Bụng Bảo Y đã căng tròn, nhưng vừa nhìn thấy Đoạn Lẫm đang nấu ăn, cậu lại cảm thấy đói nữa rồi.

Cho dù Đoạn Lẫm có làm bao nhiêu đồ ăn, Bảo Y vẫn cảm thấy mình có thể ăn hết sạch.

Bảo Y yên lặng nói thầm một câu xin lỗi và cảm ơn, rồi liếm liếm môi, bưng bát mì lên, há to miệng định đổ hết vào.

Cậu ăn đồ lúc nào cũng vậy, miệng có thể mở rất lớn, món to cỡ nào cũng nuốt trọn được.

Hàm răng của cậu cũng rất sắc bén, nếu không phải biết cái bát không thể ăn, ăn rồi Đoạn Lẫm sẽ nổi giận, có lẽ cậu đã nuốt cả bát vào bụng rồi.

Nhưng ngay khi Bảo Y vừa há miệng, một bàn tay lạnh lẽo chợt nắm lấy sau cổ cậu.

Một thân hình cao lớn lạnh ngắt áp sát sau lưng, Bảo Y lập tức cứng đờ, giống hệt con mèo bị túm đuôi, toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng giây tiếp theo cậu lại không dám nhúc nhích.

“Bảo Y?” Giọng Đoạn Lẫm vang lên, lạnh lẽo, kèm theo cả sự không vui. Đôi mắt dài hẹp của hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm cậu.

Tim Bảo Y đập thình thịch.

Xong rồi… bị bắt gặp rồi.

“Đoạn Lẫm…” Cậu run rẩy kêu lên.

Bảo Y chột dạ cúi đầu xuống.

Đoạn Lẫm lấy lại bát mì trong tay Bảo Y đặt lên bàn, rồi mới buông cậu ra, đi đến ngồi đối diện, lưng tựa vào ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn Bảo Y.

“Cậu đã ăn một bát rồi.” Đoạn Lẫm nói.

Bảo Y mím môi, mặt cúi gằm, hai tay nắm lấy góc áo, gật gật đầu, trông chẳng khác gì một đứa trẻ biết mình vừa làm chuyện xấu.

Ánh mắt Đoạn Lẫm lại dừng trên bụng Bảo Y.

Tròn vo.

Cậu có lẽ cũng không biết bụng mình đã phình to đến mức nào.

Sức ăn của dị tộc sẽ thay đổi theo hình thể, Bảo Y không đoán được sức ăn của mình cũng dễ hiểu thôi, vì nhìn cậu bé nhỏ thế kia mà.

Đoạn Lẫm khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bàn, chậm rãi hỏi: “Vì sao cậu lại muốn bỏ trốn?”

Bảo Y ngẩng đầu, trong mắt đầy bướng bỉnh: “Tôi không, không muốn đến nhà giam, không thích.”

“Cậu từng đến nhà giam rồi sao?”

“Không…”

“Vậy làm sao cậu biết mình không thích? Nhà giam không tệ như cậu tưởng đâu, ngược lại, ở đó cậu sẽ rất an toàn, có cơm ăn áo mặc đầy đủ.”

Bảo Y vẫn lắc đầu, giọng lí nhí: “Không đi… đi rồi… sẽ không gặp được anh…”

“Cậu vừa nói gì?” Đoạn Lẫm thu tay về, hơi nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ lời cậu nói.

Bảo Y lập tức mím chặt miệng, không chịu nói nữa.

Đoạn Lẫm nói: “… Tôi là chỉ huy của căn cứ phía Đông, hiện tại tôi đang thẩm vấn cậu, Bảo Y, cậu không thể từ chối trả lời, nếu không sẽ bị tuyên án.”

Bảo Y cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, cậu mấp máy miệng, cuối cùng khẩn trương lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi nhà giam… thì, thì, thì sẽ không gặp được người tôi thích.”

Đoạn Lẫm khựng lại, thân thể dựa trở về ghế, đánh giá Bảo Y, một lát sau chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ, cậu mới vừa thành niên, sinh nhật là ngày 17 tháng 10, cũng chính là mười ngày trước. Cậu đây là đang yêu sớm sao?”

Bảo Y có chút mờ mịt, cậu không hiểu vì sao Đoạn Lẫm lại hỏi như vậy. Tuy trong căn cứ cấm yêu sớm, nhưng ở dị tộc thì không bị hạn chế.

Huống hồ trên thực tế cậu căn bản không có yêu sớm, Bảo Y là sau khi trưởng thành mới thích Đoạn Lẫm mà.

Vì vậy Bảo Y ấm ức phản bác: “Tôi, không có, yêu sớm.”

Khóe môi Đoạn Lẫm khẽ nhếch, không biết là tin hay không tin, nhưng chắc là không tin. Bảo Y cảm thấy nét mặt Đoạn Lẫm còn mang theo vài phần giễu cợt.

“Được rồi, thẩm vấn đến đây kết thúc. Lý do của cậu không đủ để được rời khỏi nhà giam. Sáng mai, tôi sẽ đưa cậu về lại nhà giam.”

Một câu của Đoạn Lẫm đã định sẵn kết cục của Bảo Y. Cậu vừa buồn vừa giận, hốc mắt đỏ hoe, hàm răng cắn chặt môi dưới, cố không để mình khóc.

