Đoàn người nhà Vương gia nối nhau đi, huyết mạch gần thì tụ một chỗ. 

Tuyên Ninh và Giang Đại đứng giữa hàng, vẫn lộ vẻ lạc lõng, nhưng so với buổi sáng, ánh mắt mọi người dành cho họ đã ôn hòa hơn nhiều.

Biểu hiện rõ nhất là đến buổi chiều, có mấy cô nương và phụ nhân chủ động rủ nàng cùng đi giải khuây. 

Từ tiếng ríu rít chuyện trò bên tai, Tuyên Ninh cuối cùng cũng hiểu nguyên do. 

Thì ra trước đó, Giang Đại từng cứu một đứa cháu trai của trưởng thôn, lại thêm giữa đường khó tránh bệnh tật, mà thầy thuốc vốn quý hiếm, bởi vậy dân làng mới miễn cưỡng chịu đưa huynh muội họ vào vòng bảo hộ.

 

Mặt trời đã lặn, đoàn người cũng dừng chân nghỉ ngơi, từng nhà bắt đầu chuẩn bị bữa thứ hai trong ngày.

Tuyên Ninh ngẫm nghĩ, ban nãy Giang Đại đã giúp nàng gánh hết chuyện rắc rối, sau lại nhờ bóng hắn mà chen vào đội ngũ thôn Vương gia, sự an toàn được đảm bảo không ít. 


Hai người vốn chẳng phải huynh muội thật, nay đã nhận ơn sâu như vậy, nàng tự nhiên phải có chút đền đáp.

Còn về cách đền đáp… nàng lại lần nữa đưa ánh mắt về phía siêu thị trong không gian.

Rẻ nhất thực ra là mua lương thực rời, chẳng hạn bột mì, số tiền còn lại có thể mua được gần một cân. 

Nhưng khổ nỗi trong tay nàng không có gì để đựng, cũng không thể lấy túi nilon dán nhãn giá trong siêu thị ra ngoài.

Suy đi tính lại, nàng đành cắn răng bỏ qua thứ lời hơn, chọn cái tiện mang theo.

Ví như… bánh bao trắng phau, nhỏ bằng bàn tay kia. Tính toán kỹ càng, chừa lại tiền nước ngày mai, nàng còn có thể mua được hai cái.

Tuyên Ninh cẩn thận, mượn bóng dáng che chắn, thử đem một chiếc bánh bao ra cầm thử trong tay.

Rất tốt! bánh bao lạnh ngắt, vỏ ngoài cứng khô, đúng phong vị quen thuộc của siêu thị kia. 

Như vậy, đem ra ngoài liền có thể giả bộ rằng đây là bánh bao nàng chắt chiu giữ lại mấy ngày nay, không nỡ ăn.

Rất hoàn hảo.

Tuyên Ninh len lén dùng sức ép nhẹ, khiến chiếc bánh bao không còn quá phồng, chủ yếu là để nhét vào trong áo không dễ bị phát hiện. 

Làm xong, nàng khẽ chọc Giang Đại một cái, vẻ thần thần bí bí, rồi đưa tay vào ngực áo lục lọi, lấy ra một chiếc bánh bao trắng phau, bị nén thành hình dẹt.

Dẫu bây giờ dáng vẻ chẳng mấy đẹp đẽ, nhưng bánh bao vẫn là bánh bao làm từ bột trắng tinh, mịn màng. 

Giang Đại cũng từng ăn bánh bao trắng, nhưng thứ ấy luôn lẫn sắc vàng nhạt, thỉnh thoảng còn có vụn lúa chưa nghiền hết, kích thước lại nhỏ, trên mặt thường lốm đốm những điểm thô ráp, không đều.

Nào giống với thứ đang cầm trong tay, chỉ mới liếc mắt nhìn qua, Giang Đại đã như thấy trước mắt là cảnh trong khu vườn hoa lệ, hạ nhân tấp nập, dè dặt cẩn thận chọn ra những hạt lúa mì tốt nhất, đem nghiền giã nhiều lần, sàng lọc kỹ càng qua mấy lượt, rồi lại giao vào tay vị đại trù trong trù phòng, từng chút một nhồi nặn, tinh tế điều chỉnh hỏa hầu. 

Không biết tốn bao nhiêu công phu cùng nhân lực mới làm ra được chiếc màn thầu như thế.

Giang Đại chỉ thoáng nhìn liền nhận ra phía sau chiếc màn thầu kia là sự xa xỉ không phải hạng thường. Khi ấy, tam lang nhà trưởng thôn cũng bước tới, từ xa đã trông thấy chiếc màn thầu trắng muốt trong tay Giang Đại.

