Chu Dã tổng cộng mới gặp Trường Hạ có hai lần, cả hai lần đều khiến người ta phải vào bệnh viện. Lúc ôm bé con chạy ra cửa, Từ Nghiêm nhớ lại chuyện lần trước bị Chu Phương hiểu lầm và mắng vì tưởng con trai mình bắt nạt người khác, liền vội giải thích:

“Chu Dã không biết nhãi con bị dị ứng với hoa quế, không phải lỗi của nó đâu, chị đừng trách.”

Chu Phương sửng sốt mất một giây, rồi ngượng ngùng gật đầu bảo được rồi. Đúng lúc ấy, Lý Văn Danh lái xe tới đậu ngay trước cửa, Chu Phương lập tức ôm lấy con chạy đi bệnh viện. Từ Nghiêm không nói thêm gì, quay người lên xe.

Về đến nhà, Chu Dã cứ tưởng mình sẽ bị mắng một trận te tua, đá dép bước tới mép sô pha, tự giác đứng thẳng người chờ đòn.

Chu Phương đi ngang qua liếc hắn một cái. 

“Đứng đó làm gì? Buổi sáng ra ngoài chơi rồi, buổi chiều phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập. Viết không xong thì tối không được mở tủ lạnh lấy kem cây ăn đâu đó.”

Nghe vậy Chu Dã đứng đực người, không ngờ lại thoát nạn. Hắn nhìn Chu Phương một lúc, thấy thần sắc bà không giống đang định la mắng thật.

“Mẹ, mẹ không mắng con hả?”

Chu Phương đang loay hoay lục nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nghe hắn hỏi thì ló đầu ra từ phía sau cánh cửa lạnh buốt.

“Mắng con làm gì? Bộ con lại lén làm chuyện xấu gì sau lưng mẹ nữa hả?”

Chu Dã nghe xong thấy nhẹ cả người, tóc tai cũng rủ xuống bớt, ba bước thành hai lẻn tới bên Chu Phương.

“Mẹ, con cho bé con ăn bánh hoa quế, rồi mặt em ấy nổi sẩn phải đi bệnh viện đó. Mẹ thiệt không mắng con sao?”

Chu Phương tìm được phần thịt băm mua hồi sáng, đóng cửa tủ lạnh cái rầm, cắt đứt dòng khí lạnh bay ra.

“Con cũng đâu biết Trường Hạ bị dị ứng với hoa quế. Xét cho cùng thì vẫn là mẹ sơ suất, chưa hỏi xem bên đó kiêng gì mà đã gửi quà rồi.”

“Với lại, Trường Hạ không phải là ‘mặt rỗ’, đó là phản ứng dị ứng. Sau này đừng nói từ đó trước mặt người ta nữa, không lễ phép.”

“Ngẩn người làm gì? Không muốn làm bài ghép vần thì lại đây bóc tỏi giúp mẹ. Lúc nãy trò chuyện với ba Trường Hạ, nghe nói thằng bé thích ăn sủi cảo. Mẹ định làm nhân thịt heo cải trắng, tối nay ba con về mẹ hỏi thêm tình hình rồi mang qua một ít cho thằng bé.”

Chu Dã vừa nghe, mắt sáng rỡ, lập tức chạy đi lôi ghế nhỏ từ phòng khách tới, ôm thùng rác bắt đầu bóc tỏi, thái độ chăm chỉ hẳn lên.

Chu Phương nhìn dáng vẻ ân cần đột xuất ấy cứ cảm thấy không ổn ở đâu đó. Nhưng dạo gần đây Chu Dã không chạy đi chơi linh tinh, nhất thời cũng không nghĩ ra hắn có thể đang âm mưu chuyện gì.

Chưa kịp ăn tối xong thì Lý Văn Danh đã trở về. Nghe tiếng cửa mở, Chu Dã từ bếp vụt ra như tên bắn, ba hắn còn chưa thay xong dép đã thấy gương mặt hắn lù lù xuất hiện trước mặt, gấp gáp hỏi:

“Ba, nhãi con sao rồi ạ?”