Đoạn Lẫm hóa ra cũng rất ghét cậu. Cậu đâu có làm chuyện xấu, tại sao lại phải vào nhà giam chứ? Nhà giam rõ ràng là nơi giam giữ người xấu mà…

Nếu vào nhà giam, chẳng phải sẽ không được gặp Đoạn Lẫm trong mười năm sao?

Rồi lại bị người ta rút máu, rút vảy, khi bọn họ không vui còn muốn đánh chửi Bảo Y.

Càng nghĩ, Bảo Y càng không muốn trở về nhà giam. Nhưng cậu sẽ không để lộ mặt xấu của mình trước mặt Đoạn Lẫm. Nếu người trước mặt không phải là Đoạn Lẫm, giờ phút này cậu đã vung đuôi đánh bay hắn rồi.

Nhưng lúc này, Bảo Y chỉ có thể co rụt bả vai, cúi đầu, toàn thân khép kín lại.

Nhìn cậu bây giờ thật giống như quãng thời gian dưới tầng hầm phòng thí nghiệm, mỗi ngày đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Cho dù có ai gọi, cậu cũng không phản ứng, chỉ như một cái xác không hồn, trên người toàn là hơi thở của chết chóc.

Rất nhanh, Đoạn Lẫm liền nhận ra sự bất thường của Bảo Y. Toàn thân cậu đều thay đổi, giống như một bông hoa sắp héo, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Đoạn Lẫm có hiểu biết nhất định về dị tộc. Dị tộc có khả năng kết thúc sinh mạng của mình bất cứ lúc nào, không cần đến công cụ hay phương pháp hỗ trợ nào cả, chỉ cần đứng đó, hơi thở của bọn họ cũng có thể dừng lại theo ý chí của chính mình.

Đương nhiên, năng lực này chỉ được kích phát khi dị tộc rơi vào tuyệt cảnh, để tránh cho bản thân phải chịu khổ đau.

Bảo Y không muốn đến nhà giam đến mức ấy sao?

Nhà giam với cậu mà nói, lại đáng sợ như vậy sao.

Hàng mày Đoạn Lẫm nhíu chặt. Hắn biết Bảo Y không phạm tội gì, tính cách cậu dịu ngoan, đi nhà giam với cậu mà nói, thật sự là một sự ủy khuất.

Nhưng theo luật của căn cứ, chỉ cần là dị tộc, đều phải vào nhà giam. Còn nếu là dị tộc phạm tội, thì sẽ bị bắn chết ngay lập tức.

Dị tộc vốn là một mối hiểm họa tiềm ẩn rất lớn đối với sự an toàn. Bất kể là loại dị tộc nào, chỉ cần cảm xúc thay đổi, nhẹ nhàng động ngón tay cũng có thể giết chết một con người.

Vì thế, căn cứ chỉ có thể áp dụng cách quản lý này với dị tộc.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, hiện tại Đoạn Lẫm cũng sẽ không để Bảo Y chết đi như vậy.

Chết mà không có lý do, không có giá trị. Nếu lý do của Bảo Y chỉ là không muốn vào nhà giam, thì lý do đó chẳng đáng để chết, chỉ là vô cớ gây rối mà thôi.

Một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến cậu suy sụp, tiểu dị tộc này thật sự quá yếu ớt.

“Bảo Y.”

Đoạn Lẫm giọng nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Bảo Y vẫn đứng yên bất động, cúi đầu, ánh mắt lạc thần, khuôn mặt xám xịt.

Đoạn Lẫm đứng dậy, bước tới trước mặt cậu, đặt tay lên vai cậu, xoay người cậu lại đối diện với mình, rồi nói tiếp: “Tôi có thể tạm thời không đưa cậu vào nhà giam. Nhưng trong khoảng thời gian này, tôi phải chịu trách nhiệm giám sát cậu. Cậu sẽ ở lại đây.”

Nói rồi, Đoạn Lẫm giơ tay khẽ nhéo nhẹ khuôn mặt cậu: “Tỉnh lại đi.”

Bảo Y tất nhiên nghe thấy giọng Đoạn Lẫm. Giọng của bất kỳ ai cậu cũng có thể không nghe, nhưng giọng của Đoạn Lẫm thì khác, cậu không thể không nghe.

Bị Đoạn Lẫm nhéo má, ánh mắt Bảo Y dần dần sáng lên, rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhìn cậu như vậy, Đoạn Lẫm cảm thấy giống như đang ngắm một đóa hoa đang nở rộ, tâm trạng hắn cũng bất giác dịu lại đôi chút

“Được, được…” Bảo Y kích động gật đầu liên tục.

“Nhưng mà ——” Đoạn Lẫm lại lên tiếng, “Trước khi bị giam giữ, trong khoảng thời gian này, cậu phải cùng tôi đến nhà giam để làm quen với môi trường. Sớm muộn gì cậu cũng phải quay về đó, chỉ là bây giờ tạm thời chưa.”

Những chuyện sau này, Bảo Y chưa kịp nghĩ tới. Cậu chỉ lo chuyện trước mắt, nên không hề do dự mà lập tức đồng ý: “Vâng!”

Đoạn Lẫm khẽ nhướng mày, sau đó xoay người, cầm điện thoại gọi cho cấp dưới để thông báo chuyện của Bảo Y.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play