Khi nhận được tin tức này, Đoạn Lẫm không khỏi sững người, nhưng dĩ nhiên hắn cũng chẳng có ý định ngăn cản. Những người trong Viện Nghiên Cứu từng gặp qua Bảo Y đều vô cùng kinh ngạc.
Một kẻ như Bảo Y mà cũng dám bỏ trốn sao.
Chạy trốn sẽ bị tăng nặng hình phạt, hơn nữa Bảo Y nhìn qua chỉ là một tên nhát gan, nói năng ấp úng, dáng vẻ yếu đuối như vậy, vậy mà cũng dám chạy.
Ngay cả những dị tộc sở hữu sức mạnh cường đại cũng không dám trốn.
Bởi ai cũng hiểu, một khi đã bị bắt về Viện Nghiên cứu, bị thu thập đủ dữ liệu, cho dù có chạy tới chân trời góc biển, bọn họ vẫn sẽ tìm được và lôi ngươi trở về.
Nhóm cảnh sát của Viện Nghiên cứu lập tức đồng loạt xuất động, ngay cả Đoạn Lẫm cũng đích thân tham gia truy lùng con rắn nhỏ đó.
Hắn thật sự muốn xem thử, con rắn nhỏ này rốt cuộc có gan lớn tới mức nào.
Cuộc sống của dân thường trong căn cứ vẫn diễn ra bình thường, họ vốn chẳng phải đối thủ của dị tộc, nếu dị tộc muốn ra tay với dân chúng, đó là chuyện dễ như trở bàn tay, vì thế mọi người trong Viện Nghiên cứu đều vô cùng coi trọng vụ bỏ trốn lần này của Bảo Y.
Chỉ là lạ ở chỗ, tìm kiếm suốt cả một ngày vẫn không có bất kỳ tin tức nào về Bảo Y, trong căn cứ cũng không xuất hiện tin đồn nào về việc dân thường bị dị tộc làm hại, chẳng lẽ cậu đã trốn ra ngoài căn cứ rồi?
Đêm đã về khuya, kim đồng hồ chỉ mười giờ, Viện Nghiên cứu lại thay một lượt đội tìm kiếm, Đoạn Lẫm cũng thay ra thường phục, chuẩn bị tan ca.
Hắn đưa tay xoa huyệt thái dương, trong mắt phủ đầy sự mệt mỏi, dạo gần đây công việc chất chồng, Đoạn Lẫm hầu như không được nghỉ ngơi, cứ làm việc miệt mài cho tới tận bây giờ.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe trước biệt thự, Đoạn Lẫm xuống xe, đi thẳng về phía cổng lớn.
Phía sau hắn, một con rắn nhỏ màu hồng nhạt lướt nhanh qua bụi cỏ, đôi mắt tròn ánh lên vẻ căng thẳng.
Bảo Y đã ngồi rình Đoạn Lẫm từ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được hắn tan ca, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng, vội vàng bám theo.
Nhân lúc Đoạn Lẫm mở hé cửa, Bảo Y lập tức len lỏi chui vào phòng.
Động tác mở cửa của Đoạn Lẫm khựng lại một chút.
Hắn vốn là người cực kỳ nhạy bén, vừa cảm giác được có thứ gì đó lướt qua, hắn đã lập tức nhận ra.
Thế nhưng Đoạn Lẫm không vạch trần, chỉ giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc của mình, dự tính đợi đối phương thả lỏng cảnh giác rồi mới ra tay bắt lấy.
Giống như mọi ngày, việc đầu tiên hắn làm là vào phòng tắm rửa mặt.
Bảo Y áp sát góc tường, cơ thể nhỏ dài rung lên nhè nhẹ, đôi mắt tròn xoe chưa từng rời khỏi bóng dáng hắn. Đoạn Lẫm đi đến đâu, cậu liền len lỏi theo tới đó, chỉ sợ lạc mất hắn.
