Vô cùng đột ngột.
Tô Đề không biết đây có phải là chỗ ngồi riêng của Vinh Thiệu Đình không.
Để tránh gây ra hiểu lầm, cô đặt đôi đũa dính đầy vụn bánh kem xuống, rồi bưng khay đồ ăn lên, làm bộ muốn rời đi: “Xin lỗi, tôi sang chỗ khác ngồi.”
Lúc này, Vinh Thiệu Đình nhận lấy chiếc khăn Trần Bách đưa tới, bình thản lên tiếng: “Không sao, không có người ngoài, cô cứ ngồi đi.”
Giờ cao điểm, nhà ăn đông nghịt.
Nhìn xung quanh, gần như không thấy còn chỗ trống nào.
Nếu thật sự để cô bưng khay đồ ăn đi tìm chỗ khác, chắc chắn sẽ lãng phí không ít thời gian.
Chỉ là một bữa cơm thường mà thôi, Vinh Thiệu Đình tự thấy mình không câu nệ nhiều đến thế.
Trần Bách lặng lẽ quan sát vài giây, ý nghĩ muốn dò đoán thánh ý lại trỗi lên như nấm sau mưa.
Quả thật ngài Vinh khoan dung với cô Tô hơn người khác.
Ví dụ như anh ấy.
Ví dụ như rất nhiều người khác.
Nếu như cảnh tượng hôm nay xảy ra ở Cảng, có lẽ sẽ có rất nhiều người kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Ngài Vinh đúng là kín tiếng nhưng cũng có nhiều quy củ.
Ngày thường ở Cảng, đừng nói là ăn cơm cùng anh, ngay cả việc muốn gặp mặt anh một lần cũng phải hẹn trước ít nhất nửa tháng.
Làm gì có chuyện anh lại hòa nhã vui vẻ chấp nhận người ta chiếm chỗ như vậy chứ?
Trần Bách thầm nghĩ, có lẽ phong thái của Đại Lục đã ảnh hưởng đến ngài Vinh, khiến anh bất giác trở nên dễ gần hơn.
Tô Đề không hề biết trong lòng Trần Bách đang nghĩ gì, cô điều chỉnh lại nhịp thở rồi ngồi xuống.
Để tránh bầu không khí trở nên ngượng ngùng, cô chủ động khơi chuyện: “Ngài Vinh có ăn quen đồ ăn ở Đại Lục không?”
Vinh Thiệu Đình lau những đốt ngón tay thon dài đều đặn của mình, nghe vậy thì ngước mắt lên: “Cũng được.”
Người đàn ông chưa động đũa, Tô Đề cũng giữ phép lịch sự không ăn trước.
Im lặng một lát, cô lên tiếng đề nghị với tư cách chủ nhà: “Món ăn bản địa của Bình Giang có vị khá đậm, không thanh đạm như ở Cảng Đảo. Phía Tây thành phố có một nhà hàng trà kiểu Cảng, lúc nào rảnh ngài Vinh có thể đến đó nếm thử.”
Tô Đề không thể nói là mình quá am hiểu về khẩu vị của người Cảng Đảo. Nhưng bên cạnh cô có Tưởng Thầm, một người Cảng chính gốc, anh ấy từng than phiền nhiều lần rằng món ăn của Bình Giang vừa dầu mỡ lại vừa đậm vị.
Nghĩ vậy nên cô đoán, có lẽ một người toát ra khí chất cao quý như Vinh Thiệu Đình còn kén chọn hơn cả Tưởng Thầm.
Nhìn những món thanh đạm trong khay của anh là có thể thấy được phần nào.
Vinh Thiệu Đình kiên nhẫn lắng nghe Tô Đề giới thiệu, vừa đặt khăn xuống, vừa chỉnh lại chiếc nhẫn ở ngón út bị lệch đi một chút.
Cũng vì vậy mà cuối cùng Tô Đề cũng nhìn rõ được hoa văn trên mặt chiếc nhẫn vàng đen, đó là một loại hoa văn vô cùng cầu kỳ.
Người ta vẫn hay đồn rằng, một số gia tộc mang đậm dấu ấn truyền thừa đều có huy hiệu và tín vật riêng của dòng họ.
Có lẽ chiếc nhẫn mà Vinh Thiệu Đình đeo chính là huy hiệu mang ý nghĩa gia tộc như thế.
“Cô Tô am hiểu trà Hồng Kông lắm à?”
Giọng nam trầm thấp, mang theo từ tính như có như không, kéo suy nghĩ của Tô Thể về thực tại.
Cô lắc đầu, thành thật đáp: “Không, trước đây tôi từng ăn vài lần ở mấy tiệm trà Hồng Kông bên cảng, thấy chỗ này ở thành Tây có hương vị giống bên đó, cũng khá chuẩn vị nên mới giới thiệu cho ngài Vinh.”