Trời mỗi lúc một tối, hắn cũng chẳng để ý được bao nhiêu, chỉ biết rằng thứ bột mì trắng kia quả thực hiếm có. Từ bé đến lớn, hắn chưa từng được ăn lấy một lần, bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ mà thốt:

“Chà, đúng là màn thầu bột trắng! Hèn chi mà Giang đại phu lại y thuật cao minh, tướng mạo tuấn tú thế kia, còn…”

 

Vương Tam Trụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chẳng tìm được câu nào cho vừa, đành ngượng ngùng cười cười, rồi thấp giọng buồn bã:

“Nếu không phải lũ phản quân… Giang đại phu hẳn đã sống rất tốt.”

Nếu không phải bọn phản quân, nhà hắn cũng chẳng đến nỗi này, sang năm còn có thể dựng thêm hai gian phòng, cho hắn cưới được vợ.

Giang Đại không đáp, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược:

“Trưởng thôn có điều chi phân phó?”

“Không… không có.” – Vương Tam Trụ vội lắc đầu, rồi đưa cái bọc nhỏ chằng vá chi chít trong tay ra:

“Cảm tạ Giang đại phu cứu cháu ta. Đây là chút lương thực, không nhiều, chỉ tỏ tấm lòng.”

“Không cần. Ta và tiểu muội còn có ăn, huống hồ thôn đã cho chỗ dung thân, Giang mỗ đã rất cảm kích, nào dám nhận thêm?”

“Nói gì thế…” – Vương Tam Trụ há miệng, lại nghẹn lời, cuối cùng chỉ còn cách nhét phắt cái bọc vào ngực Giang Đại, buông một câu:

“Cầm chắc đừng đánh rơi.”

Nói rồi hắn xoay người chạy mất.

Vật đã đưa đến tay, chẳng tiện trả lại, Giang Đại đành đặt bọc lương thực sang một bên, rồi bẻ đôi chiếc bánh bao trong tay, đưa một nửa cho Tuyên Ninh. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được mà dặn dò:

“Của cải chớ phô ra ngoài.”

Chiếc bánh này quá tốt, chỉ thoáng nhìn đã biết xuất thân từ nhà giàu có, lỡ có kẻ nào sinh lòng tham, phiền phức chẳng nhỏ.

 

Bánh bao nàng ăn từ nhỏ đến lớn, ba hào, năm hào, một đồng… Tuyên Ninh cũng chỉ nhờ câu nói vừa rồi của Vương Tam Trụ mà đoán ra bánh bao bột trắng quý đến thế nào. Ngoài ra nàng hoàn toàn chẳng có khái niệm, một chút cũng không hiểu được suy nghĩ quanh co trong đầu Giang Đại, chỉ vô tội chớp chớp mắt.

Bánh bao bột đen siêu thị cũng có bán đó thôi, nhưng so với bánh trắng còn đắt hơn!

Nàng đã nghèo đến mức này rồi, biết làm sao được?

Đón lấy nửa chiếc bánh bao, bụng đói cồn cào, dù nguội lạnh cũng trở nên ngon lành khác thường. Vài ba miếng đã ăn sạch, trời cũng sẫm lại.

Không xa có một đống lửa đang cháy, ánh lửa hắt lên những bóng người thay phiên giữ đêm. Tuyên Ninh no bụng, trong lòng mới rảnh rang đôi chút, nhân ánh sáng mở bọc nhỏ ra, phát hiện bên trong chưa đầy hai nắm, hạt vàng óng, tựa như kê. Nàng tiện tay ném một hạt vào siêu thị thử, rồi lập tức tròn xoe đôi mắt.

Trên bàn thu mua hiện rõ mấy chữ:

“Kê hảo hạng (8,5 đồng/cân)”.

Không chút do dự, Tuyên Ninh vội vàng nhìn về phía quầy lương thực rời. Bảng giá treo trên đó nàng đã ngắm không biết bao nhiêu lần, thuộc làu như cháo, vậy mà giờ vẫn từng chữ, từng chữ đọc đi đọc lại, trong đầu lẩm nhẩm theo:

“Bột mì, một đồng tám…

Gạo tẻ, hai đồng hai…

Đậu nành, hai đồng bảy…”

Một niềm vui cuồn cuộn dâng lên…

Từ nay về sau, cho dù không hái được rau dại, nàng cũng không lo chết đói nữa!

 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play