Bầu không khí ẩm ướt bao trùm lấy phòng thí nghiệm dưới lòng đất, yên tĩnh không một tiếng động. Ở trung tâm căn phòng trên bục cao, một thiếu niên quần áo tả tơi đang ôm gối cuộn tròn.

Cậu nhắm nghiền mắt, dường như đang ngủ say. Ánh đèn màu lam từ trần chiếu xuống, hàng mi cong dài đổ bóng in mờ trên gương mặt trắng nõn.

Trông giống như một con búp bê Tây Dương cũ nát.

Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi vào phòng thí nghiệm.

“Bảo Y à, ngươi vẫn không chịu phối hợp sao?”

Bải Y trong vật chứa vẫn không phản ứng.

“Haizz…” Người đàn ông thở dài một hơi, “Hôm nay, ta đến mang cho ngươi một tin tức. Đoạn Lẫm, ngươi còn nhớ hắn không?”

Nghe thấy hai chữ “Đoạn Lẫm”, hàng mi Bảo Y khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở đôi mắt xám xịt, không chút sức sống.

Người đàn ông hài lòng với phản ứng ấy. Quả nhiên, chỉ khi nhắc đến người kia, Bảo Y mới chịu phản ứng lại.

“Đoạn Lẫm, hắn chết rồi.” Người đàn ông cười gằn, ánh mắt dán chặt lên gương mặt Bảo Y.

Đúng như dự đoán, con ngươi xám xịt của cậu bắt đầu chuyển động, rồi dần dần chuyển thành màu đỏ.

“Đoạn… Đoạn Lẫm… chết rồi sao…?”

Bảo Y đã rất lâu không nói chuyện, giọng cậu khàn đặc, phát âm khó khăn, ngắt quãng. Vốn dĩ cậu cũng chẳng thể nói được nhiều.

Ký ức về Đoạn Lẫm hiện lên trong đầu.

Đoạn Lẫm là chỉ huy cao cấp nhất ở căn cứ phía Đông. Mười năm trước, trong một lần truy bắt dị tộc, hắn phát hiện ra Bảo Y – một dị tộc bị buôn bán. Khi ấy cậu ngây thơ, đơn thuần, mà Đoạn Lẫm với tư cách là chỉ huy, hiếm thấy lại không ra tay sát hại cậu.

Bảo Y không nơi nương tựa, Đoạn Lẫm đã nuôi cậu trong nhà giam của căn cứ. Tuy nói là nhà tù, nhưng đó lại là nơi an toàn nhất, có cơm ăn áo mặc, đối với một dị tộc vô gia cư như cậu mà nói, đây chính là nơi tốt nhất.

Hơn nữa, bởi vì được Đoạn Lẫm nuôi dưỡng, không ai trong nhà giam dám đối xử tệ với cậu.

Bảo Y cũng rất cảm kích Đoạn Lẫm, nhưng cậu trời sinh chậm hiểu, ít nói, cũng không biết cách biểu đạt. Mỗi khi Đoạn Lẫm đến nhà tù, Bảo Y cũng chỉ biết trốn thật xa, lén nhìn hắn.

Mọi người đều cho rằng Bảo Y giống như các dị tộc khác, lạnh lùng vô tình, không biết ơn.

Sau này, một nhóm dị tộc khác bị giam trong nhà tù đã gây bạo loạn, không biết từ đâu xuất hiện sức mạnh lớn đến mức phá hủy cả nhà tù, còn kéo theo Bảo Y cùng nhau chạy trốn.

Đến khi tỉnh lại, Bảo Y đã bị nhốt ở phòng thí nghiệm lạnh lẽo này. Ngày nào cũng có tiến sĩ rút máu, nhổ vảy của cậu. Dần dần Bảo Y ngày càng khép mình, không mở mắt, không nói chuyện, cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Mười năm cứ thế trôi qua.

Ký ức về Đoạn Lẫm hiện lên trong đầu. Hắn là người duy nhất khắc sâu trong lòng cậu, vĩnh viễn không thể quên.

“Đúng vậy, hắn chết rồi, chết trong một trận đại chiến với dị tộc. Nghe nói trước khi chết, hắn còn đi tìm ngươi.”

“Không ngờ đã mười năm, hắn vẫn chưa quên ngươi. Xem ra ngươi đối với hắn mà nói, thật sự không giống người khác.”

Giọng nói của người đàn ông vẫn vang lên đều đều.

Đôi mắt vô hồn của Bảo Y cuối cùng cũng có thần sắc, nhưng lại là sự bi thương.

Khóe mắt cậu dần ươn ướt. Theo lời hắn, cảm xúc cậu kích động, chiếc vật chứa thủy tinh bắt đầu rung lên dữ dội, vách tường răng rắc xuất hiện vết nứt. Các thiết bị trong phòng vang lên tiếng báo động chói tai.

“Đoạn Lẫm… tìm tôi… là vì… tôi… chạy khỏi nhà tù sao…”

“Đoạn Lẫm… đã chết…”

“Bảo Y… không muốn… anh chết…”

Bảo Y hoảng loạn lẩm bẩm, giọng khàn mang theo tiếng nức nở. Trên làn da trắng nõn, lớp vảy mỏng hồng nhạt dần lộ ra. Con ngươi cậu rung lên, sắc đỏ càng rực rỡ.

