng mắt, bước lên một bước, nói to với Chu Chiêu: “Ta chọn tuyệt hậu!”
Chu Chiêu chỉ liếc gã một cái, thản nhiên lắc đầu: “Ngươi không được. Kẻ giết người phải đền mạng.”
Tên A Nỗ này vừa rồi chẳng nói chẳng rằng đã định bóp chết nàng, rõ ràng là hạng hung tàn, vào tù cũng chắc là do giết người vô cớ.
Quả nhiên, nghe nàng đáp, gã lập tức ngồi thụp xuống, dùng nắm đấm đầy máu đập bồm bộp vào tường.
Ông lão hỏi chuyện khi nãy im lặng hồi lâu, rồi mới thở dài cảm khái: “Lần gần đây nhất ta gặp người nhà họ Chu, là khi huynh trưởng của ngươi, Chu Yến, còn tranh luận với các bậc danh gia ở Thái Bình lâu.”
Nghe nhắc đến Chu Yến, ánh mắt Chu Chiêu chợt cụp xuống, không nói thêm lời nào.
Nàng cảm thấy sau lưng như bị thiêu đốt, nóng hừng hực. Chợt nhớ đến cái bọc đeo sau lưng, không biết vừa nãy khi bị lôi kéo có làm hỏng thứ bên trong không.
Nghĩ đến đây, nàng tháo bọc xuống, trải ra đất rồi mở ra xem.
Bên trong là một cuộn trúc giản loang lổ vết máu. Thời gian quá lâu khiến máu đã ngấm vào thớ tre, nhìn như thể vốn dĩ nó mọc ra từ thân trúc vậy.
Trên trúc giản còn dán một mảnh vải niêm phong, trên đó ghi: “Thiên Nghi năm thứ bảy, ngày mười lăm tháng sáu, Minh Tàng Chi”.
Ánh mắt Chu Chiêu chợt tối lại, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên cuộn trúc giản. Nhưng cảm giác nóng rực từ đó khiến tim nàng siết lại, không phải vì vết thương sau lưng rát bỏng, mà là… trúc giản đang nóng lên?
Không do dự thêm, nàng xé bỏ lớp vải niêm phong, mở cuộn trúc ra, rồi lập tức trợn trừng mắt, suýt nữa thốt lên thành tiếng.
Chỉ thấy trên bề mặt trúc giản vốn trống không, bỗng dưng hiện ra vài dòng chữ:
“Cáo Vọng Thê Thư”
Nhật nguyệt soi rọi, vương tình Trường Anh,
Đầu xuân gặp gỡ bên đường chính,
Đến rằm cô hồn biệt ly chốn Thiên Anh.
Nét bút bay lượn phóng khoáng, đầy vẻ ngông nghênh. Chỉ nhìn từng nét từng chữ thôi cũng như thể thấy được hình ảnh chàng thiếu niên phong lưu ngang tàng trong ký ức kia. Như thể vẫn nghe được tiếng cười ngạo nghễ của hắn.
Dù chữ kia có cháy thành tro, nàng vẫn nhận ra.
Đó chính là nét chữ của vị hôn phu đã mất tích bốn năm, Tô Trường Anh.
Ngày mười lăm tháng sáu năm Thiên Nghi thứ ba, cũng chính là ngày này bốn năm về trước, ở Sơn Minh thư viện thuộc phố Ô Kim, phường Phổ Ninh đã xảy ra một thảm án. Huynh trưởng Chu Yến mất mạng tại đó, còn vị hôn phu Tô Trường Anh, người mang danh tiểu Hầu gia, thì biến mất không một dấu vết.
Tại sao trúc giản lại đột nhiên hiện chữ? “Cáo Vọng Thê Thư” là cái gì? Là một lời cảnh báo tử vong mà người mất tích gửi đến nàng? Thật giống như gặp ma giữa ban ngày.
Nhưng trên đời này… làm gì có ma?
Trái tim Chu Chiêu như bị nhấc bổng lên. Nàng vốn là người luôn giữ được bình tĩnh kể cả khi núi lở đất rung, vậy mà giờ đây môi lại khẽ run.
“Đến rằm cô hồn biệt ly chốn Thiên Anh.…” ý là đêm Rằm tháng Bảy, ngày xá tội vong nhân, nàng sẽ chết tại Thiên Anh thành sao?
Nàng còn đang muốn đọc tiếp thì chợt nghe trên đầu vang lên một giọng nói lạnh tanh:
“Chu Chiêu, trên trúc giản viết gì vậy?”