Trường Hạ tỉnh lại, đập vào mắt là bức tường trắng quen thuộc, khăn trải giường trắng quen thuộc, và cái mùi thuốc kháng khuẩn mà cậu chẳng thích tẹo nào.

Nhưng lần này, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là y tá tỉ tỉ, không phải ba ba, cũng không phải bác sĩ chú chú, mà là một gương mặt khá quen, đang dí sát lại gần. Trên mặt có mảng xanh mảng tím, trông khá đáng sợ.

Trường Hạ bị dọa đến suýt ngất thêm lần nữa. Nhưng đúng lúc ấy, cậu bé kia thấy Trường Hạ mở mắt thì lập tức mở to mắt, thẳng người hét toáng lên:

“Tỉnh rồi! Bé tỉnh rồi!”

Chu Phương hoảng hốt bịt miệng Chu Dã lại.

“Nói nhỏ thôi, không lại hù em ngất lần nữa bây giờ.”

Sau đó, bác sĩ và y tá nối đuôi nhau vào phòng và bắt đầu kiểm tra cho Trường Hạ. Từ Nghiêm xách túi thuốc vội vàng chạy về, nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, mồ hôi trên trán rơi như mưa mới coi như yên tâm.

Từ Nghiêm còn đang trao đổi với bác sĩ, rất nghiêm túc lắng nghe dặn dò những điều cần chú ý. Chu Dã lại nghiêng người, len lén tiến tới mép giường.

Trường Hạ lớn lên xinh xắn đáng yêu, đôi mắt tròn to, lúc này ngơ ngác nhìn anh trai xa lạ đang thò đầu lại gần, lông mi khẽ run vì căng thẳng.

Trưa nay lúc thấy Trường Hạ thì hắn vừa đi bắt cá ở mương về, trên mặt trên người toàn là bùn, nhìn không rõ mặt mũi. Bây giờ tuy đã rửa sạch, nhưng mặt vẫn xanh tím loang lổ làm Trường Hạ đúng thật không nhận ra.

Chu Dã là tiểu bá vương nổi tiếng của khu tập thể. Cả ngày dắt theo một đám con nít nghịch như quỷ, đi khắp nơi phá phách. Miệng lại ngọt, chuyên dụ được mấy bà cô bác trong khu mê mẩn. Đến cả Chu Phương cũng hết cách với nó.

Lần trước hắn lên nhà ông nội chơi vài ngày, về thì mặt mày tím bầm, suýt dọa Chu Phương ngất xỉu. Sau mới biết, hắn cõng ông nội leo lên mái hiên, không cẩn thận lăn xuống đống rơm rồi đập mặt xuống đất, bầm dập tơi tả. Tới giờ vẫn chưa tan hết vết.

Chu Dã thừa dịp người lớn không chú ý, lén ghé lại bên giường, nhìn Trường Hạ bé xíu mà nhỏ giọng nói:

“Xin lỗi nha, anh không biết em sợ ếch, sau này không tặng nữa.”

Chu Phương đứng không xa, thấy Chu Dã rũ mắt cúi đầu xin lỗi em nhỏ thì không khỏi ngạc nhiên.

Tính cách Chu Dã giống ông nội nó.

Ngang bướng, khó dạy, toàn là nó chọc người khác tức, chứ chưa từng thấy nó nhận sai bao giờ. Bị đánh đến nhe răng trợn mắt cũng không chịu mở miệng nói một câu xin lỗi.

Vậy mà hôm nay lại chủ động xin lỗi một cậu bé mới gặp lần đầu.

Trường Hạ chớp mắt liên tục, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Chu Dã còn chưa dứt lời thì cậu đã nhớ tới con ếch đáng sợ kia, cái bụng trắng lật ngửa, bốn cái chân quơ quào trong không khí như quái vật.

Lúc này Từ Nghiêm trò chuyện với bác sĩ xong, đi tới bên giường, thấy mắt con trai đỏ hoe.

“Sao vậy bé con, có phải chỗ nào không thoải mái không?” Hắn cuống lên hỏi.

Trường Hạ không có mẹ, lại sinh non, Từ Nghiêm nhiều năm trên quan trường đã trải đủ sóng gió, duy chỉ có cậu là điều khiến ông không yên lòng nhất. Nếu không phải vì thế, ông đã chẳng xin tổ chức rút lui khỏi kinh thành và đưa con về vùng sông nước Giang Nam để tĩnh dưỡng.