Người đàn ông cười lớn, vẻ điên cuồng hiện rõ: “Ha ha ha ha, người đâu, mau đến đây! Hắn sắp hóa thú, giết hắn rồi làm tiêu bản, nội tạng giữ lại nghiên cứu, phục chế thành dị tộc mới, chúng ta sắp phát tài rồi ha ha ha ——”

Ngoài cửa lập tức ùa vào một đám nghiên cứu viên. Bọn họ nhìn Bảo Y lúc này ai nấy đều nở nụ cười phấn khích.

“Đợi mười năm rồi, hắn luôn nửa sống nửa chết, không chịu lộ nguyên hình, nghiên cứu cũng đành đình trệ. Cuối cùng, bây giờ hắn cũng có phản ứng. Chuẩn bị, tiêm thuốc mê bất cứ lúc nào!”

Ầm ——

Vật chứa nổ tung. Người thiếu niên biến thành một con xà khổng lồ hồng nhạt, lớp vảy lấp lánh khiến mọi người say mê.

“Mau khống chế nó, nếu không nó chạy mất!” Người đàn ông cầm đầu hét lên.

Mọi người vội giơ súng gây mê, bắn về phía cự xà. Vô số ống tiêm cắm vào thân nó, nhưng động tác nó không hề ngừng lại.

Mọi người cuối cùng nhận ra điều bất thường.

“Sao thuốc mê lại vô dụng? Đây là loại mạnh nhất mà!”

“Không ổn… mọi người mau chạy!”

Nhưng đã quá muộn. Cự xà quét đuôi, phòng thí nghiệm sụp đổ. Đuôi rắn điên cuồng quật mạnh, chỉ trong chốc lát, những người có mặt đều bị nghiền nát thành bánh nhân thịt.

Bảo Y trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, cậu muốn đi tìm Đoạn Lẫm. 

Mười năm chưa từng thấy ánh mặt trời, khoảnh khắc bước ra ngoài, Bảo Y bị ánh sáng làm chói mắt không thể mở ra.

Đợi đến khi quen dần, trước mặt cậu xuất hiện một người. Nhìn quen quen, trong ký ức ít ỏi của Bảo Y, người này cũng có mặt.

Bảo Y nhớ ra rồi, người đàn ông trước mặt chính là trợ thủ của Đoạn Lẫm.

“Đoạn… Lẫm… ở đâu…” Bảo Y phải mất một lúc lâu mới phát ra được âm thanh.

"Ngươi muốn tìm Đoạn Lẫm?" Người kia thần sắc có chút kỳ lạ.

Bảo Y gật đầu, trong mắt đầy vẻ nôn nóng và chờ mong, ngón tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, cậu mới có thể giữ được thần trí tỉnh táo.

Người nọ cười nhạt: “Được, ta đưa ngươi đi.”

Bảo Y đi theo người đó, hỏi hắn: “Đoạn… Lẫm… chưa chết…”

“Anh ta tất nhiên chưa chết, anh ta là người mạnh nhất căn cứ, sao có thể chết được.”

Bảo Y hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: " Tôi, tôi muốn gặp Đoạn Lẫm…”

Người nọ không trả lời, hắn dẫn Bảo Y đến bên vách núi cheo leo.

Bảo Y không thấy người muốn gặp, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sự mờ mịt: “Đoạn Lẫm...?”

Người nọ cười lạnh xoay người lại.

“Đoạn Lẫm? Anh ấy đương nhiên còn sống, nhưng ngươi thì không. Ngươi không xứng gặp anh ta!”

Dứt lời, người đàn ông rút ra con dao găm trên người với tốc độ cực nhanh, đâm mạnh vào ngực Bảo Y, rồi dùng sức đẩy cậu xuống vách núi.

Thân thể suy yếu của Bảo Y không kịp phản kháng. Cậu khó tin mở to hai mắt, không hiểu vì sao người này lại muốn giết mình.

Cơ thể rơi xuống cực nhanh, bên tai tiếng gió rít gào, cùng với giọng nói của người đàn ông: “Bảo Y, Đoạn Lẫm vẫn còn đang tìm ngươi đó, anh ấy biết ngươi ở đây, nhưng ta không thể để anh ấy tìm thấy ngươi. Ngươi dựa vào cái gì, ngươi không xứng!!”

Khóe mắt Bảo Y chảy dài nước mắt.

“Đoạn Lẫm…”

“Đoạn Lẫm…”

……

“Cậu làm sao vậy?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Bảo Y run lên, nỗi đau đớn của cái chết dường như vẫn còn lan tràn khắp cơ thể.

Cậu mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đang nhíu mày. Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh phản chiếu hình bóng hình nhỏ bé của Bảo Y.

Mí mắt cụp xuống của Bảo Y chợt mở to, đôi mắt tròn xoe, lớn hẳn ra, vụng về nhưng kích động mở miệng: “Đoạn, Đoạn Lẫm... Đoạn Lẫm...!”

“To gan, ngươi dám gọi thẳng tên chỉ huy của chúng ta.” Phó quan bên cạnh Đoạn Lẫm lên tiếng quát lớn.

Bảo Y dần tỉnh táo lại, cậu phát hiện khung cảnh xung quanh đã thay đổi, Đoạn Lẫm cũng ở đây, anh không chết...?

"Tôi hiện tại đang thẩm vấn cậu, Bảo Y, giữ thái độ cho đúng mực." Đoạn Lẫm đeo găng tay da màu đen, bàn tay to cầm một cuốn sổ nhỏ ghi một chuỗi tên, giọng nói trầm thấp rất êm tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play