Tuyên Ninh đã mệt đến mức gần như không nhấc nổi chân nữa.
Nàng cố gắng bước theo người phía trước, giơ cao tay áo đã bạc màu đến chẳng còn nhận ra màu gì lên lau mồ hôi trên trán.
Một mảng da trắng trẻo mịn màng chợt lộ ra, nhưng nàng nhanh chóng kéo tay áo che lại.
Trên đầu là mặt trời gay gắt như thiêu đốt, trước mắt là con đường đất khô nứt nẻ.
Một bên là ngọn núi trọc lốc, bên kia chỉ lưa thưa vài ngọn cỏ dại. Vài cái cây hiếm hoi cũng bị người ta tuốt sạch lá và vỏ.
Người người rách rưới, lom khom đi trong im lặng, nét mặt tê dại, lặng lẽ tiến về phía trước.
Đây là đường chạy nạn.
Dưới chân người đi dậy lên từng làn bụi mù.
Tuyên Ninh không cẩn thận hít phải, ho sặc sụa mấy tiếng.
Nhìn con đường vàng đất trước mặt như kéo dài vô tận, nàng không khỏi thấy tuyệt vọng.
Tuyên Ninh vốn là sinh viên ngành múa. Nàng vừa mới kết thúc một buổi thi đấu, vui vẻ đi ăn lẩu thanh đạm.
Ai ngờ vừa chớp mắt một cái, còn chưa kịp mở mắt ra thì đã bị ai đó mạnh tay đẩy một phát vào lưng ngã lăn ra đất.
Sau lưng là xe ngựa rầm rập, trước mặt là bầy sói hoang lởn vởn.
Tuyên Ninh nằm sõng soài trên đất, mặt đối mặt với vài cái miệng hôi hám đang nhỏ dãi trước mắt. Nàng nín thở, không dám nhúc nhích.
Chỉ nghe phía sau có một nam nhân lớn tiếng hét lên:
“Muội cứ yên tâm mà đi, trong nhà còn có huynh đây!”
Lời vừa dứt, lại vang lên một giọng nữ mềm như rót mật mà chua chát vô cùng:
“Vô dụng! Chỉ tổ vướng chân vướng tay. Ngươi xem, nàng ta vừa ngã xuống là xe nhẹ hẳn đi rồi…”
Những lời tiếp theo Tuyên Ninh không còn nghe rõ nữa.
Nàng chậm rãi với lấy hòn đá gần nhất, mắt không rời bầy sói đang tiến lại gần, cả người căng cứng như dây đàn.
Đám sói hoang vây quanh, lè lưỡi thở hồng hộc, để lộ hàm răng vàng ố dính thịt vụn.
Chúng đến gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận hơi thở nóng rực phả lên má.
Một giây… hai giây…
Tuyên Ninh âm thầm đếm thời gian.
Bất ngờ, nàng bật dậy, dùng hết sức bình sinh ném mạnh hòn đá vào mắt con sói gần nhất.
Con đầu tiên trúng đòn, rú lên đau đớn, lũ còn lại lập tức tản ra một chút, nhưng chỉ trong chốc lát đã bắt đầu chuẩn bị vây lại.
“Lộc cộc… lộc cộc…”
Tiếng bánh xe nghiến qua mặt đất lại vang lên, lẫn trong đó là những bước chân hỗn loạn.
Có người phía sau chững lại một chút, rồi đột ngột tăng tốc, đồng thời quát lớn:
“Tránh ra!”
Tuyên Ninh theo phản xạ né sát vào lề đường.
Vài chiếc xe thô sơ lao vút qua, khiến bầy sói hoang hoảng loạn chạy tán loạn.
Người đẩy xe mặc áo quần chắp vá, da dẻ đen nhẻm, tóc được buộc sơ sài bằng dây thừng.
Họ quay lại liếc nhìn một cái, thấy Tuyên Ninh không sao thì chẳng nói gì thêm, lại tiếp tục đẩy xe chất đầy đồ đạc chen chúc tiến lên.
Từng tốp người lục tục đi ngang qua nàng.
Có người tò mò ngoảnh lại nhìn, nhưng phần lớn đều lặng lẽ, ánh mắt mỏi mệt, vai đeo túi nặng, tay dắt trẻ nhỏ, chân bước lê lết trên con đường bụi mù.
Tuyên Ninh ngơ ngác mấy giây, cúi đầu nhìn lại thì thấy chiếc váy xòe thời thượng mà mình tỉ mỉ chọn lựa giờ đây đã biến thành một bộ váy vải cũ kỹ, rộng thùng thình, sờn rách.
Vết xước do gọt trái cây hôm qua vốn còn trên tay thì nay đã biến mất, da tay trắng trẻo mềm mịn không tì vết.
Nàng đã xuyên không.
Xuyên không thật rồi.
Tuyên Ninh nhắm mắt lại, mất mấy phút mới bình ổn được cơn bối rối cuộn trào.
Đợi đến khi dòng người đi xa, gần như sắp khuất hẳn khỏi tầm mắt, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng chạy theo, vừa đi vừa dò hỏi tình hình.
Thì ra nơi nàng đang đứng là ở vùng ngoại ô kinh thành của Đại Càn.
Đây là một triều đại không hề tồn tại trong lịch sử mà nàng từng học.
Mà triều đại này cũng sắp bước vào lịch sử, quân phản loạn đã đánh vào kinh thành, triều Đại Càn sắp diệt vong.
Quân phản loạn vô cùng tàn bạo, không có quân kỷ, cướp bóc, đốt phá, giết người không gớm tay.