Vinh Thiệu Đình liếc nhìn gương mặt mộc trắng trẻo, thanh tú của Tô Đề, nhẹ giọng đáp: “Nếu cô đã giới thiệu, có dịp tôi sẽ thử xem sao.”
Tô Thể cảm thấy mình vừa “quảng cáo thành công”, rất có thành tựu nên nói luôn địa chỉ: “Số 36 phố cổ thành Tây.”
Trần Bách, người đang đứng bên cạnh nghe thấy địa chỉ cụ thể: “?”
Số 36 phố cổ thành Tây?
Chẳng phải đó chính là chuỗi trà sảnh do Tập đoàn Vinh Cảng đầu tư phát triển sao?
Trong suốt bữa ăn, Vinh Thiệu Đình và Tô Đề đều im lặng dùng bữa, không ai mở miệng trước.
Cả hai đều tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc trên bàn ăn: Ăn không nói.
Bầu không khí không hề căng thẳng hay gượng gạo như tưởng tượng.
Trái lại, vị ông trùm khu cảng mà người người truyền tai - Vinh Thiệu Đình, lại cư xử vô cùng chu đáo và lễ độ.
Ôn hòa, nhã nhặn, biết chừng mực, mọi cử chỉ đều toát lên phong thái quý ông đã ngấm vào máu thịt.
Bữa ăn ấy khiến Tô Đề hơi thay đổi cái nhìn về anh.
Dùng bữa xong, Vinh Thiệu Đình rời đi trước.
Tô Đề định quay xuống phòng trà ở tầng dưới uống ly cà phê cho tỉnh táo một chút.
Cô vừa rẽ qua hành lang gần thang máy, sau lưng đã vang lên một tiếng gọi lạnh lẽo:
“Cháu gái lớn.”
Tô Đề khựng lại, thở dài, rồi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng đó với nụ cười nhạt trên môi.
Chính là “lão cáo già” cô đã chạm mặt lúc ở nhà ăn.
Anh ấy họ Thẩm, tên đầy đủ là Thẩm Luật, cố vấn pháp lý của hội nghị lần này.
Tính theo vai vế trong dòng họ thì anh ấy là chú họ của Tô Đề.
Hai người gần bằng tuổi, quan hệ hai nhà lại thân thiết nên chẳng mấy khi coi trọng chuyện vai vế.
Thẩm Luật vừa ngoài 30, trời sinh có gương mặt tươi cười, nhìn vào chẳng có tí sát khí nào.
Nhưng ai quen anh ấy đều biết rõ lúc lên tòa, cái miệng dẻo quẹo kia chẳng khác gì súng máy, bắn liên hồi không cho đối phương ngóc đầu.
Gương mặt cười hiền kia chính là vũ khí nguy hiểm nhất để đánh lừa người khác.
Thẩm Luật dựa lưng vào tường, ánh mắt đầy ẩn ý: “Cháu lại đây, nói chuyện tí.”
Tô Đề bĩu môi: “Nói cái gì ạ?”
Thẩm Luật khẽ hừ một tiếng rồi bước tới, đưa tay véo má Tô Đề: “Tô Nhị, bỏ nhà đi luôn rồi ha, bản lĩnh gớm nhỉ.”
Tô Đề hất tay anh ấy ra: “Cháu không có bỏ nhà đi.”
Thẩm Luật nghe cô chột dạ cãi lại, lập tức khoác vai Tô Đề, kéo thẳng vào cầu thang bộ ở lối thoát hiểm.
Trong hành lang.
Thẩm Luật giơ điện thoại lên, đọc rõ ràng từng câu từng chữ:
“Nhân viên hành chính nhân sự của Ức Thông Internet, Tô Đề, vào làm được 32 ngày, lương cơ bản 4500. Là cháu đúng không?”
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, Thẩm Luật cũng không thể ngờ cô cháu gái họ của mình lại không thèm làm cô chiêu cành vàng lá ngọc, mà chạy ra ngoài làm công kiếm tiền.
Chắc là phải chịu đả kích lớn lắm đây?
Tô Đề đã có kế hoạch của riêng mình nhưng cô không muốn tiết lộ quá nhiều cho Thẩm Luật: “Chẳng phải là cháu đang muốn trải nghiệm cuộc sống thôi sao...”
"Cháu cầm mức lương 4500 một tháng, mà lại mơ tưởng đến viễn cảnh thu nhập 50 triệu một năm. Cháu đang trải nghiệm cuộc sống ‘mơ mộng hão huyền’ đấy à?" Vốn dĩ là luật sư, quanh năm làm việc với đủ loại số liệu nên Thẩm Luật chỉ cần nhẩm tính một lát là ra ngay kết quả: “Với cái đồng lương bèo bọt này của cháu, dù có nhịn ăn nhịn uống thì cũng phải mất 925 năm mới kiếm đủ. Cháu sống nổi đến lúc đó không?”
Đúng là cái miệng độc địa.
Tô Đề liếc anh ấy: "Ai nói với chú thế?”
