Cảm nhận được mạch tượng của Thi Minh Nguyệt, rất lâu sau, Hoa Tinh nhăn nhó khuôn mặt, vẻ mặt rối rắm khó coi.
“Tiểu Tinh,” Thi Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, “thân thể ta có chỗ nào bất ổn sao? Hay là… quả thực trúng độc, lại là thứ độc khó giải?”
Hoa Tinh lộ vẻ khó xử, lắc đầu lại gật đầu, bộ dáng mâu thuẫn khiến nàng càng thêm hồ đồ.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ,” hắn do dự nói, “quả thực là trúng độc… nhưng không phải mới trúng hôm nay. Thân thể của tỷ, e là từ lâu đã mang sẵn độc thai. Loại độc này đã ẩn náu trong cơ thể chừng mười mấy năm rồi, cho nên khi tỷ bị thương, vết thương mới sinh mủ rất nhanh. Còn nữa…”
Nói đến đây, hắn lại ấp úng, tựa hồ không biết có nên nói tiếp hay không.
Thi Minh Nguyệt có hơi kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau liền trấn định lại, thanh âm mềm nhẹ như nước: “Còn gì nữa? Cứ nói đi, ta chịu được.”
Hoa Tinh ghé sát vào nàng, hạ giọng thật thấp, gần như thì thầm: “Tỷ… đã mang thai. Đã được ba tháng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play