Chờ Đoạn Lẫm gọi điện thoại xong quay lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bảo Y đang nhìn chằm chằm tô mì trên bàn, nước miếng sắp rớt xuống.
Đoạn Lẫm: “…”
Hắn bước tới kéo cậu ra, nói: “Cậu đã ăn một tô rồi, không thể ăn tiếp nữa.”
Bảo Y nuốt nước miếng, lo lắng siết chặt ngón tay: “Nhưng… tôi còn muốn ăn… phải làm sao đây?”
Khóe miệng Đoạn Lẫm giật nhẹ, giọng đầy bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, bụng cậu đã không chứa nổi nữa rồi.”
Nói xong, hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc còng tay, trong chớp mắt, “cạch” một tiếng đã còng vào tay cậu.
“Trong khoảng thời gian này, nếu không có tôi cho phép, cậu không được tháo ra.” Giọng Đoạn Lẫm bình thản, mang theo mệnh lệnh rõ rệt.
Bảo Y nhìn chiếc còng trên tay, biết là Đoạn Lẫm đeo cho mình nên cũng không phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Đoạn Lẫm lại ngồi xuống, chuẩn bị ăn tô mì của mình, nhưng Bảo Y vẫn đứng đó, đôi mắt ngập tràn mong chờ nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy có chút khó xử.
Nhìn cậu như vậy, hắn thấy mình chẳng khác gì là đang ngược đãi cậu, không cho cậu ăn, dù con rắn nhỏ này vừa mới ăn hết một tô mì của hắn rồi.
Hắn ăn được vài miếng, nhưng tiếng nuốt nước miếng của cậu cứ vang lên bên tai, cuối cùng Đoạn Lẫm không chịu nổi nữa, đứng dậy, nắm lấy sợi xích nối còng tay cậu, kéo cậu lên lầu, đưa vào phòng khách.
Bảo Y bị kéo đi, bước chân loạng choạng.
Hắn đưa cậu vào phòng, mở tủ lấy ra một bộ áo ngủ mới đưa cho cậu.
“Còng tay tạm thời tôi sẽ mở ra, nhưng cậu không được rời khỏi phòng. Tôi sẽ khóa cửa sổ. Có chuyện gì thì gọi tôi.” Đoạn Lẫm nói, ngón tay nhanh nhẹn bấm mật mã, rất nhanh đã mở khóa còng tay cho cậu.
Được tự do, Bảo Y lắc lắc tay, ngước đôi mắt to nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Lẫm, khẽ hỏi, giọng run run: “Vậy… có phải… tôi sẽ không được nhìn thấy anh nữa không?”
Đoạn Lẫm nhướng mày: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Chỉ là… chỉ là muốn nhìn anh.” Bảo Y khẽ liếm môi.
Đoạn Lẫm mặt không cảm xúc: “Cậu không cần nhìn tôi.”
Bảo Y mím môi, cố chấp nhìn hắn: “Phải nhìn… tôi muốn nhìn.”
Đoạn Lẫm: “…”
Hắn thở dài, nói: “Được rồi, đi tắm đi. Thay bộ quần áo bẩn trên người cậu ra.”
Nói xong, hắn xoay người bước ra cửa.
Bảo Y theo bản năng định đi theo, nhưng vừa tới cửa, cánh cửa đã bị Đoạn Lẫm nhanh tay đóng lại. Giữa cậu và hắn lập tức bị ngăn cách bởi cánh cửa lạnh lẽo.
Tiếng khóa cửa vang lên “cạch” một tiếng. Bảo Y thương tâm hít hít mũi, ghé người lên cửa, lắng nghe tiếng bước chân của Đoạn Lẫm càng lúc càng xa dần, đến khi không còn nghe thấy nữa, cậu mới chậm rãi ngồi xuống.
Ngơ ngác ngồi trước cửa một lúc lâu, Bảo Y mới đứng dậy, cầm lấy bộ áo tắm mà Đoạn Lẫm đưa cho cậu.
Đó là áo tắm mới, hoàn toàn không có mùi của Đoạn Lẫm.
Bảo Y không khỏi nhớ đến chiếc áo tắm mà Đoạn Lẫm từng mặc.
Cậu rất muốn mặc áo của anh… nhưng Đoạn Lẫm cao lớn như vậy, áo tắm của hắn chắc chắn cũng rất rộng.
Bảo Y ngơ ngẩn nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới thu hồi suy nghĩ, ngoan ngoãn làm theo lời Đoạn Lẫm, đi tắm rửa.
Cậu tay chân vụng về, dùng nước xối sạch toàn thân, cẩn thận tỉ mỉ tự chà rửa, vì cậu muốn để Đoạn Lẫm thấy một Bảo Y thơm tho sạch sẽ.
