Vào một mùa hè oi ả, kỳ nghỉ hè nóng bức khó chịu, Trường Hạ theo ba là Từ Nghiêm chuyển đến tiểu khu có toa xe trước, dọn nhà trước. Từ Nghiêm cẩn thận hỏi đứa con đang ngồi xem TV, mắt không rời khỏi cái tai to ngơ ngác của Hồ Đồ Đồ trong hoạt hình:
“Bé con à, có thích cái tiểu khu nhà Hồ Đồ Đồ trong TV ở không?”
Dù nhiệt độ mùa hè năm đó ở Kinh Thành đã chạm ngưỡng 40 độ, Trường Hạ nhỏ xíu vẫn mặc áo dài tay và quần dài, ngồi trên sàn được lót một lớp đệm mềm, bên cạnh còn để sẵn bình nước nóng giữ ấm.
Cậu nhìn ba, đôi mắt tròn vo long lanh như quả nho ánh nước ánh lên tia thích thú, rồi nhìn chăm chú vào TV nơi Hồ Đồ Đồ và gia đình đang ở rồi sau đó khẽ gật đầu.
Vậy là, nhà cậu từ chốn phồn hoa náo nhiệt Kinh Thành chuyển đến vùng sông nước Giang Nam – thành phố Dung.
Trường Hạ níu tay ba, ngơ ngác nhìn từng dãy nhà hai tầng đan xen sắp hàng trước mặt. Chính ngọ, không khí oi nồng mang theo hương vị của đủ món ăn trong nhà dân tràn ngập khắp khu phố, thơm đến nức mũi.
“Phành!” Một cánh cửa sổ bị đẩy mạnh bật ra, từ căn phòng tầng một ló ra một người phụ nữ.
“Tiểu Dã, Tiểu Dã, về nhà ăn cơm!” Gọi mấy tiếng mà chẳng thấy động tĩnh gì, giọng người phụ nữ đổi ngay.
“Chu Dã, mau cút về ăn cơm cho mẹ!”
Ngay sau đó, vài nhà đối diện cũng thi nhau mở cửa sổ mà hô gọi con mình về ăn cơm.
Chu Phương vừa định quay đầu vào nhà thì trông thấy hai gương mặt xa lạ – một lớn một nhỏ đang đứng ngoài, vì trời nóng mà vẻ mặt có chút khó chịu, nhưng thoáng chốc liền đổi sắc rồi mỉm cười hỏi vọng xuống từ cửa sổ: “Đang tìm người hả?”
Từng nghe nói Giang Nam là vùng nước biếc non xanh, người đẹp cảnh đẹp. Chu Phương đang đứng bên cửa sổ, tóc dài búi lệch cài một chiếc trâm, ngũ quan xinh xắn tinh tế. Dù đang quấn tạp dề nấu ăn, vóc dáng vẫn đẹp đến nổi bật.
Từ Nghiêm đặt hành lý trong tay xuống, gật đầu với Chu Phương, ôn tồn đáp:
“Chào chị, nhà tôi vừa mới chuyển đến, ở căn số 10 đối diện, sau này là hàng xóm, mong chị chiếu cố nhiều hơn.”
Căn nhà số 10 đối diện đã trống được mấy năm, dạo gần đây nghe bảo có người mua nhưng không ngờ lại chuyển đến nhanh thế. Chu Phương xoa tay, vội vàng đi ra khỏi nhà.
“Nghe nói có người mới đến nên cả viện ai cũng trông ngóng bấy lâu rồi. Khéo thế chứ, lại vừa vặn gặp nhau hôm nay. Là hàng xóm cả, nói gì mà chiếu cố với chẳng chiếu, cùng một sân là người một nhà cả rồi!”
“Nè, bé gái này là con gái anh hả? Xinh quá trời đất, giống y chang mấy đứa nhỏ trên TV, mắt to lông mi dài cong cong.”
Chu Phương vẫn luôn mong sinh được con gái, ai ngờ bụng lại chẳng chịu nghe lời, sinh ra mỗi tên tiểu ma vương Chu Dã. Bây giờ vừa thấy Trường Hạ đứng bên cạnh Từ Nghiêm thì khỏi nói, cười dịu dàng khỏi chê.
