Tô Đề liếc Thẩm Luật: “Chỉ là 50 triệu thôi mà? Chú có không?”
“Chú có cũng không cho cháu.” Thẩm Luật chọc nhẹ vào trán Tô Đề: “Cháu nghĩ vì sao chú lại biết chuyện này? Bố cháu tuyên chiến với cháu, chính là muốn cháu biết khó mà lùi bước đó.”
Nhờ lời nhắc nhở đầy ẩn ý của Thẩm Luật đã giúp Tô Đề đã hiểu ra mấu chốt vấn đề.
Chẳng lẽ bố cô đã đi dặn dò hết bạn bè thân thích, cố tình chặn hết đường của cô rồi sao?
Tô Đề bĩu môi, coi thường ai chứ.
Về chuyện tiền bạc, vốn dĩ cô không hề có ý định nhờ vả đến các mối quan hệ bạn bè thân thích.
Nếu không thì cô đã nói với Hạng Tình và vay tiền của cô ấy từ lâu rồi.
Tô Đề không nói chuyện với Thẩm Luật quá lâu, sau trở về thì cô đi thẳng đến phòng trà nước.
Trong lúc đợi pha cà phê, điện thoại của Tô Đề reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, mắt cô sáng rỡ: “Bác Chúc, bác về rồi ạ?”
Giọng ông cụ sang sảng như chuông đồng, hào sảng nói: “Vừa đáp máy bay xuống Bình Giang là bác gọi cho cháu ngay rồi đây. Con bé này, cháu cứ thúc giục như đòi mạng, dù có chuyện lớn bằng trời thì bác cũng phải gác lại đã. Khi nào thì cháu qua đây?”
Tô Đề cười híp mắt: “Tối nay cháu sẽ qua ngay ạ, vừa hay có thể uống vài ly với bác.”
“Được, bác chờ cháu. Cháu nhớ mang theo hai cái giò heo ở phố Tây nha.”
Sau khi cúp máy, Tô Đề thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ về thật đúng lúc, xem ra chuyện Tưởng Thầm nhờ cô giải quyết đã có tiến triển rồi.
Thoáng cái đã đến hai giờ chiều.
Chủ đề của hội nghị là về triển lãm sản phẩm cao cấp.
Những người tham dự sẽ tự do tham quan tại khu triển lãm, lịch trình khá thoải mái. Vào khoảng thời gian trống này, buổi đàm phán đầu tiên giữa Ức Thông Internet và Tập đoàn Vinh Cảng đã chính thức bắt đầu.
Tầng 4, phòng họp chuyên dụng của Trung tâm Hội nghị Quốc gia.
Đại diện hai bên ngồi ở hai đầu bàn dài.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa phía bên phải là Vinh Thiệu Đình.
Tô Đề ngồi ở vị trí cuối cùng của bàn đàm phán, bên cạnh là Giám đốc Hoàng Hải.
Trước khi chính thức bắt đầu, Steve - vị giám đốc cấp cao người nước ngoài phụ trách buổi đàm phán đã cung kính xin chỉ thị của Vinh Thiệu Đình: “Thưa ngài Vinh, bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa?”
Ánh mắt Vinh Thiệu Đình trầm tĩnh, anh thản nhiên gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Toàn bộ buổi đàm phán đều diễn ra bằng tiếng Anh.
Đây là một buổi đàm phán thương mại vô cùng nghiêm túc, Tô Đề không dám lơ là.
Cô chăm chú lắng nghe màn đối đáp qua lại của hai bên.
Nghe một lúc, cô bỗng nghe được một tin tức động trời.
Tập đoàn Vinh Cảng sắp sửa thu mua Ức Thông Internet ư?
Tô Đề tròn mắt nhìn về phía Vinh Thiệu Đình, đầu óc cô rối bời trong phút chốc.
Sao lại có thể như vậy?
Một khi Ức Thông Internet bị thu mua, chẳng phải sẽ làm đảo lộn tất cả kế hoạch sau này của cô hay sao.
Hồi trước khi vào làm ở Ức Thông Internet, Tô Đề đã từng nghiên cứu rất kỹ về ngành này, cô vào đây đâu phải chỉ để làm một chuyên viên hành chính nhân sự.