Trường Hạ thấy ba, liền yên tâm hơn nhiều. Cậu giơ hai cánh tay nhỏ từ trong chăn ra:

“Chăn đắp.”

Từ Nghiêm lập tức hiểu, lấy từ trong túi ra một cái chăn nhỏ mềm mềm phủ lên người cậu.

Đây là chiếc chăn gối mà Trường Hạ từ khi sinh ra đã ôm, mỗi khi đi ngủ hay ở nơi xa lạ là phải có nó mới yên tâm.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại mấy người nhà, Chu Phương xách hộp giữ nhiệt lại gần.

“Anh Từ, tôi thấy hai cha con giữa trưa còn đang chuyển nhà, chắc chưa kịp ăn cơm. Đây là tôi nấu lúc trưa, nếu không chê thì ăn chút lót dạ.”

Từ Nghiêm vội nhận lấy, nói cảm ơn. Quả thật cả buổi trưa bận bịu nên chưa kịp ăn gì.

“Chuyện trưa nay là do con tôi không đúng, tôi không nghĩ nó lại đem cóc đi tặng người ta. Tôi đã dạy nó rồi, thật sự xin lỗi.”

Dù là con ruột, Chu Phương cũng không bênh.

Bên cạnh, Chu Dã đứng im ở mép giường, mặt rửa sạch nhưng vẫn còn vết bầm, trông cũng đáng thương. Từ Nghiêm sao có thể so đo với một đứa trẻ, huống chi nguyên nhân nhập viện thật ra cũng không phải do dọa mà ngất.

“Không sao đâu, bác sĩ nói rồi, Trường Hạ bị cảm nắng do đứng dưới nắng lâu, không liên quan gì đến Chu Dã cả.”

“Nhưng nó cũng không nên lấy ếch đi dọa người ta. Dạo này nó bị tôi với ông nhà túm dạy, chắc tức quá nổi loạn, không dạy dỗ thì không nhớ lâu đâu.”

Nhìn thằng bé kia cũng đã bị mắng nên Từ Nghiêm không nói thêm gì nữa, chỉ nhờ y tá kê ít thuốc mỡ, đưa Chu Dã mang về bôi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con Từ. Từ Nghiêm mở hộp cơm ra, thấy bên trong có canh bí đao với tôm bóc vỏ thì cau mày.

“Bé con, canh này có tôm bóc vỏ con không ăn được. Ba pha sữa bột cho con uống đỡ nha, đợi về nhà ba nấu cơm cho con.”

Trường Hạ ngoan ngoãn gật đầu, mái tóc xoăn trên trán theo động tác của cậu nhẹ nhàng lắc lư, mềm đến không chịu nổi.

Mấy ngày sau đó, Chu Dã bị Chu Phương bắt ép phải ở nhà học ghép vần. Sau vụ tai nạn ếch ấy thì Chu Dã cũng an phận hơn nhiều, suốt ngày rúc trong phòng không ló đầu ra.

Chu Phương nhìn mà vui không tả.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh được hai ngày, chứ đứa nhỏ này mà thả lỏng là lại leo nóc lật ngói ngay.”

Bên ngoài phòng khách, Chu Phương và chồng đang xem TV, giọng nói vọng qua khe cửa.

“Tôi thấy nhà đối diện dọn xong rồi đó. Sau này là hàng xóm mặt đối mặt, ba của nhóc con kia là cán bộ từ kinh thành điều về, thể nào cũng phải tiếp xúc nhiều. Phải tìm lúc thích hợp qua chào hỏi một phen.”

“Được, đều nghe em.”

“Gì mà cái gì cũng nghe tôi, anh là chủ nhà thì phải có chính kiến chút đi.”

“Phải phải phải, em nói rất đúng.”

“Mai tôi làm hai hộp bánh hoa quế, anh đem theo mấy lọ sữa ong chúa. Người ta từ kinh thành về, thứ gì mà chưa từng thấy. Mình đưa mấy món quý một chút, sau này trên quan trường giao thiệp cũng dễ mở lời.”