“Tất nhiên là chú có cách của chú.” Thẩm Luật quét mắt nhìn Tô Đề từ trên xuống dưới: “Một năm kiếm 50 triệu, cháu lấy đâu ra can đảm mà dám đánh cược như vậy với bố mình thế?”
Tô Đề nghiêm mặt: “Giàu sang tìm trong mạo hiểm.”
Thẩm Luật chợt cười, vẻ mặt như đã hiểu ra: “Vì chị gái cháu, đúng không?”
Tô Đề chỉnh lại lời anh ấy: “Cũng là vì chính cháu.”
Nhớ lại ngày trước, Tô Văn từ chối liên hôn, bỏ đi xa xứ vì tình yêu. Tuy không đến mức tuyệt giao với gia đình nhưng mối quan hệ giữa hai bố mẹ Tô và cô ấy đã rơi xuống mức đóng băng.
Họ không chỉ cắt quỹ tín thác mà ngay cả tài sản đứng tên cô ấy cũng bị đóng băng, đến tận bây giờ vẫn chưa được dỡ bỏ.
Sau đó, Tô Văn bất đắc dĩ phải bán công ty khởi nghiệp của mình, mang theo một khoản tiền mặt cùng người yêu cao chạy xa bay.
Suốt hai năm trời, cô ấy không hề quay về Bình Giang.
Người ngoài biết không nhiều về chuyện này, nhà họ Tô xem như chuyện xấu trong nhà nên giấu nhẹm đi.
Đời này nhà họ Tô không có con trai, chỉ có hai cô con gái là Tô Văn và Tô Đề.
Người ta thường nói con gái là chiếc áo bông tri kỷ của bố mẹ.
Ấy thế mà cặp chị em xinh đẹp nhà họ Tô, chiếc nào cũng “lọt gió” cả.
Cô chị Tô Văn dám yêu dám hận, đã tự mình phá vỡ thế cục mà xông ra ngoài.
Bố mẹ Tô không cản được cô con gái lớn cố chấp nên để phòng cô con gái út Tô Đề đi vào vết xe đổ, gần một năm nay đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng liên hôn cho cô.
Vụ cá cược mà Thẩm Luật nhắc đến, chính là thứ đã ra đời trong cuộc đối đầu giữa Tô Đề và bố mẹ trong nhà.
Bố của Tô Đề đã hứa, chỉ cần Tô Đề có thể tự tay kiếm đủ 50 triệu trong vòng một năm, gia đình sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của cô. Hơn nữa, họ còn cân nhắc chấp nhận người con rể lớn nghèo kiết xác chưa từng gặp mặt kia.
Đây rõ ràng là bố Tô đang cố tình làm khó cô nhưng Tô Đề lại chọn cách đương đầu với thử thách.
Một chuyện một công đôi việc thế này, không có lý do gì mà không đồng ý.
Và cái giá phải trả cho vụ cá cược này là quỹ tín thác của cô cũng bị ngưng, nhà và xe đều bị tịch thu.
Nếu không phải dưới tên cô vẫn còn vài cơ sở kinh doanh lặt vặt có thể đều đặn sinh lời thì có lẽ bây giờ Tô Đề đã chết đói từ lâu rồi.
Thẩm Luật thấy dáng vẻ “không thành công thì cũng thành nhân” của Tô Đề, bèn nheo mắt thăm dò: “Nào, nói chú nghe, cháu tiếp cận Vinh Thiệu Đình là có ý đồ gì? Muốn kiếm tiền từ anh ta sao?”
“Cháu?” Tô Đề chỉ ngược vào mũi mình: “Tiếp cận Vinh Thiệu Đình á?”
“Chẳng lẽ không phải?” Thẩm Luật cười như không cười: “Cháu nghĩ cho kỹ rồi hẵng bịa.”
Tô Đề lặng lẽ nhìn về phía cầu thang vắng người, trong đầu chợt lóe lên một ý. Mà kể cũng phải, đây đúng là một hướng đi mới để kiếm tiền.
Tập đoàn Vinh Cảng vốn liếng hùng hậu, lĩnh vực kinh doanh lại rộng khắp. Nếu cứ đi theo bước chân của gã khổng lồ tư bản này, họ ăn thịt thì mình húp canh, chẳng phải việc thắng cược sẽ đến trong nay mai sao?
Thẩm Luật vừa nhìn ánh mắt láo liên của Tô Đề là biết ngay cô đang có ý đồ xấu.
Ngay lúc đó, người chú họ dùng giọng điệu của bậc trưởng bối, thấm thía nhắc nhở: “Tô Đề à, gia thế nhà họ Vinh ở Cảng Thành vững chắc, bối cảnh thâm sâu, địa vị của Vinh Thiệu Đình trong giới ở đó sâu không lường được. Anh ta không phải người mà cháu có thể nắm bắt đâu, không đáng đẩy cả bản thân mình vào đó chỉ vì 50 triệu cỏn con đâu.”