“Tôi cứ tưởng cậu nhát gan, sẽ ngoan ngoãn hơn một chút,” Đoạn Lẫm chậm rãi ngồi thẳng dậy, trong giọng nói toát ra hơi lạnh thấu xương.

Bảo Y há miệng thở dốc: “Không, tôi… tôi ngoan mà…”

Không thể làm Đoạn Lẫm chán ghét mình.

Bảo Y vô cùng hối hận về những gì mình vừa làm. Cậu nắm chặt tay mình, như thể chỉ có vậy mới có thể kiềm chế được sự hoảng loạn trong lòng. Móng tay lún vào da thịt, máu rịn ra nhưng cậu không hề cảm thấy đau.

“Xin, xin lỗi…” Bảo Y gục đầu xuống, cắn đôi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Bộ dạng của cậu lúc này trông thực sự rất tệ.

Đoạn Lẫm khẽ nhíu mày, gọi cậu một tiếng: “Bảo Y.”

Nghe thấy Đoạn Lẫm gọi mình, Bảo Y lập tức ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước run lên: “Tôi… tôi không dám nữa… thật xin lỗi, anh…”

Hàng mày Đoạn Lẫm nhíu chặt hơn: “Cậu bình tĩnh lại.”

Nhưng Bảo Y không thể bình tĩnh được.

Không thể như vậy… Đoạn Lẫm… đang ghét cậu.

Bảo Y cảm thấy mình vừa nhận một tin dữ đến mức hỏng mất. Đôi mắt đen láy phút chốc xám xịt.

Đoạn Lẫm không ngờ cảm xúc của Bảo Y lại kích động đến vậy. Hắn không có kiên nhẫn để dỗ dành một dị tộc, hơn nữa, đây cũng không phải công việc của hắn.

Đoạn Lẫm có chút không vui, không nói gì nữa.

Tài xế và con hổ phía trước đều nhận ra hơi thở quanh Đoạn Lẫm đã thay đổi, tự giác không dám có thêm bất kỳ động tĩnh nào.

Bảo Y chìm trong thế giới của riêng mình, gục đầu xuống dựa vào cửa xe. Cậu đưa tay lau nước mắt sắp trào ra.

Kết quả tay vừa chạm vào đôi mắt bầm tím liền đau nhói, Bảo Y hít một hơi, nức nở, môi run rẩy, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Khoé mắt Đoạn Lẫm liếc thấy tên nhóc dị tộc đang co rúm khóc lén ở góc xe, trong lòng bỗng nổi lên chút bực bội.

Tên nhóc dị tộc này kỳ lạ thật, làm như là hắn bắt nạt cậu ta vậy, rõ ràng hắn còn chưa làm gì.

Đoạn Lẫm cảm thấy mình bị oan, sắc mặt càng lạnh hơn.

Cuối cùng xe cũng đến Viện Nghiên Cứu. Đoạn Lẫm nhìn Bảo Y: “Xuống xe.”

Bảo Y muốn xuống, nhưng cậu không biết mở cửa xe thế nào.

Khuôn mặt nhỏ thoáng cứng đờ, không nhúc nhích.

Đoạn Lẫm buồn bực, giọng nói lạnh băng: “Bảo Y, cậu đang giận dỗi đấy à?”

Bảo Y càng thêm tủi thân, tôi không có.

Cậu lắc đầu, chậm rì rì vươn tay sờ soạng trên cửa xe nửa ngày, cuối cùng đành bỏ cuộc.

“Mở cửa cho tôi…”

Đoạn Lẫm: “… Cậu ra lệnh cho tôi?”

“Không… Không phải…” Bảo Y hoảng loạn lắc đầu.

Làm sao bây giờ Đoạn Lẫm càng ghét cậu rồi.

Bảo Y chán nản nghĩ, lần này cậu trọng sinh làm rối tung rối mù hết cả.

Cuối cùng Đoạn Lẫm cũng giúp cậu mở cửa. Trên cửa có một nút bấm, ấn nhẹ là mở. Bảo Y nghiêm túc ghi nhớ vị trí nút này.

Sau này, cậu sẽ không để Đoạn Lẫm mở cửa giúp mình nữa.

Bảo Y nhanh chóng xuống xe, sợ ở lâu thêm một giây sẽ khiến Đoạn Lẫm ghét cậu thêm một giây.

Đoạn Lẫm ở trên xe cất súng xong, rồi mới thong thả đi xuống.

Thật ra các cuộc thẩm vấn tiếp theo cũng không cần hắn đến, nhưng hắn hành sự cẩn thận, muốn đến phòng điều khiển trung tâm để giám sát.

Vào Viện Nghiên Cứu, Bảo Y không còn nhìn thấy Đoạn Lẫm nữa, cảm xúc của cậu lại càng xuống dốc.

Bảo Y bị cảnh sát dẫn vào một phòng thẩm vấn. Đối diện có hai cảnh sát ngồi hỏi một vài vấn đề. Bảo Y dựa theo ký ức mơ hồ, đại khái trả lời một ít.

Nhưng cậu thật sự không nhớ được, nên cậu chỉ đành im lặng.

Ví dụ như cậu đến từ đâu, người nuôi dưỡng cậu là ai, những vấn đề trọng điểm này cậu đều không trả lời được.

Nhưng khi cảnh sát hỏi gần đây cậu ăn gì, cậu bảo mình ăn cỏ, mà cậu cũng không rõ là cỏ gì.

Cảnh sát lại hỏi cậu có từng bị ngược đãi không, cậu gật đầu, nói mình ăn không no, cậu không thích ăn cỏ.

