“Đồ nam nhân bạc bẽo! Quả thật là trông mặt mà bắt hình dong sao?”
“Đối với ta thì một gậy đập chết cũng chẳng tiếc tay, còn gặp hạng mỹ nhân như Khương Minh Châu thì lại hệt như chó lớn mất liêm sỉ, sống chết đều quấn lấy không tha?”
Ngụy Ngọc bất mãn khi thấy Minh Châu thân thiết với Thẩm Trọng, mặt dày vô sỉ vùi cả người vào lòng nàng, rõ ràng cố tình khiêu khích. Hắn còn đưa tay ôm chặt lấy Minh Châu, như thể sợ nàng chạy mất, trừng mắt nhìn Thẩm Trọng đầy khiêu chiến.
Thẩm Trọng vẫn bình thản như nước giếng mùa thu, thần sắc không một gợn sóng. Hắn tiếp tục thong thả ăn cháo, chỉ có bàn tay đang cầm chén là vô thức siết chặt thêm mấy phần.
“Ngươi khiêu khích hắn làm gì?” Minh Châu há lại không nhìn ra được tên ngốc to xác này đang nghĩ chuyện gì trong bụng. Nàng hừ lạnh, vỗ cho Ngụy Ngọc một cái cảnh cáo, ý bảo hắn chớ có giở trò linh tinh.
“Phu nhân…” Ngụy Ngọc lầu bầu, vẻ mặt ai oán như chó nhà bị bỏ đói.
Dùng xong điểm tâm, Thẩm Trọng ra hiệu cho Khương Minh Tâm dọn dẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play