Tô Đề cau mày, tâm trạng tuột dốc không phanh.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc buổi đàm phán đã đi đến nửa sau.
Hoàng Hải bắt đầu trình bày về cơ cấu nhân sự của công ty, còn Tô Đề phụ trách phiên dịch.
Trong quá trình này, cô khó tránh khỏi việc phải giao tiếp bằng ánh mắt với Vinh Thiệu Đình đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Một hai lần thì là chuyện bình thường.
Nhưng số lần cứ nhiều lên, Vinh Thiệu Đình lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường.
Cô gái này đang phân tâm.
Nguyên nhân là vì mỗi lần phiên dịch, ánh mắt của Tô Đề cứ nhìn anh chằm chằm, còn phảng phất ý trách móc.
Công việc phiên dịch cường độ cao chẳng kém gì phiên dịch song song, vậy mà cô không chỉ dư sức đảm nhiệm, mà còn có thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác ư?
Vinh Thiệu Đình nghịch cây bút máy, đáy mắt ánh lên vẻ hứng thú.
Đã bao lâu rồi, hay là bao nhiêu năm rồi nhỉ, chưa từng có ai dùng ánh mắt thẳng thắn như vậy để tố cáo anh.
Là một người nắm quyền ở vị trí cao đã lâu, xung quanh anh toàn là những người phục tùng. Dù là thật lòng hay giả dối, những gì anh thấy, những gì anh nghe đều là sự vâng lời và tuân lệnh.
Duy chỉ có Tô Đề dám ngang nhiên dùng ánh mắt để truyền đạt sự bất mãn của mình như vậy.
Đối với Vinh Thiệu Đình mà nói, quả thực chuyện này rất mới mẻ và hiếm có.
Khoảng 5 rưỡi, buổi đàm phán tạm thời kết thúc.
Nhiệm vụ của Tô Đề đã hoàn thành. Cô bước ra khỏi phòng họp với đầu óc choáng váng, cả người gần như héo rũ.
Điều duy nhất đáng mừng là, lịch trình đàm phán tiếp theo không cần cô tham gia nữa.
Trước khi đi, giám đốc Hoàng Hải gọi Tô Đề lại: “Tiểu Tô à, hiện tại chuyện công ty sắp bị thu mua vẫn đang trong giai đoạn bảo mật nội bộ, cô hiểu ý tôi chứ?”
Tô Đề hiểu ý ngay: “Tôi hiểu rồi, thưa giám đốc Hoàng.”
“Vậy thì tốt rồi. Hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Tô Đề nhìn giám đốc Hoàng và các quản lý cấp cao khác vừa đi vừa trò chuyện, đợi họ đi xa rồi mới chậm rãi bước vào thang máy.
Dưới lầu Trung tâm Hội nghị.
Tô Đề uể oải dựa vào một cây ngân hạnh bên đường, cô đang dùng ứng dụng để gọi xe.
Giờ cao điểm tan tầm, hàng chờ gọi xe: 57 người.
Tô Đề liếc thấy chiếc xe đạp nhỏ màu xanh bên đường, hăm hở mở định vị trên điện thoại ra, nhấn vào mục đi xe đạp.
Kết quả, trang định vị hiển thị, đi xe đạp từ Trung tâm Hội nghị đến tiệm chân giò phố Tây mất một tiếng rưỡi.
Chắc đạp xe đến sưng vù cả chân mất.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương mại Maybach từ từ lái ra từ hầm gửi xe phía sau bên trái.
Xe đi từ đường nhánh ra đường chính, mà vị trí Tô Đề đang đứng lại là con đường bắt buộc phải đi qua.
Xe vừa rẽ qua, Trần Bách lập tức nhìn thấy Tô Đề.
Anh ấy vô thức nhìn vào gương chiếu hậu trung tâm, thấy Vinh Thiệu Đình đang cúi đầu xem tài liệu, bèn mấp máy môi, định nói lại thôi.
Luôn phải ghi nhớ lời sếp dặn, đừng nhiều chuyện.
Trần Bách ngậm miệng lại, im lặng lái xe lướt qua trước mặt Tô Đề.
Chỉ có điều, cơ thể lại thành thật hơn não bộ, mắt thấy đầu xe đã lái đến ngay trước mặt Tô Đề, Trần Bách lỡ chân đạp nhẹ phanh.