Vì lý do sức khỏe nên Trường Hạ ít khi ra ngoài gặp người. Từ lúc bước vào đại viện này, cậu vẫn cứ bám sát phía sau ba, đầu không dám ngẩng lên. Trước mặt dì Chu xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, cậu chỉ dám lén lút liếc một cái rồi vội cúi đầu.
Từ Nghiêm làm quan ở Kinh Thành đã nhiều năm, tiếp xúc toàn là đồng nghiệp cấp trên nghiêm nghị, quen kiểu nói chuyện có chừng có mực. Gặp phải người hàng xóm nhiệt tình như Chu Phương thì ông nhất thời cũng thấy hơi lúng túng.
“Đây là con trai tôi, tên Trường Hạ, từ nhỏ sức khỏe không tốt nên ít ra ngoài, hơi yếu một chút.”
“Bé con à, lại đây chào dì đi.”
Trường Hạ nhát gan, lại không quen gặp người lạ, nhưng Từ Nghiêm từ nhỏ đã dạy cậu biết lễ phép, giữ quy củ. Chu Phương liền thấy một cục nhỏ núp sau lưng Từ Nghiêm, từ từ ló ra nửa cái đầu.
Gương mặt trắng hồng bị nắng chiếu ửng đỏ, mái tóc xoăn xoăn vì mồ hôi mà dính vào hai bên má, còn xinh hơn mấy đứa trẻ trên TV.
Cậu bối rối chớp mắt, nhìn Chu Phương một cái, rồi giọng nhỏ xíu vang lên:
“Con chào dì ạ.”
Bị đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại còn xinh xắn thế này chào làm Chu Phương mềm nhũn cả lòng.
“Ai nha, đúng là bảo bối ngoan, không giống cái thằng quỷ nhà dì.”
Lời vừa dứt, từ cửa viện chạy vào một đám nhóc, đứa nào cũng lấm lem dơ hầy. Dẫn đầu là một thằng nhóc mặc áo quần bùn đất loang lổ, thậm chí còn rách vài chỗ, hai tay ôm thứ gì không rõ.
“Mẹ ơi, con về rồi đây.”
Chu Phương vừa quay đầu lại, gương mặt hiền lành liền đổi sắc, liếc thẳng về phía thằng nhóc đang chạy tới.
“Con lại dắt Tiểu Tây với Đại Bảo đi đâu chơi mà người thì bẩn như con khỉ, đầu gối rách tươm thế kia, Chu Dã, có phải con lại nghịch quá rồi không!”
Chu Dã thấy sắc mặt mẹ không ổn, lập tức rẽ hướng chạy trốn về phía nhà Vương Tiểu Tây, nhưng bị Chu Phương tóm gáy kéo ngược trở lại.
“Chạy cái gì! Lại đây, chào chú và em trai mới đến đi.”
Chu Phương kéo Chu Dã tới trước mặt Từ Nghiêm và Trường Hạ. Dù Chu Dã dính đầy bùn đất như mèo mướp, vẫn chẳng giấu được khí chất ngang ngược khó thuần.
“Đây là con trai tôi, tên Chu Dã, tính hơi nghịch mong anh đừng chê cười.”
Chu Dã nghênh cái mặt lem nhem bước tới, lễ phép chào Từ Nghiêm:
“Cháu chào chú.”
Từ Nghiêm theo phản xạ sờ túi, sực nhớ mang theo ít đồ, liền lấy ra mấy viên chocolate: “Lần đầu gặp mặt chưa chuẩn bị được gì, cho con mấy viên chocolate ăn thử.”
Vì Trường Hạ từ nhỏ đã phải uống thuốc nên Từ Nghiêm lúc nào trong túi cũng có vài viên kẹo đường.
Chu Dã buổi sáng ngậm một cái bánh bao rồi chuồn ra ngoài chơi, bây giờ trông thấy trong tay Từ Nghiêm là chocolate thì lập tức nuốt nước miếng cái ực, đưa tay nhận lấy.
“Cảm ơn chú.” Giọng nói vang to rõ ràng hơn hẳn lúc nãy.
Trường Hạ nghe thấy phía trước đang trò chuyện vui vẻ thân thiện, lòng không khỏi tò mò, lặng lẽ ló đầu ra khỏi lưng Từ Nghiêm, vừa vặn thấy Chu Dã đang bóc bao gói quen thuộc.
