Từ Nghiêm mở cửa nhìn thấy nhà Chu Dã đến, lập tức có phần bất ngờ.
Sống ở kinh thành bao nhiêu năm, đứng trên quan trường cũng chẳng thiếu chuyện xã giao khách sáo, từ lâu ông đã quen kiểu miệng cười trong bụng chẳng nghĩ gì. Ngày đầu tiên dọn về đây nghe Chu Phương nói sẽ sang chào hỏi, ông chỉ nghĩ là xã giao ngoài miệng nhưng không ngờ hôm nay họ thật sự tới cửa.
Từ Nghiêm vội vàng đón cả nhà vào nhà. Căn hộ lầu hai trong tiểu khu đều na ná như nhau, chỉ khác nhau ở cách bài trí và trang trí nội thất.
“Mới chuyển đến, còn chưa dọn dẹp ổn thỏa, làm các anh chị chê cười.” Từ Nghiêm nói.
Lúc này có một người phụ nữ mang trà ra từ bếp. Chu Phương liếc nhìn mấy lần, Từ Nghiêm sợ hiểu lầm nên giải thích ngay:
“Đây là dì giúp việc nhà tôi, đã ở cùng nhà nhiều năm rồi. Tôi bận việc, con trai lại yếu ớt, sợ chăm sóc không chu đáo nên nhờ dì ấy phụ trông nom.”
Người phụ nữ kia cười hiền hậu với mọi người, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Trong lúc mấy người lớn đang trò chuyện, Chu Dã ngồi chốc lát đã bắt đầu đưa mắt nhìn quanh. Từ Nghiêm thấy vậy thì cười nói:
“Tiểu Dã thấy nhàm chán rồi đúng không? Em đang ở trên lầu vẽ tranh đấy, con có thể lên tìm em chơi.”
Chu Dã nghe xong liền nhảy dựng dậy, nhưng vừa nhấc chân đã bị Chu Phương kéo lại, nghiêm giọng dặn: “Không được bắt nạt em, không được dọa em sợ. Phải ngoan ngoãn chơi chung, nghe chưa?”
“Đã nói lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, không sao cả. Tiểu Dã, đi đi.” Từ Nghiêm vội vàng đứng lên, chỉ vị trí phòng của Trường Hạ.
Chu Dã lễ phép nói một câu cảm ơn rồi ôm túi hoa chạy lên lầu. Đi ngang qua bàn ăn, hắn thấy trên bàn có đặt bánh hoa quế mẹ mình làm, nghĩ đến chuyện bánh để lâu sẽ không ngon nữa nên liền tiện tay cầm một gói.
Tầng dưới nhà Từ còn lộn xộn vì chưa dọn hết, nhưng tầng trên thì ngược lại, sạch sẽ ngoài mong đợi. Chu Dã vừa liếc mắt đã nhận ra phòng của Trường Hạ, bởi mỗi ngày hắn đều từ cửa sổ nhà mình nhìn qua, thấy được thân ảnh bé nhỏ với tóc xoăn tít lấp ló trong căn phòng ngang tầng ấy.
Chu Dã đưa tay định đẩy cửa theo thói quen, nhưng vừa chạm tay vào liền nhớ ra điều gì, ngón tay đang định đẩy liền khựng lại rồi gõ cửa thay vì mở.
Cốc cốc.
Gõ xong, hắn ghé tai sát vào cửa, đôi mắt đen nhánh đảo tròn, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Tiếc rằng bên trong chẳng có âm thanh gì. Chu Dã vốn là đứa nóng nảy, ngày thường tới nhà Vương Tiểu Tây hay Lý Đại Bảo toàn là đá cửa mà vào. Giờ hắn cố nhịn, rướn cổ chờ thêm một chút, sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ đang tiến lại gần.
Kế đó, cánh cửa bị kéo ra từ bên trong, một bé con xinh xắn như bánh bao sữa hiện ra trước mặt hắn.
Chu Dã lập tức đứng thẳng người, hai người một trong – một ngoài, mắt nhìn mắt, ngơ ngác nhìn nhau.