Nghe thấy động tĩnh, Chu Phương cũng từ bếp chạy ra, hỏi y chang: “Trường Hạ sao rồi?”

Lý Văn Danh đáp: “Bệnh viện xử lý cho thằng bé rồi, rửa dạ dày và truyền nước. Lúc anh tới thì hơi sốt nhẹ.”

Vào đến phòng khách, ông nói tiếp: “Trường Hạ sinh non, bẩm sinh thể trạng yếu, từ nhỏ đã hay bệnh vặt. May mà phát hiện sớm, bác sĩ bảo nếu chậm thêm chút nữa sẽ sốc phản vệ nặng.”

Chu Phương không ngờ chỉ một cái bánh hoa quế nhỏ xíu lại gây ra sự cố nghiêm trọng đến vậy. Bà bỏ luôn cả cơm tối, cởi tạp dề định đi thăm ngay.

Lý Văn Danh vội giữ lại.

“Cả buổi trưa chạy tới chạy lui mệt rồi, giờ cũng đến bữa cơm, bên Từ Nghiêm còn phải lo cho con nữa nên chắc chưa ai ăn gì. Hay là mang cơm nhà mình qua?”

Lý Văn Danh vừa nói vậy, Chu Phương liền nhớ tới phần sủi cảo mình gói hồi chiều, vội vào hạ nước sôi, chuẩn bị mang theo.

Hai người chỉ ăn qua loa rồi chuẩn bị ra khỏi nhà. Chu Dã thấy vậy lập tức buông đũa, trong miệng vẫn còn cơm đã nhồm nhoàm kêu: “Con cũng muốn đi…”

Chu Phương cúi đầu kiểm tra hộp giữ nhiệt, không thèm ngẩng lên.

“Nói gì đó? Ăn xong dọn chén vào bếp, để mẹ rửa.”

Chu Dã cố nuốt vội miếng cơm, mặt đỏ bừng.

“Mẹ ơi, con cũng muốn đi! Con muốn đi thăm bé con!”

Bữa cơm vội như đánh trận, Chu Phương trong lòng rối bời, chỉ ứng phó qua loa.

“Ở nhà ngoan, coi tivi đi, đừng chạy lung tung. Trong tủ lạnh có kem đậu xanh hồi chiều mẹ làm, ăn một cây thôi, đừng có ăn nhiều. Mẹ đi rồi về liền.”

Nói xong, bà với Lý Văn Danh vội vàng lên xe tới bệnh viện.

Chu Dã chạy ra tới cửa, trơ mắt nhìn chiếc xe đen của ba mẹ rẽ qua cổng khu rồi khuất dạng.

Mới chưa đến sáu giờ, trời còn sáng rực. Chu Dã đứng một lát, rồi quay lại phòng, moi cái hũ tiết kiệm hình sư tử ra từ gầm giường.

“Hừ, không cho con đi? Con tự đi!”

Ở bệnh viện, Từ Nghiêm đang định ra tiễn thì bị Chu Phương và Lý Văn Danh ngăn lại.

“Trường Hạ còn ở trong một mình, anh đừng vội mà về mà trông con đi.”

“Mấy hôm nay nếu có cần gì cứ nói, đừng ngại. Tôi gói nhiều sủi cảo lắm, Trường Hạ ăn được thì để tôi gửi thêm.”

Cùng lúc đó, Chu Dã đang trốn sau cầu thang nhìn ba mẹ mình bước vào thang máy. Đợi họ đi khuất, hắn lập tức ló người ra, nhào tới chỗ Từ Nghiêm.

“Chú ơi!”

Từ Nghiêm bị dọa hết hồn.

“Tiểu Dã? Sao cháu lại ở đây?” Ông vội quay đầu nhìn hướng nhà Chu vừa đi.

“Chú ơi, cháu trốn ba mẹ tới thăm bé con đó. Họ không cho cháu đi.”

“Cháu đi một mình làm sao tìm được chỗ này?”