Là loại chocolate mà cậu thích ăn nhất.
Chu Dã ném một hơi ba viên vào miệng, ngọt đến phát ngấy. Hắn vừa nhai vừa nhăn mặt, động tác khiến từng mảng bùn đất dính trên mặt rớt xuống, trông rất buồn cười.
“Phụt.”
Một tiếng cười nhẹ phát ra trong không khí. Chu Dã lập tức cảnh giác quay đầu về phía phát ra âm thanh, biểu cảm mặt nhăn nhó vì chocolate còn chưa dừng lại, cứ thế đông cứng lại trên mặt.
Trường Hạ thấy bị phát hiện, sợ tới mức rụt đầu trốn sau lưng ba.
“Còn có em Trường Hạ của con đấy, từ nhỏ sức khỏe không tốt, sau này dọn tới đây thì con phải chăm sóc nó nhiều một chút, không được bắt nạt nó, nghe rõ chưa?”
Chu Phương chỉ vào cậu nhóc phía sau Từ Nghiêm, nói với Chu Dã.
Từ Nghiêm vỗ nhẹ lên lưng con, nhỏ giọng dỗ dành: “Trường Hạ, ra ngoài chào anh đi, sau này ở trong viện thì anh sẽ dẫn con đi chơi.”
Trường Hạ tuy nhát gan nhưng là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe ba nói là liền gắt gao nắm lấy tay ba, bước ra một bước.
Cậu nhóc vẫn luôn trốn sau lưng ba cuối cùng cũng lộ diện. Như búp bê Tây phương vậy.
Hôm nay hiếm hoi Trường Hạ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu lam phấn, bên ngoài là bộ yếm vàng nhạt, làn da trắng nõn mềm mịn phơn phớt hồng. Cậu mới bốn tuổi, mặt còn bầu bĩnh nét trẻ con, đôi mắt đen láy chớp chớp sợ hãi, mái tóc xoăn lọn nhỏ dưới nắng óng ánh ánh vàng.
Lũ trẻ trong đại viện từ nhỏ đã như ngựa hoang, biết đi là biết chạy, người lớn chẳng cần trông nom, cứ thả cho chơi với nhau. Mấy đứa bạn cùng lớn lên với Chu Dã ở độ tuổi Trường Hạ đều gầy nhẳng đen nhẻm, mũi lúc nào cũng chảy hai hàng. Một đứa bé xinh đẹp trắng trẻo như Trường Hạ, Chu Dã đúng là lần đầu nhìn thấy.
“Trường Hạ, chào anh đi con.”
Trường Hạ đứng đối diện Chu Dã, cách cậu một khoảng vừa đúng tầm tay. Lúc nãy cậu đã lén nhìn qua anh trai này rồi.
Trên người thì bẩn thỉu, quần áo rách nát, ăn uống chẳng sạch sẽ gì, trông lại còn hung dữ nữa.
Thật ra Trường Hạ hơi sợ.
Nhưng ba từng dạy, gặp người lớn phải chào, gặp người lạ cũng phải lễ phép. Trường Hạ phải làm một đứa bé ngoan biết điều.
Cậu nhỏ giọng run run, hơi không tình nguyện mà gọi một tiếng:
“Ca ca.”
Cậu không dám nhìn kỹ, nên chẳng nhận ra Chu Dã khi nghe tiếng gọi “ca ca” kia thì đồng tử giãn ra, biểu cảm như bị tê liệt, cứ đứng yên như thế không nhúc nhích.
“Thời tiết thế này nóng quá, đừng đứng đây nói chuyện lâu, đợi bên nhà các anh dọn dẹp xong rồi thì nhà tôi sẽ sang chào hỏi.” Chu Phương nói.
Từ Nghiêm cũng sợ con mình phơi nắng hại sức khỏe, gật đầu rồi hai bên ai về nhà nấy.
Chu Dã đi theo Chu Phương về nhà, tay còn xách theo hai cái chai nhựa không biết lượm từ đâu. Đi được một đoạn, hắn còn quay đầu lại nhìn sang hai cha con nhà Từ gia.
Chu Phương vừa đi vừa mắng: “Nhìn con kìa, y như nhặt ve chai, về nhà thay đồ tắm rửa cái rồi mới được ăn cơm. Quần áo thì rách banh như thế, con định may thành con sư tử à? Đổi bộ khác mau.”