Nhưng tắm xong đi ra, Đoạn Lẫm vẫn không xuất hiện.
Đến quá nửa đêm, Bảo Y mới nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Tiếng bước chân vang lên ở phòng bên cạnh.
Bảo Y ghé sát cửa lắng nghe, nghe thấy cửa phòng bên kia đóng lại, sau đó hoàn toàn im lặng.
Đoạn Lẫm… sẽ không tới gặp cậu nữa.
Bảo Y thở dài, xoay người trèo lên giường, cẩn thận cuộn người lại thành một khối nhỏ, chỉ chiếm một góc rất nhỏ trên chiếc giường lớn. Cậu nằm im đến mức ga giường không hề nhăn, vẫn sạch sẽ phẳng phiu.
Cậu không biết mình có ngủ hay không, chỉ nhắm mắt lại, đầu óc chìm xuống, toàn bộ đều là hình ảnh về Đoạn Lẫm. Ký ức kiếp trước cứ thế lặp lại trong tâm trí.
Đoạn Lẫm bây giờ nhìn như không tốt với cậu, nhưng Bảo Y chẳng hề oán hận hắn.
Đời trước, trong nhà giam, Đoạn Lẫm từng đưa quần áo cho cậu, cho đồ ăn, thỉnh thoảng còn tới thăm.
Có lẽ Đoạn Lẫm không phải đến thăm cậu, chỉ là tuần tra mà thôi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, Bảo Y cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Hắn từng hỏi cậu có đói không, có lạnh không. Với Bảo Y, chỉ cần như vậy đã là quá đủ ấm áp. Đoạn Lẫm thật sự… rất tốt với cậu.
Ngay cả khi bị nhốt trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, cậu cũng không để tâm lắm, điều cậu để tâm… vẫn luôn là Đoạn Lẫm. Vì hắn, cậu mới không lựa chọn cái chết.
Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau Bảo Y đã dậy.
Cậu dọn giường thật chỉnh tề, khiến cả căn phòng nhìn qua như chưa từng có ai ở. Ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên thật mỏng manh.
Khi Đoạn Lẫm mở cửa bước vào, liền thấy Bảo Y đang đứng chờ trước cửa.
Đôi mắt cậu, khi nhìn thấy hắn, lập tức sáng rực lên, ánh lên vẻ kích động, hưng phấn. Cậu tiến lên vài bước, rồi lại rụt rè, chỉ nhấp môi không nói gì.
Hắn nhìn cậu, trong khoảnh khắc ấy, bỗng thấy cậu giống như một chú cún nhỏ đã đợi chủ nhân rất lâu. Khoảnh khắc được gặp lại, đôi mắt nó sẽ sáng lên như thế này.
“Đi ăn sáng đi, lát nữa theo tôi đến nhà giam.” Đoạn Lẫm nói, rồi đưa cho cậu một bộ quần áo mới.
“Cầm lấy. Bộ hôm qua đừng mặc nữa.”
Bộ quần áo hôm qua của Bảo Y không biết đã mặc bao lâu, vá chằng vá đụp, vừa cũ vừa bẩn, trông cậu chẳng khác nào một con búp bê vải rách bị vứt bỏ.
Bảo Y vui vẻ nhận lấy quần áo: “Được, cảm ơn…”
“Thay ngay đi. Tôi không rõ kích cỡ của cậu, nên chỉ đoán mà mua. Nếu không vừa thì nói để tôi cho đổi.” Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài, đứng đợi cậu thay đồ.
Mi mắt Bảo Y cong cong. Cậu biết mà, Đoạn Lẫm thật sự rất tốt với cậu.
Sau khi thay đồ, cậu bước ra với dáng vẻ xiêu vẹo, cúc áo sơmi màu lam cài sai vị trí.
Đoạn Lẫm nhìn thấy, khóe môi giật giật, chỉ chỉ vào hàng cúc: “Cài lại.”
Bảo Y mếu máo: “Được, phiền… phiền quá, tôi không biết làm.”
Hắn khẽ thở dài, cuối cùng vẫn là Đoạn Lẫm tự tay tháo cúc áo cậu ra, từng khuy từng khuy cài lại chỉnh tề.
Làn da trắng nõn dưới lớp áo lộ ra, có chút chói mắt, Đoạn Lẫm nhanh chóng dời mắt, chỉ mất vài giây đã giúp cậu mặc chỉnh chu.
Bộ đồ này là hắn nhờ người đi mua, trước đó hắn cũng không biết trông thế nào. Giờ nhìn mới thấy, áo sơmi lam phối quần trắng, trông rất sạch sẽ.
Hắn quay đi, nói: “Đi ăn sáng.”