Trước đây đã từng có tiền lệ đồ sát cả thành. Người trong kinh thành nghe tin dữ, đua nhau kéo nhau chạy xuống phương Nam.
Nghe nói nơi đó có một vị tri châu đất Cẩm Châu, yêu dân như con, cai trị hiền đức, lương thực sung túc, người dân ăn no mặc ấm, ngày nào cũng có thịt ăn.
Tuyên Ninh nghe xong vẫn không khỏi nghi ngờ, lời đồn đại nghe có vẻ tốt đến mức khó tin.
Nhưng giữa vùng hoang vắng, nàng chỉ có một thân một mình, đành phải tạm thời đi theo dòng người, chờ xem tình hình.
Nhiệt độ mỗi lúc một cao, dòng người cũng dần dần dừng lại.
Họ tụ tập theo từng gia đình, bắt đầu lôi ra chút lương thực quý giá mang theo, ngồi nghỉ và ăn lót dạ.
Tuyên Ninh ngồi cách đó độ một trượng, chọn chỗ đất bằng phẳng hơn mà ngồi tạm.
Nàng lặng lẽ lắng nghe âm thanh nhai nuốt vang lên từ phía mọi người, trong lòng không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Nước dãi làm dịu cổ họng khô khốc, nhưng cơn đói trong bụng vẫn không vì thế mà vơi bớt.
Nàng cố ép bản thân dời mắt đi chỗ khác, ánh nhìn quét qua mặt đất, cẩn thận tìm kiếm từng chút một, mong tìm được vật gì có thể ăn được.
Nơi nàng đi theo là thôn Vương gia, chính là thôn đã ra tay cứu nàng khi gặp nạn.
Bà con trong thôn tuy nghèo nhưng tính tình không tệ, khá ôn hòa.
Ngoài nàng ra, còn có mấy người khác cũng lặng lẽ đi theo sau thôn, hai bên không ai quấy rầy ai, chỉ cần đừng tới quá gần thì dân trong thôn cũng chẳng nỡ xua đuổi.
Ngoài Tuyên Ninh, còn mấy người nữa cũng không mang theo lương thực hoặc đã ăn hết sạch.
Bọn trẻ con thì tròn xoe mắt nhìn đăm đăm vào đồ ăn của người khác, trong khi người lớn lại nhắm mắt nghỉ ngơi, thần sắc mệt mỏi, không buồn biểu lộ cảm xúc gì.
Tuyên Ninh vẫn tiếp tục chăm chú tìm kiếm từng tấc đất, hồi lâu cũng không thu hoạch gì, đành khe khẽ thở dài.
Nàng vừa mới nhận được kỳ duyên của mình một “Siêu thị liên hợp X” bên trong chất đầy bánh mì mềm thơm, nước mát lạnh, rau tươi non được xếp ngay ngắn trong các giá hàng.
May mắn là, nàng không cần đích thân vào trong cửa hàng, chỉ cần dùng ý niệm là có thể lựa chọn vật phẩm, người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng như đang ngẩn người.
Dĩ nhiên, theo như lời nhắc dán trước cửa siêu thị rằng:
【Quý khách xin vui lòng chờ ngoài vạch vàng】
Thân thể nàng cũng có thể bước vào, nhưng chỉ có thể đứng trong một khoảnh đất nhỏ chừng một mét vuông, không thể nằm nghỉ được.
Lúc mới khởi hành, Tuyên Ninh còn đủ nhàn rỗi để nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến chuyện vệ sinh, sạch sẽ.
Nào ngờ đi suốt một buổi sáng, chẳng thấy bóng dáng giọt nước nào, lúc này cổ họng đã khô khốc như sắp bốc khói.
Nàng hí hửng mở tủ lạnh trong siêu thị, chọn lấy một chai nước suối cùng một chai nước tăng lực.
Nào ngờ vừa bước đến quầy tính tiền thì bị chặn lại.
Sự thực chứng minh, cho dù là lấy đồ từ “siêu thị” của chính mình, cũng phải trả tiền xong mới được dùng.
Mà trớ trêu thay, hiện tại trên tài khoản của nàng lại không có lấy một đồng.
Ngoài quầy thu ngân thường thấy, siêu thị còn đặt thêm một chỗ gọi là “bàn thu mua”, có thể bán vật phẩm đổi lấy tiền tiêu dùng.
Nhưng Tuyên Ninh trên người ngoài bộ y phục cũ, chẳng có vật gì đáng giá.
Trên đường chạy nạn, người người đều vét sạch những thứ có thể ăn, đến rau dại cũng bị nhổ tận gốc.
Thật khiến người ta lo đến nhăn cả mày.
Tuyên Ninh khẽ thở dài, chợt liếc thấy có vài người đang lần lượt lên núi.
Dân thôn Vương gia vẫn chưa có dấu hiệu khởi hành, hẳn là cũng định lên núi thử vận may.
Nàng chọn một con đường nhỏ mà đi, lúc đầu còn tràn đầy khí thế, chăm chú tìm kiếm từng gốc cây ngọn cỏ, hy vọng có thể nhặt được chút gì đó đem bán, đổi lấy một chai nước chỉ tám xu.
Ai ngờ khi đã leo lên đến lưng chừng núi, tay vẫn trắng tay.
Nhìn ngọn núi đã bị người ta tìm đến mức trụi cả lá, nàng chỉ cảm thấy trong lòng chán nản, muốn khóc mà chẳng khóc nổi.
Núi này sớm đã bị bầy người đi trước lục tung vài lượt, những thứ còn sót lại chẳng đáng là bao.
Tuyên Ninh tìm suốt nửa ngày, mà con số tám xu, vẫn là một giấc mộng xa vời…