“À đúng rồi, mai gọi Chu Dã đi cùng. Lần trước nó dọa con người ta nhập viện…”

“Nhưng không biết Tiểu Dã có chịu đi không, tính nó thì anh còn lạ gì…”

Lý Văn Danh chưa nói xong, đã thấy cánh cửa bị đẩy ra.

Chu Dã nghiêm túc đi ra từ trong phòng, băng băng bước qua mặt hai người họ, tới bàn ăn cầm một quả lê, mặt tỉnh rụi đi trở về. Đi được nửa đường thì dừng lại, quay đầu nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa.

Lý Văn Danh chớp mắt ngạc nhiên: “Sao vậy, Tiểu Dã? Có phải TV ồn quá, làm con không làm bài tập được không?”

Chu Phương cười cười, trêu: “Nó hận không thể để chúng ta vặn loa TV to hết cỡ, để nó ngồi ngoài cửa nghe cho rõ.”

Chu Dã ưỡn ngực, hừ mạnh một tiếng biểu thị phản kháng, rồi hỏi: “Ba, mẹ, hai người nãy giờ nói gì đấy?”

Lý Văn Danh ban đầu định đáp qua loa cho xong, nhưng nghĩ lại chuyện con mình từng dọa nhóc con nhà người ta phải nhập viện, xét theo lý thì đúng là nên sang nhà chào hỏi đàng hoàng một lần.

Ông nhìn con trai, thử thăm dò mở lời:

“Tiểu Dã, con cũng gặp chú và em trai mới dọn đến đối diện rồi đó, mai ba với mẹ định qua chào hỏi một chuyến, con muốn đi cùng không?”

Vừa dứt câu, ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón lấy câu "không đi" từ thằng con, ai ngờ Chu Dã lại khẽ giật tai, ánh mắt sáng bừng lên như đang chờ ba mình nói ra điều đó.

Hắn cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn cong lên, giả vờ ra vẻ lơ đãng, kiểu như “đã hỏi thì miễn cưỡng đồng ý vậy”: “Đi thì đi.”

Chu Dã vừa vào lại phòng, Lý Văn Danh với Chu Phương liền nhìn nhau mà cùng thốt trong lòng:

Thằng nhỏ vừa nãy thật sự là con mình sao?

Trong phòng, Chu Dã vung dép, nhảy một phát lên giường nhào lộn 360 độ, lăn qua lộn lại một hồi, rồi đấm không khí vài cái cho bõ tức rồi sau đó phóng ngay tới cửa sổ, kéo rèm nhìn về phía đối diện.

Mấy hôm nay bên kia dọn nhà ồn ào, hắn vẫn hay thò đầu ra nhìn. Hắn thấy chú kia ôm nhóc con chỉ trỏ công nhân khuân vác, nhóc con thì ngoan ngoãn tựa lên vai ba, mặt mềm mại trắng trắng, tròn trịa như bánh bao trứng sữa vậy, mềm xèo một cái là muốn chảy ra.

Chu Dã chống cằm nhìn đến ngẩn ngơ, lần đầu tiên trong lòng nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt: muốn đưa tay ra véo mặt nhóc thử xem mềm cỡ nào, có giống bánh bao trứng sữa thật không.

Nghĩ đến chuyện mai có thể gặp lại bé con ấy, Chu Dã vui quá, liền tự véo véo má mình. Vừa chạm vào làn da khô ráp liền ghét bỏ vẩy tay ra, xua luôn cái ý định kiểm tra độ mềm của bản thân.

Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng rực.

Lần trước đưa lễ vật ra khiến nhóc con sợ phát khóc, tính ra là thất bại rồi. Lần này gặp lại, hắn nhất định phải tặng một món quà mới.

Chu Dã trèo lên tủ lục lọi, từ trong góc sâu của tủ quần áo lôi ra một con heo đất hình sư tử. Hắn mở cái nút tròn dưới bụng con sư tử ra, nhét hai ngón tay vào đào mãi đào mãi mới móc được hai trăm đồng. Hắn giơ tiền soi dưới đèn bàn nhìn một lúc mà vẫn chưa nghĩ ra mua gì, thế là ngã vật xuống giường ngủ luôn.

“Thôi, mai gọi Vương Tiểu Tây với Lý Đại Bảo ra ngoài xem thử.”