Chu Dã từ nhỏ đã lanh lợi, mồm mép nhanh nhảu, đến cục đá giữa đường hắn cũng có thể tán dóc cả nửa tiếng, thế mà lúc này đối diện với Trường Hạ thì tên tiểu ma vương lại lần đầu tiên cứng họng, không biết mở lời thế nào.
Trường Hạ ban đầu tưởng là dì gõ cửa, mở ra thì lại thấy là anh trai mặt xanh tím đã gặp trong bệnh viện. Cậu trợn tròn mắt, hàng mi dài khẽ run lên, giống như cánh bướm bé xíu rung rinh, có vẻ hơi hồi hộp.
“À thì…” Chu Dã gãi đầu, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
“Anh đến xin lỗi em. Hôm đó không nên lấy con cóc ra dọa em, xin lỗi nhiều lắm.”
Dáng vẻ hắn lúc này, may là không để Chu Phương thấy, nếu không bà đã tưởng con mình bị ma nhập mất rồi. Bình thường có bị đòn cũng không chịu nhận sai, mà giờ lại xin lỗi một cậu nhóc mới gặp hai lần?
Trường Hạ đứng sau cánh cửa, nghe hắn xin lỗi, nghiêng đầu, tựa như đang cố gắng hiểu lời nói kỳ quặc của tên ca ca lạ mặt này.
Một lát sau, cậu đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên cất giọng: “Ca ca, là anh!”
Trường Hạ đã nhận ra hắn.
Chính là anh trai mặt tím xanh trong bệnh viện, người đã tặng quà cho cậu.
Trong cái viện lớn kia, đám trẻ con đi theo Chu Dã đều gọi hắn là lão đại, hoặc đại ca, nhưng Trường Hạ là người đầu tiên gọi hắn là “ca ca”. Một tiếng “ca ca” của bé con, khiến lòng Chu Dã như nở hoa, sướng rơn cả người, lâng lâng đến mức chẳng nghe rõ Trường Hạ vừa nói gì.
“Hả? Em nói gì đó, em trai?”
Trường Hạ chu môi, tuy rằng thấy anh trai này trông chẳng mấy đáng tin, nhưng ngay từ ngày đầu đến đây thì anh đã chủ động nói chuyện với cậu, còn tặng quà. Ba nói sau khi chuyển tới khu này, sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng cậu. Trước mặt là người đầu tiên chăng?
Trường Hạ do dự một chút, hai tay rụt rè xoắn lại trước bụng, giọng nũng nịu khe khẽ:
“Ca ca, em tên là Trường Hạ, biệt danh là Bé Con.”
Chu Dã từ lâu trong lòng đã âm thầm gọi tên "Bé Con" không biết bao lần, giờ được nghe chính miệng cậu gọi ra, không nhịn được nhếch miệng cười trộm.
Tầng dưới người lớn còn đang vui vẻ trò chuyện, thì trên lầu Chu Dã đã mang theo quà và bánh hoa quế bước vào phòng cậu bé.
Hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ, ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha trẻ em. Trường Hạ vốn rất ít khi tiếp xúc với bạn cùng tuổi, giờ ngồi nghiêm chỉnh, hai chân béo múp ngoan ngoãn chụm lại, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, mắt to mở tròn ngơ ngác nhìn Chu Dã.
Chu Dã cũng hiếm khi nghiêm túc như vậy, cả người cứng đơ như bị điều khiển bằng dây cót, sợ chỉ cần mình làm gì không đúng sẽ dọa nhóc khóc thét, dù sao nhìn nhãi con yếu xìu còn hơn cả trứng gà.
Hai người ngồi lặng một lúc, cuối cùng Trường Hạ lên tiếng trước, giọng nhỏ nhẹ đáng yêu: “Ca ca, anh đến là để tìm em sao?”
Chu Dã gật đầu liên tục, vừa nghe nhãi con gọi mình là “ca ca”, đôi mắt hắn sáng rực như đèn pha, cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì nữa, giống như đậu phộng đổ ra khỏi túi, bộc lộ hết thuộc tính lắm lời,
“Bé Con à, anh đến xin lỗi em. Lần trước cái kia... coi như không tính, lần này anh mua cái khác tặng cho em.”