Cảnh sát nhìn dáng vẻ gầy gò của nhóc dị tộc này, xác định cậu đúng là đã bị ngược đãi.

Ngoài chuyện ăn uống, Bảo Y không trả lời được gì, nói chuyện thì lắp bắp, thẩm vấn cậu mất thời gian lâu nhất, cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng.

Trong phòng điều khiển tổng, Đoạn Lẫm tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Bảo Y được cảnh sát đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Bảo Y cùng với đám dị tộc khác bị tạm nhốt trong một căn phòng, còn bên Đoạn Lẫm thì lại đi vào phòng họp. Kết quả thẩm vấn vừa rồi của các cảnh sát phải báo cáo từng người một.

Đến tổ cảnh sát thẩm vấn Bảo Y, họ thở dài: “Chỉ huy, chúng tôi căn bản không hỏi ra được gì cả. Dị tộc này hình như đầu óc có chút vấn đề, là một tên ngốc, chuyện gì cũng không nhớ rõ, nói chuyện cũng không rõ ràng, hỏi gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi chuyện ăn cỏ.”

Nói xong liền đưa sổ ghi chép cho Đoạn Lẫm.

“Ngốc à?” Đoạn Lẫm nheo đôi mắt hẹp dài, ánh mắt dừng trên trang ghi chép đầy dấu gạch xóa. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước tiên nhốt vào nhà giam dị tộc, chọn ngày thẩm vấn lại.”

Tổ chức đấu giá ngầm lần này, nhất định phải tìm ra được kẻ đứng sau.

Dám vi phạm pháp luật, lén lút nuôi nhiều dị tộc như vậy, hoàn toàn coi thường pháp luật, Đoạn Lẫm chưa từng thấy loại người này, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.

Biết đâu đằng sau còn có thể liên lụy ra nhiều chuyện lớn hơn.

Mấy năm gần đây, dị tộc hoành hành ngang ngược, giết hại không ít người, con người cũng không dám bước chân ra khỏi cổng căn cứ.

Động thực vật bắt đầu dị biến từ một trăm năm trước, ban đầu chỉ biến thành quái thú, không còn hình dạng động vật bình thường.

Sau đó, động vật dần có thể biến thành người, sự biến hóa này đến nay vẫn không ai nghiên cứu rõ nguyên nhân, cũng không thể ngăn cản chúng tiếp tục sinh sản. Mà loại thể dị biến thành người này, được gọi là dị tộc.

Bên kia, Bảo Y vẫn đang mong được gặp lại Đoạn Lẫm, nhưng chẳng bao lâu sau, mấy cảnh sát bước vào, lần lượt dẫn từng dị tộc ra ngoài.

Bảo Y không muốn đi, hắn vẫn chưa gặp lại Đoạn Lẫm.

“Đi, đi đâu vậy?” Bảo Y hoảng loạn giãy giụa.

Cảnh sát không cho phép kháng cự mà đẩy cậu đi về phía trước: “Đương nhiên là đi nhà giam, cậu đã bị bắt rồi, còn muốn ra ngoài à?”

Bảo Y lắc đầu: “Không cần, tôi không đi nhà giam…”

“Chuyện này không phải do cậu quyết định.”

Bảo Y bị đẩy vào một chiếc xe buýt, trên xe đều là các dị tộc sẽ bị áp giải đến nhà giam kế bên.

Trên xe đã không còn mấy chỗ trống, cảnh sát chỉ vào hàng cuối cùng cạnh cửa sổ: “Cậu, ngồi hàng cuối cùng đi.”

Bảo Y lưu luyến nhìn ra ngoài xe, cậu còn muốn nhìn Đoạn Lẫm mà.

Cảnh sát đẩy Bảo Y một cái: “Còn không mau đi.”

Bảo Y loạng choạng bước vài bước về phía trước, suýt nữa ngã xuống đất, cậu tủi thân bặm môi.

Những người này thật hung dữ.

Vẫn là Đoạn Lẫm tốt hơn.

Ít nhất Đoạn Lẫm không đẩy cậu.

Nhưng Đoạn Lẫm không thích cậu.

Bảo Y thở dài, dưới ánh mắt hung dữ của cảnh sát, ngồi vào vị trí đã được chỉ định.

Chờ các dị tộc bị bắt đều đến đông đủ, xe buýt khởi động, chạy về phía nhà giam dị tộc.

Tuy nói là sát bên, nhưng Viện Nghiên Cứu rất lớn, nhà giam cũng rất lớn, từ Viện Nghiên Cứu đến đó vẫn mất một lúc lâu.

Trên đường đi, Bảo Y nhìn ra khe thông gió nhỏ xíu trên cửa sổ, bàn tay nôn nóng siết chặt.

Không được cậu không thể vào nhà giam.

Nếu bị nhốt, cậu sẽ bị giam mười năm, sẽ không thể gặp lại Đoạn Lẫm.

Cậu không thể để chuyện đó xảy ra.

Mười phút sau, xe buýt đến cửa nhà giam dị tộc.

Các cảnh sát lại lần lượt áp giải dị tộc xuống xe, bắt đầu điểm danh.

Điểm đến Bảo Y thì không có ai trả lời.

“Số 06 Bảo Y? Bảo Y đâu!”

Vẫn không có ai trả lời. Tim cảnh sát như rớt xuống, bắt đầu lần lượt kiểm tra số lượng người.

Cuối cùng xác định, Bảo Y thật sự đã chạy mất.

Cảnh sát lập tức liên hệ Viện Nghiên Cứu, yêu cầu ngay lập tức phái nhân viên đi truy bắt Bảo Y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play