Cây cao chót vót, chẳng phải ai cũng dễ bề trèo lên.

Cho nên, khi Tuyên Ninh vừa nhăn mặt vừa nhẩn nha gặm trái dại, xuống tới chân núi mà vẫn còn sót lại hai quả trong tay, nàng liền nhận thấy có mấy đôi mắt tròn xoe, sáng rực, dán chặt vào những trái ấy.

Đám người này không mang theo lương khô, ban nãy vào núi tìm cũng chẳng gặp thứ gì ăn được.

Vài người lớn nuốt nước bọt “ực” một tiếng, rồi miễn cưỡng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trẻ con thì chẳng biết tránh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng, có mấy đứa nhỏ không nhịn nổi mà bước lên hai ba bước, bị người lớn kéo giật lại thì vội vàng thò bàn tay nhơ bẩn vào miệng, giả như nhai để xoa cơn đói.

Bị bấy nhiêu ánh nhìn xoáy vào, Tuyên Ninh trong lòng luống cuống. Lại ngó bọn trẻ, đầu thì to mà thân gầy nhẳng, da bọc xương trơ trọi, càng khiến người ta chẳng đành lòng.

Thế nên, khi hai tiểu oa nhi mới cao đến đầu gối, cắn môi, mắt long lanh nhìn nàng khẩn khoản, lòng Tuyên Ninh chợt mềm nhũn, lập tức đưa hai trái còn nguyên cho chúng.

Hai đứa nhỏ, mặt mũi lem luốc chẳng rõ nam hay nữ, vừa chạm được quả liền nhét ngay vào miệng.

Hàng răng sữa nhỏ xíu cắn mãi mới được một miếng, chua đến mức gương mặt bé xíu nhăn nhúm lại thành một nhúm, trông đến tội.

Tuyên Ninh còn ngỡ chúng sẽ nhè ra, nào ngờ đứa nhỏ gắng sức nuốt xuống, rồi không chút chần chừ, lại cắn tiếp miếng thứ hai.

Tuyên Ninh lặng im.

Nàng mới chỉ lên đường ngày đầu, còn những người này đã đi ba ngày, nhịn đói ba ngày. Ngay cả bọn trẻ con cũng hiểu rõ một đạo lý thức ăn quý giá nhường nào.

Ăn xong bữa trưa hay nói đúng hơn là bữa sớm kiêm trưa, dù sao cũng là bữa đầu tiên trong ngày, vừa lót dạ đôi chút, dân thôn Vương Gia ở phía trước đã lần lượt đứng lên, người theo sau cũng vội vã thu dọn đồ, tiếp tục lên đường.

Dưới nắng chói chang, mồ hôi đổ từng lớp, Tuyên Ninh viện cớ đi giải quyết cá nhân, thừa lúc đó uống nốt nửa bình nước còn lại, lại cất thêm một chai một lít vào kho. Nước trong vắt xếp ngay ngắn trong tủ, khiến nàng thấy vững dạ hơn bao giờ hết.

Bước chân nàng nhẹ nhõm quay về phía đoàn, nào ngờ vừa ngoảnh lại, liền thấy một gã đàn ông dáng gầy thấp, đang khom lưng lén tiến lại gần.

Bị bắt gặp, hắn chẳng hề cuống quýt, ngược lại đứng thẳng dậy, cười nụ cười bỉ ổi:

“Muội tử, vui chuyện gì thế? Nói cho ca ca nghe, để cũng được cười cùng.”

Vừa nói, vừa bước sát lại phía nàng.

Tim Tuyên Ninh thắt lại một nhịp, không chút chần chừ, xoay người cắm đầu chạy, vừa chạy vừa gào:

“Cứu mạng! Đại ca, cứu ta… ưm…!”

Vừa chạy được hai bước, Tuyên Ninh đã bị một gã đàn ông khác phục sẵn sau gốc cây chộp lấy, bàn tay thô bạo bịt chặt miệng nàng.

Gã này người cao gầy, khẳng khiu như thân trúc. Hắn cúi lưng nhấc nửa người nàng, tên lùn thì nhấc chân, cả hai khiêng nàng ra xa. Vừa đi, vừa cười nhạt:

“Đừng kêu nữa, chỉ là ghép bạn đồng hành mà thôi. Ngươi bị bắt, hắn có dám bỏ cả đoàn để tìm ngươi sao? Ngươi nằm mơ đi.”

Tuyên Ninh vốn chọn chỗ có tảng đá che khuất để giấu chai nước khoáng, xung quanh không một bóng người. Chung quanh vắng lặng không một bóng người, trước mắt lại không biết nương nhờ ai, trong lòng hoảng hốt đến mức đôi tay run rẩy. Nhưng nàng vẫn gắng ép mình bình tĩnh, ánh mắt thoáng liếc về siêu thị trong không gian.

