“Tô Đề, chúng ta không hợp nhau.”

Vào ngày Hạ Chí.

Độ ẩm trong không khí rất cao, dù đã xế chiều nhưng nhiệt độ vẫn oi bức ngột ngạt.

Tại sảnh lớn của tòa nhà văn phòng với điều hòa mát rượi, người bạn trai mới hẹn hò được 10 ngày của Tô Đề đã nói lời chia tay với cô.

Tô Đề nhếch môi như đã đoán ra từ trước: “Thật ra anh cứ nhắn tin trực tiếp là được rồi.”

Trời nóng thế này, cũng đỡ cho cô phải mất công đi một chuyến.

Thiệu Tấn nghẹn lời, sắc mặt hơi khó coi.

Anh ta cụp mắt đánh giá cô gái trước mặt.

Mái tóc búi củ tỏi chẳng có gì đặc sắc, cặp kính gọng đen trông hơi ngố, áo thun trắng và chiếc quần jean đã sờn cũ, hoàn toàn tương phản với những quý cô công sở xinh đẹp lộng lẫy xung quanh.

Nhìn như vậy, Thiệu Tấn càng thấy quyết định chia tay của mình là vô cùng đúng đắn.

“Anh gọi em ra đây nói chuyện là vì tôn trọng em. Tô Đề, em nhìn xung quanh xem, rồi nhìn lại bản thân mình đi.”

Thiệu Tấn hít sâu một hơi, chuẩn bị tung ra liều thuốc mạnh hơn: “Em chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, không có chí tiến thủ, chẳng làm nên trò trống gì thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả ‘giá trị cảm xúc’ cơ bản nhất em cũng không mang lại được. Ở bên em, anh thấy mệt mỏi lắm.”

Những lời tuôn ra như súng liên thanh của Thiệu Tấn không hề khiến Tô Đề tổn thương chút nào.

Suy nghĩ của cô bắt đầu lan man, bây giờ yêu cầu của con trai với con gái cao đến vậy rồi ư?

Hẹn hò thôi mà cũng phải vừa có sự nghiệp thành công, vừa phải cung cấp giá trị cảm xúc à?

Tô Đề lấy lại tinh thần, bỗng cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt.

Cô bình thản nói hai chữ: “Được thôi.”

Nói rồi, cô xoay người rời đi.

Thấy Tô Đề không hề níu kéo, Thiệu Tấn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Lúc quay người đi, anh ta gọi một cuộc điện thoại, che miệng điện thoại rồi nói với giọng điệu như đang kể công: “Cưng à, anh nói rõ với cô ta rồi.”

Phía bên kia đại sảnh.

Giám đốc quản lý tòa nhà cứ nhìn mãi về hướng Tô Đề rời đi.

Cấp dưới thấy vậy cũng tò mò nhìn theo: “Giám đốc, anh đang nhìn gì thế?”

Vị giám đốc quản lý lờ đi cấp dưới, trong lòng vô cùng lo lắng.

Hình như ông ta vừa thấy cô chủ nhà sếp lớn - Chủ tịch Tô.

Ăn mặc thì vô cùng giản dị, đột nhiên đến cũng không báo trước, chẳng lẽ là đến kiểm tra?

Đêm xuống, tại Lan Quế Phường.

Là một trong những câu lạc bộ xa hoa bậc nhất ở thành phố Bình Giang, Lan Quế Phường là sản nghiệp của Hạng Tình, bạn thân của cô.

Phòng VIP trên tầng cao nhất.

Hạng Tình kẹp điếu thuốc, cô ấy nghe Tô Đề kể xong thì cười đến ngả nghiêng: “Anh ta lại dám nói cậu là đồ vô tích sự à?”

Tô Đề uể oải đáp: “Anh ta nói cũng không sai.”

“Thôi đi.” Hạng Tình lườm Tô Đề một cái: “Rõ ràng là gã họ Thiệu kia không ra gì, anh ta đang PUA cậu thì có.”

Hạng Tình chính là người đã chứng kiến từ lúc Tô Đề và Thiệu Tấn mới bắt đầu hẹn hò.

Nếu kẻ tự cao ngút trời như Thiệu Tấn mà biết thân phận thật của Tô Đề, không biết anh ta còn nói ra được những lời dở khóc dở cười như vậy nữa không.

Hạng Tình khui hai chai bia, định bụng an ủi Tô Đề vài câu nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt cô ấy chợt khựng lại.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Tô Đề tháo cặp kính gọng đen, gỡ dây buộc mái tóc búi củ tỏi, rồi uể oải ngả người ra ghế sofa.

Dưới ánh sáng đan xen, mái tóc dài bồng bềnh càng tôn lên đường nét khuôn mặt sắc sảo, đậm nét của cô. Một vẻ đẹp đầy khí chất giống như người đẹp Hồng Kông bước ra từ những thước phim xưa cũ của thế kỷ trước.

Nhan sắc cỡ này, đến cô ấy là phụ nữ nhìn vào còn phải rung động, vậy mà gã họ Thiệu kia lại nỡ lòng chia tay?

Chắc đầu óc có vấn đề.

Hạng Tình lấy lại tinh thần, hỏi Tô Đề: “Cậu và gã họ Thiệu kia tiến triển đến đâu rồi?”

“Chẳng tiến triển gì cả.” Tô Đề bĩu môi, chập ngón trỏ và ngón giữa lại: “Hẹn hò 10 ngày thì anh ta đi công tác mất 5 ngày, gặp nhau được hai lần, ăn chung một bữa cơm, sau đó thì anh ta bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện luôn.”

Nói không ngoa thì trong 10 ngày qua, cô còn chẳng có cảm giác là mình đang hẹn hò với Thiệu Tấn.

