“Bổn vương từng nghĩ,” An Dật Vương thong thả cất lời, ánh mắt nhìn nàng thâm sâu như nước, “một nữ tử xuất thân thanh lâu, cho dù có xinh đẹp đến mấy, cũng liệu có thể vượt qua Liễu Quý phi? Chưa chắc đã hơn được! Nhưng lại có thể khiến Tấn Vương thần hồn điên đảo, bất chấp lễ nghi triều đình, gióng trống khua chiêng cầu hôn cưới về làm chính thê. Vậy nàng dựa vào cái gì? Mị thuật của hồ ly tinh chăng? Hay là… một thứ gì còn nguy hiểm hơn thế?”
Minh Châu khựng lại, ánh mắt lóe lên, không nói một lời.
“Thế nhưng…” Ánh nhìn của An Dật Vương bỗng trở nên dịu dàng mà mê luyến, “Ngay khoảnh khắc trông thấy ngươi, tất thảy những nghi hoặc kia đều hóa thành hư vô. Ngươi như đóa sen trước cửa Phật, chỉ trong một chớp mắt đã nở rộ rực rỡ trong lòng ta. Mà ta… cuối cùng vẫn là tu hành chưa đủ, không thể đẩy lùi được sự dụ hoặc đó. Hôm ấy ta thậm chí không dám nói một lời, chỉ có thể thất thần, cả người run rẩy, rồi bỏ chạy như kẻ trốn tội.”
“Ngươi nhìn ta khi ấy, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc, không hề mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào khác… nhưng đối với ta, ánh mắt ấy lại như thiên lôi động địa, khiến tâm thần ta chấn động không thôi.”
An Dật Vương chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay dừng lại nơi gò má tinh xảo của Minh Châu, nhẹ như cánh chuồn chuồn.
“Hôm đó, sau khi hồi phủ, ta đã tự nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, thậm chí dùng cả cực hình tự thân trách phạt, mong xua tan ý nghĩ hoang đường kia. Nhưng vô dụng. Ngươi như đã nhập hồn vào cốt tủy ta, có xua cũng chẳng được, có bỏ cũng chẳng xong. Ngay cả khi đoạn tuyệt phàm tâm, ta vẫn nhịn không được mà hướng theo bóng dáng ngươi.”
Minh Châu: “…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT