Những kẻ nô tài có chí khí đều đã tự chuộc thân, ra huyện tìm việc mới.
Còn sót lại đều là mấy người hầu trung thành, hoặc là hạng nhát gan, sinh ra và lớn lên trong phủ, không biết biết ra ngoài thì phải sống làm sao.
Số còn lại thì toàn hạng xảo trá lười biếng, miệng lưỡi khéo léo mà xương cốt thì lười nhác, không muốn tự mình kiếm cơm, chỉ quanh quẩn ăn bám trong phủ.
Trong phủ thiếu hẳn bọn nô tài có bản lĩnh, ngoài phủ thì sản nghiệp của Từ gia cũng ngày một thu hẹp.
Trong huyện, vật dụng vừa tốt vừa rẻ, chỉ một hiệu bách hoá thôi đã đủ thay thế không ít cửa tiệm. Từ gia vốn lấy làm kiêu hãnh, một dạo chiếm trọn cả dãy phố cửa hàng, giờ cũng chỉ còn lác đác mở vài cửa tiệm.
Lợi lộc không còn bao nhiêu, mỗi ngày chỉ dựa vào tiền dành dụm mà sống, cảnh sinh hoạt cũng đã đạm bạc đi nhiều so với thuở trước.
Đương nhiên, cái gọi là “đạm bạc” ấy chỉ là so với cuộc sống phồn hoa của Từ gia ngày trước, chứ đem so với cuộc sống lê dân trăm họ, thì vẫn là cách biệt một trời một vực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play