Sáng hôm sau, Chu Dã kéo theo hai tiểu đệ thân tín, một mạch lao tới khu quầy hàng gần trường. Cả dãy phố gần như bị bọn hắn chạy khắp.

Lý Đại Bảo ngồi bệt xuống bậc cửa quầy quà vặt, tay giơ cây xúc xích gặm một phát.

“Lão đại, rốt cuộc anh muốn mua cái gì thế hả?”

Nói xong còn thở dốc phì phò.

Vương Tiểu Tây cũng ngồi phịch xuống bên cạnh, tay cầm bịch nước đá.

“Đúng đó, muốn mua gì thì nói đi, bọn em phụ anh tìm cho lẹ.”

Chu Dã tay cũng nhéo một bịch nước đá, ngồi xổm bên cạnh hai đứa, mặt nhăn nhó rầu rĩ.

Thật ra, hắn cũng không biết nên mua gì. Tối qua linh cảm chợt lóe, chỉ nghĩ đến việc phải tặng quà cho nhóc con tròn mềm đáng yêu kia, nhưng giờ nhìn mấy món đồ ăn vặt hay đồ chơi lặt vặt thì chẳng có món nào xứng với đứa bé xinh đẹp ấy.

“Bọn mày ngồi đây ăn đi, tao qua cái cửa hàng bên kia xem thử.”

Nói rồi Chu Dã phóng thẳng qua bên đường.

“Ai ui, lão đại qua bên đó hả? Cửa hàng tinh phẩm kia toàn mấy đứa con gái mới vào thôi mà…” Lý Đại Bảo lầm bầm.

Vương Tiểu Tây đập nhẹ lên đầu nó.

“Lão đại làm gì có lý do riêng, mày bớt hỏi đi, ăn xúc xích cho lẹ.”

Lý Đại Bảo ôm đầu gật gù: “Ờ…” rồi cúi đầu ăn tiếp xúc xích của mình.

Chẳng bao lâu, hai đứa liền thấy Chu Dã bước ra từ cửa hàng tinh phẩm, tay xách túi hoa nho nhỏ, mặt đầy vẻ hài lòng.

Cả hai vội vàng chạy tới.

“Lão đại, anh mua gì đó? Cho em coi với!”

Chu Dã lập tức giấu túi hoa ra sau lưng, tránh bàn tay của Lý Đại Bảo.

“Đi đi, ăn xúc xích đi, đừng có để mỡ dính lên túi của tao.”

Vương Tiểu Tây tranh thủ liếc từ phía sau.

“Gấu bông?”

“Này, lão đại… chẳng lẽ anh định bắt chước thằng Khỉ Ốm lớp bên, tặng quà cho con gái?”

Nghe xong câu đó, mặt Chu Dã sầm xuống, ôm túi gào lên: “Tặng con gái cái gì mà tặng! Còn nói bậy nữa là tao đấm bây giờ!”

Vương Tiểu Tây thấy hắn giơ nắm tay lên dọa dọa, lập tức ngậm miệng, lùi về sau hai bước.

Mấy đứa tranh cãi chí chóe xong thì chạy về nhà. Vừa bước vào cửa, Chu Dã đã nghe mẹ gọi:

“Tiểu Dã, con lại chạy đi đâu đấy? Mau sửa soạn qua nhà đối diện với mẹ.”

Chu Dã nghe thấy, vội lôi túi quà hoa nhỏ giấu phía sau ra, nhẹ nhàng vuốt thẳng mấy nếp gấp.

Chu Phương với Lý Văn Danh xách đồ từ trong đi ra, thấy Chu Dã ôm cái túi hoa liền tưởng nó lại nhặt rác ở đâu về.

“Đem cái đống rác đó, à nhầm, bảo bối của con để vào kho rồi thay giày mà đi.”

Chu Dã không buồn đáp, ôm túi hoa quay đầu bước ra cửa.

Chu Phương thấy vậy định nổi giận, liền bị Lý Văn Danh kéo lại: “Thôi đi, con lớn rồi, có suy nghĩ riêng.”

“Hai người các anh thì một người suy nghĩ quá nhiều, một người không có suy nghĩ gì hết. Nhìn tôi đúng là người ngoài.”

“Đâu có đâu có, vợ ơi, đi nhanh thôi, bánh hoa quế vừa ra lò còn thơm nức mũi, mau mang sang bên kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play