“Chiều nay không được ra ngoài nữa, ở nhà học ghép vần học chữ. Mẹ nói nghe chưa? Mà con cứ quay đầu nhìn cái gì mãi thế hả.”
Chu Phương thấy con như đang lơ ngơ, vừa dứt lời thì Chu Dã đã đặt hai cái chai lạch cạch xuống đất, chạy ù về phía đối diện.
“Chú ơi.”
Chu Dã gọi Từ Nghiêm đang chuẩn bị vào nhà. Từ Nghiêm quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy Tiểu Dã? Có chuyện gì à?”
Vừa rồi còn như tiểu bá vương, giờ Chu Dã lại ngượng ngùng hiếm thấy, mắt cứ nhìn Trường Hạ rồi nhìn xuống đất, ấp úng mãi không nói được.
Từ Nghiêm thấy dáng vẻ ấy, liền cười cười:
“Tiểu Dã, con có chuyện gì muốn nói với em trai phải không?”
Chu Dã tai đỏ bừng, gật đầu lia lịa.
“Bé con à, anh có chuyện muốn nói với con, ra ngoài một chút được không?”
Trường Hạ được ba dỗ dành, rụt rè bước ra một bước, làn da trắng mịn như kem bị nắng chiếu hơi đỏ. Chu Dã nhìn cậu, bỗng nhớ tới viên bột nếp mẹ hay làm.
Bên ngoài mềm mềm trắng trắng, bên trong thơm thơm ngọt ngọt.
“Tiểu Dã, con muốn nói gì với nhóc con?”
Chu Dã cúi đầu, tháo một cái chai nhựa trong tay ra rồi đưa sang.
“Cho em đó, bé con.” Chu Dã học Từ Nghiêm gọi Trường Hạ bằng nhũ danh.
Không ngờ Chu Dã lại muốn tặng quà cho Trường Hạ. Dù món quà nhìn thì có vẻ…
Từ Nghiêm bật cười.
“Bé con, đây là quà gặp mặt anh tặng con đấy, nhận lấy đi.”
Trường Hạ chưa bao giờ được bạn nhỏ nào tặng quà, đây là lần đầu tiên. Ba nói có thể nhận, cậu liền bước lên nhận lấy cái chai nhựa vẫn còn dính bùn đất.
Chu Dã ngửi thấy mùi sữa thơm từ người Trường Hạ, lại nghe cậu nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn ạ.”
Chu Dã phấn khởi, mắt cũng sáng lên, lưng cũng thẳng đuột.
“Ha, em thích không?”
Trường Hạ lần đầu được người ta tặng quà, rất thích, gật đầu thật mạnh.
“Ha.” Chu Dã cười đến mức bùn trên mặt lại rớt xuống.
“Em thích thì sau này anh bắt thêm mấy con nữa tặng cho em hết luôn.”
Từ Nghiêm cảm thấy có gì đó không ổn, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Dã, trong chai đó là gì vậy?”
Chu Dã còn đang đắc ý, lập tức tiến tới, ôm lấy Trường Hạ định mở nắp chai. Giây tiếp theo, một con vật sống từ trong đó bật ra, “Oa” một tiếng, nhảy phốc lên mặt đất, định chạy trốn.
Chu Dã lập tức bước dài, đưa tay túm lấy con ếch xanh, đắc ý quay đầu lại, giơ con ếch bụng trắng lên trước mặt Trường Hạ.
“Ha, còn muốn chạy à! Bé con ơi, mau cất lại đi, đừng để nó chạy mất.”
Chu Dã cảm thấy mình vừa biểu diễn một màn tuyệt kỹ trước mặt em trai.
Tay không bắt cóc nên bèn cười hớn hở, biểu cảm khoái chí không giấu nổi.
Nhưng hắn lại không để ý đến biểu cảm trước mặt Trường Hạ.
Gương mặt nhỏ vừa bị nắng hồng hồng, nay lập tức tái nhợt. Đôi mắt tròn xoe long lanh giờ phủ đầy sương, môi hồng khẽ run.
Từ Nghiêm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đứa con yêu quý của mình mềm nhũn ngã xuống và ngất xỉu.