“Cháu nghe ba mẹ nói chuyện, biết bé con nằm phòng nào. Rồi nhờ chú Vương bảo vệ chặn xe giúp, rồi cháu ngồi nhờ tới đây.” Chu Dã nói, vẻ mặt đắc ý, ưỡn ngực hẳn lên, dào dạt tự tin như vừa lập chiến công.

Từ Nghiêm nhìn đứa nhỏ trước mặt, chưa đến sáu tuổi, suốt ngày chạy nhảy nghịch ngợm đen nhẻm cả người. Khuôn mặt còn chưa rõ nét, tóc ngắn ngủn có hai cái xoáy nhỏ. Nghe đâu ai có hai xoáy thì tính tình ngang ngạnh, khó bảo.

Chu Dã trả lời mấy câu là mắt đã liếc ra phía sau, nhìn chằm chằm về phía phòng bệnh. Từ Nghiêm cũng nhìn ra tâm tư của hắn.

“Cháu muốn vào thăm nhãi con hả?”

Chu Dã gật đầu.

“Chú, bé con sao rồi?”

Từ Nghiêm nhìn vào đôi mắt đen láy ánh lên sự thành thật và lo lắng của hắn, không biết nghĩ đến điều gì, khom người, trong giọng nói mang theo chút khó xử xen lẫn cầu xin:

“Tiểu Dã, vừa hay chú phải xuống lầu lấy thuốc nên không có ai trông bé con, cháu có thể vào trông chừng em giúp chú một lúc không?”

Chu Dã vừa nghe liền thấy như mình vừa tiếp nhận một sứ mệnh vĩ đại giữa lúc nguy cấp. Vai hắn như gánh lấy trọng trách cao cả, hắn ưỡn ngực, trịnh trọng gật đầu.

“Chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc bé con thật tốt.”

Từ Nghiêm: …

Nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ…

Trường Hạ yên lặng nằm trên giường bệnh, ba nói chỉ ra ngoài đưa cô Chu và chú Lý một chút, nhưng đã đi rất lâu vẫn chưa thấy trở lại. Trong phòng bệnh chỉ còn một mình cậu, không có chú gấu bông quen thuộc bên cạnh, khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt to tròn của Trường Hạ lập tức nhìn về phía đó. Khi thấy rõ người đến là ai, sự vui mừng trong mắt liền hóa thành nghi hoặc.

“Ca ca? Sao anh lại tới đây?”

Chu Dã đóng cửa xong liền vội vã chạy đến bên giường. Buổi sáng gương mặt mềm mại trắng nõn như viên bánh trôi, giờ phút này trên má và tay Trường Hạ đầy những đốm đỏ, giống như bị kim châm vậy.

Chu Dã lập tức nhớ đến cảnh Tử Vy trong Hoàn Châu Cách Cách bị Dung ma ma châm đầy người, máu chảy thành giọt, liền hoảng sợ không thôi.

Nhưng rồi hắn nhớ mẹ từng nói nhãi con chỉ bị dị ứng, liền ngập ngừng hỏi:

“Bé con ơi, mấy nốt đỏ trên người em trông giống Tử Vy bị Dung ma ma châm á, có phải đau lắm không?”

Trường Hạ chưa từng xem Hoàn Châu Cách Cách nên không biết Tử Vy là ai, cũng không biết Dung ma ma là gì. Chỉ nghe thấy ca ca nói mình có mấy chỗ đỏ trên người.

Cậu đã từng thấy dáng vẻ đầy nốt đỏ khắp người mình lúc dị ứng. Lần đầu tiên nhìn thấy, cậu khóc mãi không dừng được, phải để ba dỗ rất lâu mới chịu tin rằng mấy nốt đỏ đó sẽ biến mất. Ba còn đảm bảo với cậu rằng cậu vẫn là nhãi con xinh đẹp nhất.