Dao bếp thì nàng chưa đủ tiền mua, nhưng ý nghĩ chợt lóe lên, nàng lập tức chuyển sang quầy văn phòng phẩm, một con dao gọt bút chì giá năm hào rơi vào mắt, sáng lên như tia hy vọng.

Hai gã tìm được chỗ thích hợp liền quẳng nàng xuống đất. Tuyên Ninh ra vẻ hoảng loạn đến mất hồn, giọng run rẩy cầu xin:

“Đại ca… lát nữa còn phải lên đường, có thể… tha cho ta không…”

Tên lùn cười đểu:

“Ngoan nào, bọn ta sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Tuyên Ninh mặt mày như thuận theo, tay run run vươn về phía hông gã…

“A——!”

“A a a a a!”

Hai tiếng thét xé họng vang lên nối tiếp, chưa dứt tiếng trước đã dội tiếng sau, tựa như thi nhau gào đến nứt cổ. Tiếng rền rĩ thảm thiết chấn động cả bìa rừng, chim chóc hoảng loạn vỗ cánh bay tán loạn.

“Ở bên này!”

Giang Đại dẫn mấy dân trong thôn Vương Gia hấp tấp lao về hướng tiếng kêu vọng đến.

Giang Đại nhờ đôi chân dài, một bước đã tới trước. Vừa tới, ánh mắt liền chạm phải Tuyên Ninh đang chậm rãi thu dao, hai người bốn mắt nhìn nhau, không thốt nên lời nào.

Làm một chuyện lớn rồi bị bắt quả tang, Tuyên Ninh còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, đã thấy Giang Đại sải ba bước thành hai, xông tới giật phắt con dao trong tay nàng, thuận thế kéo nàng ra sau, che chở trước người.

Đợi mấy người dân thôn Vương Gia chạy tới, chỉ thấy dưới đất có hai kẻ lăn lóc, máu tươi chảy thành vũng, sống chết khó phân. Giang Đại mặt lạnh như băng, ung dung lấy dao cạo sạch trên áo hai người, chậm rãi lau lưỡi thép.

Đám người trong thôn bị dọa đến ngây người, đứng chôn chân một chỗ, chẳng biết nên tiến hay lùi, không khí nhất thời căng như dây đàn.

May mà chẳng bao lâu, Lão trưởng thôn tóc điểm sương đã đến. Chỉ một cái liếc mắt, trong lòng ông đã hiểu rõ tám chín phần.

Ông như không hề thấy hai cái xác nằm đó, giọng điệu ôn hòa:

“Giang đại phu, cháu gái vẫn ổn chứ?”

“Nhờ trưởng thôn cùng các vị huynh đệ, tiểu muội không sao.”

“Tốt, tốt.” – Trưởng thôn nở nụ cười hiền lành:

“Trời còn sớm, hôm nay cố đi thêm một đoạn, sớm vào tới Cẩm Châu. Nào, quay về thôi.”

Không một ai nhắc đến hai kẻ dưới đất sẽ ra sao. Tuyên Ninh khôn ngoan, không hỏi Giang Đại vì sao bỗng thành “đại phu”, lặng lẽ trở về, phát hiện mình và hắn đã không còn tụt lại sau đoàn, mà hòa vào giữa đám dân thôn. Nàng chẳng lộ chút khác thường, chỉ ngoan ngoãn đi theo bước chân họ.

 

Họ đi ở vị trí gần đầu đoàn, cách nhà trưởng thôn không xa. Đại công tử nhà trưởng thôn len lén liếc nhìn mấy lần, thấp giọng hỏi:

“Phụ thân người thật để hai người họ đi cùng chúng ta sao?”

Hai tiếng kêu thảm ban nãy hắn nghe rõ mồn một, cặp huynh muội này quả là cứng tay!

Trưởng thôn dáng vẻ thản nhiên, hai tay chắp sau lưng, nghiêm giọng dạy con mình:

“Loạn thế, có chút bản lĩnh là chuyện tốt. Nhát gan như ba huynh đệ các ngươi. Thử hỏi, nếu không có bọn họ, liệu còn đi đến được đây không?”

Nói rồi, chẳng màng đến gương mặt đỏ bừng của con trai, trưởng thôn cảm thán:

“Người huynh làm việc chu toàn, y thuật lại tinh tường. Tiểu muội thì non nớt, chưa trải khổ nhiều, nhưng có tấm lòng lương thiện. Giúp họ một tay, chưa biết chừng ngày nào đó chúng ta còn nhờ đến.”

“Dạ, phụ thân dạy phải.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play