Thân xe rung lên khiến người đàn ông ngồi ghế sau chú ý.
Vinh Thiệu Đình lạnh nhạt ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy Tô Đề đang đứng dưới gốc cây.
Sau một thoáng im lặng, người đàn ông trầm giọng nói: “Hỏi cô ấy xem đi đâu.”
Trần Bách giả vờ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng còn lẩm bẩm giải thích: “À, thì ra là cô Tô, ngài Vinh không nói thì tôi cũng không thấy.”
Vinh Thiệu Đình nhìn anh ấy một cái đầy thâm ý, dùng tiếng Quảng Đông nói hai chữ: “Đồ điên.”
Trần Bách không dám lắm mồm nữa, vững vàng dừng chiếc Maybach ngay trước mặt Tô Đề.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tô Đề ló đầu vào xem. Ừm, lại gặp nhau rồi.
Trần Bách: “Cô Tô, cô đang đợi xe à?”
Tô Đề đứng thẳng người, gật đầu.
Trần Bách hỏi: “Cô đi đâu thế, để tôi đưa cô một đoạn nhé?”
Tô Đề định từ chối nhưng app gọi xe lại phải chờ quá lâu, mà xe đạp thì cô cũng chẳng muốn đạp. Trong lúc còn đang do dự, ánh mắt cô vô tình hướng về phía cửa sổ sau xe.
Đúng lúc này, cửa sổ ở hàng ghế sau từ từ hạ xuống.
Người đàn ông trong xe đã cởi áo khoác vest và cà vạt, chỉ mặc độc một chiếc sơ mi đen mỏng, dựa người vào ghế. Có lẽ vì lịch trình họp hành dày đặc cả ngày nên chân mày anh khẽ nhíu lại, toát ra chút mệt mỏi, uể oải.
Tô Đề cong môi: “Ngài Vinh.”
Vinh Thiệu Đình nghiêng đầu nhìn cô: “Không lái xe à?”
"Tôi không có xe." Tô Đề ngượng ngùng cười.
Ánh mắt Trần Bách lập tức lộ vẻ thương cảm.
Vinh Thiệu Đình đăm chiêu nhìn Tô Đề: “Lên xe đi.”
Tô Đề giả vờ khách sáo: “Có phiền quá không?”
Trần Bách chỉ vào biển báo ven đường: “Không phiền đâu, cô Tô cứ lên xe trước đi, ở đây cấm dừng xe.”
Tô Đề vội vàng kéo mở cửa ghế phụ, dường như sợ họ sẽ đổi ý.
Thế nhưng, ghế phụ đã chất đầy tài liệu và áo khoác của Trần Bách, chẳng còn chút chỗ nào để ngồi.
Đúng lúc Tô Đề đang khó xử, Vinh Thiệu Đình ngồi ở hàng ghế sau cất giọng: “Ngồi ra sau này.”
Trần Bách cười áy náy rồi chủ động nhấn nút mở cửa điện ở phía bên kia.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Tô Đề cũng lên được xe.
Trong khoang xe phảng phất hương cỏ cây lá thông dịu nhẹ, vừa thanh mát lại tự nhiên, giống như không khí trong lành sau cơn mưa, một mùi hương khiến lòng người thư thái và dễ chịu.
Tô Đề ngồi ngay ngắn bên cạnh Vinh Thiệu Đình. Khi xe bắt đầu lăn bánh, một chai nước khoáng vẫn còn đọng lớp sương lạnh được đặt vào khay đựng ly ngay phía bên cô.
Tô Đề ngạc nhiên liếc mắt sang, cô hơi bất ngờ trước sự chu đáo và tinh tế của người đàn ông.
Lúc họp, do phải phiên dịch quá lâu nên cô không kịp uống nước.
Thật ra cổ họng cô đã hơi khó chịu, lúc nói chuyện giọng cũng hơi khàn nhẹ.
Vinh Thiệu Đình đang đặt một tập tài liệu trên đầu gối vắt chéo, tay cầm bút ký tên. Cảm nhận được ánh nhìn của cô gái bên cạnh, anh khẽ ngước mắt lên: "Sao lại nhìn tôi như thế?”