Hắn đưa túi hoa nhỏ xinh mang theo suốt đường tới cho Trường Hạ. Bé con nhìn chằm chằm cái túi trước mặt rất lâu mà không có phản ứng gì.
Chu Dã gãi gãi đầu, hơi bối rối hỏi,
“Bé Con, em không thích à?”
Trường Hạ lắc đầu, có vẻ hơi ngạc nhiên,
“Ca ca, cái này... là anh tặng cho em thật sao?”
Chu Dã gật đầu.
“Ừ, lần trước dọa em sợ quá, không tính. Cái này mới là quà chính thức, nhận đi.”
Trường Hạ cẩn thận nhận lấy túi hoa, cúi đầu liếc vào trong thì thấy một con thú bông màu vàng kim, mắt sáng rực.
“Là sư tử nhỏ!”
Chu Dã thấy Trường Hạ thích, lập tức cảm thấy bao nhiêu bực bội hồi sáng vì bị Lý Đại Bảo với Vương Tiểu Tây trêu ghẹo đều bay sạch. Cái gì mà đồ chơi con gái chứ, rõ ràng là bé con rất thích con sư tử nhỏ này mà!
Trường Hạ giống như mấy con vật nhỏ sống sâu trong hang, đối với người lạ luôn dè dặt, thấy ai có thiện ý cũng chỉ dám ló đầu ra nhìn một chút rồi rụt vào. Mà Chu Dã lại như thợ săn đứng ngoài hang cầm quà dụ dỗ nhãi con ra. Rút kinh nghiệm lần đầu dọa người ta sợ phát khóc, lần này hắn hành xử đàng hoàng lắm.
Tình cảm giữa trẻ con với nhau luôn đơn thuần và phát triển rất nhanh, chưa đến một tiếng đồng hồ, Chu Dã từ chiếc ghế bên kia đã lấn sang ngồi sát bên Trường Hạ. Bé con bị hắn chen đến góc sô pha cũng không phản đối gì, ôm chặt con sư tử bông, gương mặt tròn trịa căng mọng toàn là nụ cười.
Chu Dã ngắm gương mặt gần trong gang tấc ấy, càng nhìn càng giống bánh *Tuyết Mị Nương mẹ hắn hay mua.
(*) Bánh tuyết mị nương là loại bánh mochi có lớp vỏ dẻo lạnh bên ngoài, nhân bên trong thường là kem tươi, trái cây hoặc đậu đỏ.
Da trắng mềm, chỉ cần chọc nhẹ là phồng lên. Hắn không nhịn được nghĩ: không biết sờ vào có giống thật không?
Vừa nghĩ xong, tay đã tự động duỗi ra.
Trường Hạ đang giúp con sư tử vuốt lại lông, từng túm từng túm, làm cho nó càng thêm xinh đẹp. Bỗng nhiên cậu cảm thấy cằm mình bị ai đó chọc nhẹ, quay đầu lại thì thấy Chu Dã đang trố mắt nhìn mình, ngón tay còn đang... chọc nguyên trên má.
Toàn thân Chu Dã tê rần. Da bé con mềm kinh khủng, mềm hơn cả Tuyết Mị Nương gấp trăm lần, như đậu hủ vậy, ngón tay chọc một cái liền lún xuống, mềm lạ kỳ, đầu ngón tay còn tê dại. Hắn luyến tiếc chẳng muốn rút về.
Trường Hạ chớp đôi mi dài rợp rợp, nghiêng đầu.
“Ca ca, anh làm gì vậy?”
Chu Dã nuốt nước miếng đánh ực, vội buông tay. Nhưng rồi hắn phát hiện nơi bị chọc nhẹ ấy... đỏ bừng cả lên! Hoảng hồn!
“Bé Con, đỏ rồi, mặt em đỏ rồi! Có phải anh làm đau em không?”
Trường Hạ đưa tay nhỏ lên sờ má, lắc đầu.
“Không đau đâu, ca ca.”
Chu Dã thở phào một cái, suýt nữa là đứng tim.
Không được, bé con không phải Tuyết Mị Nương. Em ấy mềm hơn cả Tuyết Mị Nương, không thể tùy tiện chọc nữa.
Chu Dã thầm dặn lòng như vậy.