Nhưng đối diện với người ngoài, lần đầu tiên nhận được quà, lần đầu có một người bạn thật sự, Trường Hạ cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Bây giờ cậu trông xấu thế này, liệu còn có thể là bảo bảo xinh đẹp nhất không? Liệu ca ca có còn muốn làm bạn với mình nữa không?

Nghĩ đến việc vừa mới có một người bằng lòng làm bạn, giờ có thể sẽ mất đi thì mắt Trường Hạ liền đỏ hoe.

Chu Dã giật mình kinh hãi, cứ tưởng mình nói đúng rồi, mấy nốt đỏ đó đúng là do bị kim châm, bé con chắc đau lắm.

“Bé con ơi, đừng khóc, đừng khóc! Ai châm em vậy? Ba em có biết không?”

Trường Hạ đầu đang sốt, đầu óc lơ mơ, chỉ nghe rõ được mấy câu cuối. Nước mắt liền tuôn như trân châu, từng giọt từng giọt lớn chảy xuống.

Ca ca biết rồi còn muốn nói với ba? Ba đâu có giống ca ca, ba từng nói cậu là bé con xinh đẹp và đáng yêu nhất…

Chu Dã nhìn thấy bé con co người lại như cây nấm nhỏ, cả người rút vào trong chăn, chỉ chừa lại cái đầu lộ ra ngoài, quay mặt vào tường, đưa lưng về phía hắn.

Rồi trong chăn liền vang lên tiếng nức nở rầu rĩ:

“Ba ba biết rồi, ba nói mấy đốm đỏ sẽ nhanh chóng biến mất… Em là bé con xinh đẹp nhất…”

Tiếng nói nghẹn ngào tiếp tục: “Ca ca không thích em nữa… Em cũng không thích ca ca…”

Từ Nghiêm đẩy cửa bước vào đúng lúc thấy Chu Dã đang quỳ gối bên đầu giường, mặt mày biến đổi liên tục, đang làm đủ kiểu mặt xấu, chẳng khác nào hề trong đoàn xiếc nhảy nhót tưng bừng.

“Bé con ơi, xin lỗi! Anh không có ý đó…”

“Em xinh đẹp nhất luôn! Là bé con dễ thương nhất, đẹp nhất cả khu luôn!”

“Anh mới là xấu nè! Em nhìn nè, mắt anh to thế này, miệng anh rộng thế kia, anh mới là quỷ dọa người! Nếu em không chịu làm bạn với anh nữa thì sẽ chẳng ai muốn chơi với một tên xấu như anh đâu…”

Cây nấm nhỏ trốn trong chăn khẽ ló đầu ra vì bị hắn chọc cười, gương mặt phụng phịu vì giận dỗi nay đã xích lại gần, trợn mắt nhe răng nhìn hắn giả vờ hung dữ.

“Bé con…” Chu Dã cố tình làm mặt xấu hơn nữa.

Trường Hạ không nhịn được, phát ra tiếng “hừ” nho nhỏ, nhưng lại bị Chu Dã tinh ý bắt được, liền tiếp tục đổi kiểu mặt xấu khác làm cậu cười.

Trường Hạ cuối cùng cũng ló hết cả mặt ra khỏi chăn. Khuôn mặt nhỏ trắng mịn mềm mại, điểm xuyết đầy nốt đỏ như sao nhỏ, trông vừa đáng thương vừa dễ thương. Đôi mắt to tròn long lanh ươn ướt, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Chu Dã.

Chu Dã ngừng làm mặt xấu, lặng lẽ nhìn cậu, hồi lâu mới nói:

“Bé con ơi, em thật sự rất đẹp.”

Trường Hạ nghe hắn đột nhiên khen mình, mặt liền đỏ bừng lên vì thẹn thùng.

Chu Dã vẫn giữ tay ở trên mặt, bỗng cúi sát lại, hỏi nhỏ: “Bé con, tụi mình vẫn là bạn tốt chứ?”

Trường Hạ nghiêm túc gật đầu.

“Ca ca, tụi mình là bạn tốt.”

Chu Dã vừa nghe xong, liền cười tít mắt, cười đến tận mang tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play