Hạng Tình: “...”

Xui xẻo thật, chẳng biết rốt cuộc là ai khắc ai nữa.

Hạng Tình nhìn Tô Đề đầy cảm thông: “Tiếp theo cậu tính sao đây?”

Tô Đề im lặng hai giây: “Tìm mối mới.”

Từ lúc chào đời, cuộc đời cô đã được sắp đặt theo một lộ trình định sẵn.

Giờ phút này buông thả bản thân, suy cho cùng cũng chỉ là một lần tạm thời lệch khỏi quỹ đạo.

Tô Đề vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc tình yêu có gì thần kỳ mà lại khiến chị cô sẵn sàng từ bỏ cả núi tài sản để bỏ đi biệt xứ?

Vậy nên, một Tô Đề độc thân từ trong bụng mẹ suốt 24 năm, hiếm hoi nảy ra ý định muốn yêu đương một lần.

“Cậu vẫn còn định tìm à?” Hạng Tình dò xét: “Cậu không tính cân nhắc ai kia sao?”

Mặt Tô Đề đầy ngơ ngác: “Ai kia là ai?”

Hiển nhiên, hai người đang không nói cùng một chuyện.

Hạng Tình mím môi, đổi cách nói vòng vo hơn: “Trong giới mình cũng có không ít thanh niên ưu tú, ví dụ như…”

Chưa nói hết câu, Tô Đề đã nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét: “Tớ không có cảm giác với người quen.”

Hạng Tình: “…” Hiểu rồi.

Hóa ra là vì biết rõ quá nên khó ra tay.

Đang nói chuyện, điện thoại trên bàn reo lên.

Hiển thị là một số lạ từ Hồng Kông.

Tô Đề bấm nghe, không rõ đối phương nói gì, cô khẽ day trán, ánh mắt chợt sáng lên: “Được, mai bảo chú Trần đến đón tôi.”

Hôm sau là cuối tuần.

Quá trưa, một chiếc Bentley mang biển số kép Hồng Kông - Trung Quốc chạy về hướng cửa khẩu.

Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu: “Cô Tô, cậu Hai bảo tôi đưa cô đến thẳng Tiêm Sa Chủy.”

Tô Đề ngẩng đầu lên khỏi điện thoại: “Vâng, làm phiền chú Trần rồi ạ.”

Chú Trần mỉm cười, sau đó không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Ba giờ chiều, xe đã đến nơi.

Tô Đề vừa xuống xe đã thấy một người đàn ông mặc bộ vest xanh, bên trong là áo sơ mi hoa, đang dựa vào một chiếc xe thể thao hút thuốc.

Đó là Tưởng Thầm, cậu Hai nhà họ Tưởng ở Hồng Kông.

Mẹ anh ấy là cô ruột của Tô Đề.

Hai nhà được xem là gia đình thông gia có quan hệ thân thiết trong những năm gần đây.

Tưởng Thầm kẹp điếu thuốc, đang lướt điện thoại. Vừa thấy Tô Đề, anh ấy lập tức cất giọng phổ thông kiểu Hồng Kông lơ lớ để trêu chọc: “Nghe nói em thất tình rồi hả?”

Tô Đề: "..." Chắc chắn lại là công lao của Hạng Tình rồi.

Tưởng Thầm tưởng mình đã chọc trúng nỗi đau của cô, vội vàng chữa lời: “Không sao, người sau sẽ tốt hơn thôi ấy mà. Tối nay có bartender hàng đầu Alan đấy, em cứ uống thoải mái, không say không về.”

Bạn bè thân thiết đều biết Tô Đề rất thích uống rượu, tửu lượng lại cực tốt, đặc biệt là mê cocktail phân tử ở Hồng Kông.

Đúng lúc Tưởng Thầm có việc cần nhờ Tô Đề, thế nên mới mời cô sang Hồng Kông, chủ yếu là để chiều theo sở thích của cô.

Bấy giờ, sắc mặt Tô Đề mới giãn ra một chút: “Mượn lời tốt của anh.”

Tưởng Thầm ngớ ra: “Câu nào?”

Tô Đề mỉm cười: "Người sau sẽ tốt hơn.”

  

Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều nhuộm mặt biển thành một màu vàng kim lộng lẫy.

Một chiếc du thuyền hạng sang cỡ nhỏ đang neo đậu tại bến tàu Tiêm Sa Chủy.

Tối nay, trên du thuyền có một buổi tiệc thử rượu riêng tư.

Khách mời tham dự không thiếu những nhân vật thành đạt, từ giới thượng lưu Hồng Kông, các doanh nhân, cho đến giám đốc cấp cao của các công ty nước ngoài.

Hơn 6 giờ, sảnh tiệc đã tụ tập đông đủ giới thượng lưu, người qua kẻ lại tấp nập.

Chốn danh lợi với những màn nâng ly chúc tụng, xã giao qua lại, trông thì có vẻ vui vẻ hòa hợp nhưng thực chất chỉ toàn là giả tạo và nhàm chán.

Tô Đề đến đây không phải để xã giao, mà chỉ để thưởng thức rượu.

Nhân lúc Tưởng Thầm đang bận tiếp khách, cô đi vòng qua khu vực nghỉ ngơi trong sảnh tiệc, tiến thẳng về phòng thử rượu ở bên cạnh.

Cùng lúc đó, vốn dĩ bên trong sảnh tiệc đang ồn ào náo nhiệt nhưng một tin tức được truyền đến khiến giới thượng lưu ai nấy cũng đều ngẩng đầu trông ngóng, vui mừng khôn xiết.

Một thuyền viên ở bên dưới báo rằng nhân vật tầm cỡ mà buổi tiệc lần này mời được đã lên tàu.

Du thuyền sắp sửa rời bến.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play