Ánh mắt hắn chợt nhìn thấy đĩa bánh hoa quế để trên bàn, lập tức sáng rỡ. Hắn nhảy khỏi sô pha, bưng đĩa bánh đặt trước mặt Trường Hạ.
“Bé Con ơi, em từng ăn bánh hoa quế chưa? Mẹ anh làm đấy, mới ra lò luôn, thơm lắm!”
Trường Hạ nhìn chằm chằm chiếc bánh trong tay hắn. Bánh điểm tâm trắng muốt được điểm xuyết vài cánh hoa quế vàng óng, thơm ngào ngạt, mùi ngọt dịu của bánh trộn với hương thanh của hoa quế khiến người ta nuốt nước bọt.
Cậu từ nhỏ sức khỏe yếu, thể chất đặc biệt nên không thể ăn linh tinh. Mọi đồ ăn đều được bác sĩ chỉ định sẵn. Còn bánh hoa quế thế này, đây là lần đầu tiên cậu thấy.
Chu Dã càng thấy hứng thú, lại ngồi xuống, chen chúc Trường Hạ vào góc ghế, rồi đưa chiếc bánh tới tận miệng cậu.
“Em thử đi! Mới ra lò còn nóng hổi, mềm lắm, cắn một cái là tan chảy trong miệng!”
Trường Hạ bị lời dụ dỗ ngọt ngào kia hấp dẫn, nhìn vào mắt Chu Dã đang tràn đầy chờ mong, cậu đưa tay nhỏ trắng trắng bụ bẫm cầm lấy một miếng bánh.
“Cảm ơn, ca ca.” Trường Hạ nói rụt rè.
Chu Dã hí mắt cười, cái cằm bị té vẫn còn hơi bầm tím, nhưng hắn không màng. Nhìn bé con ăn bánh mà lòng vui như Tết.
Trường Hạ nâng chiếc bánh hoa quế trong lòng bàn tay, trước là ngắm nghía thật kỹ, rồi lại đưa lên mũi ngửi, mũi nhỏ khẽ hít hít như một chú thú con.
“Ca ca, thơm thật đó.”
Chu Dã bị vẻ đáng yêu ấy làm cho tâm tình bùng nổ.
“Là hương hoa quế đó! Em ăn thử đi!”
Trường Hạ gật đầu, hai tay nâng bánh đưa đến bên miệng. Cái miệng nhỏ mềm như trái thạch mở ra cắn một miếng. Mùi bánh thơm nức lan ra trong miệng, khiến hai mắt cậu sáng bừng.
“Ca ca ơi! Cái này... ngon lắm!” Trường Hạ reo lên.
Đây là món điểm tâm cậu chưa từng được ăn. Bánh mềm tan trong miệng, mùi gạo nếp quyện cùng hương hoa quế thơm dịu, ngọt thanh mà không ngấy, ngon đến mức đầu lưỡi như được bao bọc bởi một tầng sương mát ngọt.
Chu Dã thấy em thích thì cười không khép miệng được.
“Mẹ anh làm bánh là khỏi chê. Bé Con à, em cứ ăn đi, ăn nhiều vào!” Hắn nói rồi đẩy cả đĩa bánh về phía em.
Hai đứa nhỏ cứ thế ngồi trên sô pha trẻ em, chẳng mấy chốc đã chén sạch cả đĩa bánh hoa quế mẹ Chu Dã làm.
Tầng dưới, người lớn vẫn đang trò chuyện vui vẻ, thì bỗng “rầm” một tiếng vang lên trên lầu. Tiếng bước chân dồn dập chạy từ xa đến gần, tiếp đó là gương mặt Chu Dã hớt hải ló ra ở cầu thang.
Mấy người lớn đồng loạt đứng dậy. Chu Phương hỏi dồn:
“Sao vậy? Ở nhà người ta làm gì mà ầm ĩ thế hả?”
Chu Dã mặt mũi luống cuống, bám vào tay vịn cầu thang la lớn: “Mẹ ơi! Bé Con... Bé Con...”
“Hở? Thằng bé làm sao?” Mọi người sửng sốt.
Chu Dã hét lên:
“Em ấy... mặt nổ hoa rỗ rồi!”