Hồi phủ, Minh Châu oán giận nhìn Tấn Vương chằm chằm.
“Làm sao thế?” Tấn Vương bị ánh mắt nàng nhìn đến không hiểu ra sao, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Thiếp vừa trông thấy Liễu quý phi.” Minh Châu chu đôi môi nhỏ nhắn, xoay người quay lưng lại, không buồn để ý tới chàng.
Tấn Vương vòng qua đứng trước mặt nàng: “Ta biết mà.”
“Ngài không biết!” Minh Châu uất ức, đôi mắt phượng xinh đẹp dần ngấn lệ, ánh lệ long lanh lay động như muốn vỡ òa, khiến lòng người mềm nhũn, “Nàng ta thật sự quá đỗi xinh đẹp, lại cao quý. Một mỹ nhân mang khí chất đoan trang lại dùng tình sâu đậm với ngài như vậy, ngài thật sự không có chút động tâm nào sao? Hay là... ngài vốn dĩ chưa từng nhận ra trong lòng mình có tình cảm với nàng, nên mới hồ đồ nhất thời mà chọn thiếp. Đợi đến một ngày ngài nghĩ thông suốt rồi, chẳng lẽ sẽ vứt bỏ thiếp để quay về bên nàng?”
Tấn Vương: “……”
Tấn Vương quả thực oan uổng đến chết! Trời đất chứng giám, chàng ghét Liễu quý phi đến mức nào, thật lòng chỉ mong nàng ta vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình. Sao có thể còn có chút tình cảm nào với nàng ta chứ? Thế nhưng… Minh Châu lúc này lại khóc đến yếu mềm, mong manh như liễu yếu trước gió, khiến lòng chàng vừa xót xa vừa sinh áy náy. Có phải là chàng đã làm chưa đủ tốt, nên nàng mới cảm thấy bất an như vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play