Chỉ là Bảo Y không ngờ Đoạn Lẫm lại muốn tắm. Khi thấy hắn bước vào phòng tắm bắt đầu cởi quần áo, cậu mới bừng tỉnh, luống cuống cuộn mình sát vào tường.
Con rắn nhỏ màu hồng nhạt co rúm lại trong góc, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.
Đợi đến khi Đoạn Lẫm cởi áo ngoài, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót, cậu đã thè chiếc lưỡi rắn thon dài ra, quấn quanh vòi sen trong phòng tắm, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tròn ngơ ngác, tim đập nhanh vì căng thẳng.
Thật lớn nha…
Bảo Y nhìn, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Đoạn Lẫm: “…”
Vì sao thứ vừa lẻn vào phòng hắn vẫn chưa chịu đi?
Thậm chí Đoạn Lẫm còn cảm giác được một ánh nhìn nóng rực đang dừng lại ở nửa thân dưới của mình.
Đoạn Lẫm ngẫm nghĩ một lát, duỗi tay cầm khăn tắm treo bên cạnh quấn quanh eo, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Con rắn nhỏ màu hồng nhạt cũng lập tức lặng lẽ bò theo sau.
Bảo Y không biết Đoạn Lẫm định làm gì, nhưng Bảo Y cảm thấy Đoạn Lẫm chắc chắn không định tắm tiếp.
Thế nhưng Bảo Y không ngờ, Đoạn Lẫm bỗng nhiên xoay người, chỉ vài bước đã quay lại phòng tắm, cánh cửa “phanh” một tiếng đóng sầm lại, nhốt Bảo Y còn chưa kịp bám theo ở bên ngoài.
Bảo Y có chút buồn bã, cơ thể nhỏ xíu rũ xuống, dán chặt vào cửa kính, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Kính mờ chỉ có thể lờ mờ thấy bóng người, mơ mơ hồ hồ, thế nào cũng không rõ.
Bảo Y càng nhìn càng sốt ruột, nóng lòng muốn thấy rõ, cái đuôi liền quệt qua quệt lại trên cửa kính, nhưng dù làm cách nào cũng không thể lau cho rõ hình ảnh.
Thế giới loài người thật phiền phức.
Con rắn nhỏ màu hồng nhạt giống như cà tím bị đông lạnh, ỉu xìu.
Trong phòng tắm, Đoạn Lẫm vừa tắm rửa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía bóng hồng nhạt ngoài cửa, cũng không rõ đó là thứ gì, nhưng hắn chắc chắn, đây chính là kẻ đã lén lút chui vào.
Nghĩ vậy, tốc độ tắm rửa của Đoạn Lẫm cũng nhanh hơn chút.
Bảo Y vẫn trông ngóng bên ngoài, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng “cùm cụp” vang lên khi cửa phòng tắm mở ra, ngay sau đó, cửa bị kéo ra.
Bảo Y không quên mình là kẻ lén lút lẻn vào, vội vàng chuồn sang một bên, len lén quan sát.
Đoạn Lẫm bước ra, toàn thân vẫn vương hơi nước, vài sợi tóc ướt rũ xuống trán, ngọn tóc còn đọng những giọt nước li ti.
Ánh mắt Đoạn Lẫm thoáng liếc về phía góc tường, rồi lập tức thu hồi, xoa xoa tóc, nhìn thẳng ra phòng ngủ, sau đó đi xuống bếp.
Đoạn Lẫm đơn giản nấu một tô mì, bưng lên bàn, nhưng vẫn chưa vội ăn, bởi Đoạn Lẫm có thói quen phải rửa sạch phòng bếp trước đã.
Bảo Y vẫn luôn bám theo sau Đoạn Lẫm, cậu nhìn thấy trên bàn là tô mì sợi nóng hổi thơm ngào ngạt, nước dãi không nhịn được mà chảy dài xuống bàn.
Đời trước Bảo Y đã từng một lần ăn qua đồ ăn Đoạn Lẫm làm. Lần đó, Đoạn Lẫm tới nhà giam làm việc, mang theo vài hộp cơm, nói là mình nấu nhưng ăn không hết, bảo cai ngục chia cho đám tù nhân dị tộc.
Lúc đó Bảo Y mới may mắn được ăn mấy miếng. Chỉ là cậu còn chưa ăn đủ, đã bị dị tộc khác giật mất.
Giờ được nhìn thấy Đoạn Lẫm nấu ăn một lần nữa, Bảo Y ngoài việc chảy nước dãi, trong lòng chỉ còn lại chấp niệm. Cậu muốn ăn đồ ăn do Đoạn Lẫm làm, rất rất muốn ăn, bởi đời trước cậu chưa từng được ăn no.
Bảo Y vẫn luôn ghi nhớ chuyện này cho đến tận bây giờ.
Nhìn Đoạn Lẫm đang nghiêm túc dọn dẹp phòng bếp, Bảo Y liền hóa thành hình người.
Vì thế, năm phút sau, khi Đoạn Lẫm từ phòng bếp bước ra, đập vào mắt hắn chính là chiếc bát trống không, ngay cả nước canh cũng bị liếm sạch sẽ.
Đoạn Lẫm: “?”
Hắn nhíu mày, chống tay lên bàn, cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm cái bát, nhìn thật lâu, Đoạn Lẫm mới xác định mình không phải đói đến hoa mắt, tô mì này thật sự đã không còn.
Đoạn Lẫm lập tức nghĩ đến thứ nhỏ vừa lẻn vào nhà.
Hắn khẽ thở dài, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn dừng trên người con rắn nhỏ màu hồng nhạt đang cuộn mình dưới ghế.
Con rắn nhỏ so với vừa nãy đã lớn hơn hai, ba lần. Đại khái là do cơ thể quá nhỏ, không chứa hết tô mì sợi kia nên nó liền phình to ra một chút. Giờ phút này, bụng con rắn nhỏ căng tròn lên.
Nó đã ăn đến căng không chịu nổi, cơ thể cũng theo đó mà nở rộng ra.
Cái đuôi của Bảo Y không dài, cong cong vặn vặn mở ra, vừa khéo phần đuôi thon thả thò ra khỏi chân ghế.
Đoạn Lẫm nhìn cái đuôi hồng nhạt mảnh mai kia đang lắc qua lắc lại, đột nhiên rất muốn đè nó xuống, tóm gọn lấy.
Nhưng cuối cùng Đoạn Lẫm vẫn kiềm chế ý nghĩ này. Hiện tại hắn chỉ muốn ăn chút gì đó, không mong có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đoạn Lẫm lại đi nấu thêm một tô mì.
Khi quay trở ra, hắn thấy con rắn nhỏ dưới ghế đã nhô nửa thân lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh nhìn hắn.
Lúc này, Đoạn Lẫm mới thấy rõ toàn bộ hình dạng con rắn nhỏ.
Đó là một con rắn nhỏ với lớp vảy mỏng màu hồng nhạt, đầu hình tam giác nhưng không sắc nhọn, chỗ rẽ giữa đầu mượt mà bóng loáng. Hai bên đầu có vây mỏng trong suốt giống vây cá, đôi mắt đen láy, tròn xoe, lưỡi rắn hồng nhạt khẽ thè ra rồi rụt vào.
Khó trách giá bán đấu giá lại cao như vậy…
Một con rắn nhỏ xinh đẹp và độc đáo thế này, e rằng trên thế giới chỉ có một.
Bảo Y vẫn chưa biết mình đã bị phát hiện.
Chờ đến khi Đoạn Lẫm đặt tô mì xuống bàn rồi xoay người vào bếp, Bảo Y đã không thể chờ thêm, lập tức bò lên bàn lần nữa.