Đúng 10 giờ, hội nghị chính thức khai mạc.

Nội dung cuộc họp vừa dài dòng vừa nhàm chán khiến Tô Đề buồn ngủ rũ rượi.

Chưa đầy một tiếng sau, Tô Đề đã khom người, rón rén chuồn khỏi hàng ghế sau.

Cạnh phòng họp lớn là một phòng nghỉ giải lao.

Tô Đề gọi một ly Americano rồi uống một hơi cạn hơn nửa ly.

Sau khi đầu óc tỉnh táo, Tô Đề cứ nhìn chằm chằm vào cửa chính của phòng giải lao giống như người đang mắc chứng PTSD.

Cuộc họp vẫn đang diễn ra, Vinh Thiệu Đình không thể nào lại xuất hiện từ trên trời rơi xuống được nữa chứ.

Cửa mở, các vị khách tham dự lần lượt bước vào.

Trần Bách đi trước, Vinh Thiệu Đình theo sau, đi cùng họ còn có đại diện của ban tổ chức.

Mọi người vây quanh người đàn ông đi đến khu vực nghỉ ngơi, lời lẽ không ngớt tâng bốc những đóng góp của Tập đoàn Vinh Cảng cho khu Vịnh Lớn trong những năm gần đây.

Khác với sự hoảng loạn của những lần trước, lần này Tô Đề đã quen rồi, cô rất thản nhiên đón nhận sự sắp đặt của ông trời.

Cuộc họp chỉ nghỉ giải lao giữa giờ thôi nên việc mọi người tới phòng trà nghỉ ngơi một lát là điều hiển nhiên.

Tô Đề tự trấn an bản thân một hồi, rồi xách túi tài liệu lên, chuẩn bị quay lại phòng họp.

Đi được vài bước, cô vô tình lướt qua một người tham dự của công ty khác.

Một tiếng gọi khẽ vang lên bên tai: “Tô Đề? Em…”

Giọng nói này nghe hơi quen.

Tô Đề nhướng mày nhìn lại, quả thật là người quen.

Đó là tên bạn trai cũ vừa chia tay đã bị cô xếp vào “đã chết trong lòng” - Thiệu Tấn.

Tô Đề suy nghĩ một chút mới lờ mờ nhớ ra, hình như công ty anh ta đang làm là một tập đoàn Internet lớn, chuyên làm mảng game online.

Cô khẽ gật đầu, hoàn toàn không có ý định ôn lại chuyện xưa.

Một người yêu cũ đủ tư cách thì nên làm người “đã khuất” trong cuộc đời nhau, không quấy rầy, không dây dưa.

Nhưng hình như Thiệu Tấn không nghĩ vậy.

Ánh mắt anh ta nhìn Tô Đề từ trên xuống dưới, rồi hạ thấp giọng nói: “Anh đã nói rất rõ ràng rồi, em cứ bám mãi như vậy thì có ý nghĩa gì?”

Tô Đề: “?”

Tự tin thế?

Trời mới biết khoảnh khắc lướt qua nhau khi nãy là lần tiếp xúc thân mật nhất từ trước đến nay giữa hai người rồi đấy.

Tô Đề hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo vẻ hơi hoang mang: “Xin lỗi, anh là…?”

Biểu cảm của Thiệu Tấn biến đổi trong chớp mắt, diễn luôn một màn “biến mặt Tứ Xuyên” ngay tại chỗ.

“Tô Đề, đừng giả vờ nữa.” Anh ta hơi ngẩng cằm, cụp mắt xuống, tỏ vẻ như đang hạ mình nói chuyện: “Em muốn nói gì thì nói một lần cho xong đi.”

Tô Đề liếc anh ta một cái: “Nhà anh có mở rạp hát à? Diễn ghê vậy.”

Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Thiệu Tấn lại không chịu buông tha, còn đinh ninh cô đang cố gồng trước mặt mình: “Em đừng diễn nữa, em đuổi theo tới đây chẳng phải là vì muốn…”

“Cô Tô, xin lỗi đã làm phiền.”

Giọng Trần Bách bỗng nhiên vang lên, xen ngang cuộc trò chuyện.

Thấy gương mặt quen thuộc của Trần Bách, Tô Đề lập tức đảo mắt xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Vinh Thiệu Đình.

Phản xạ có điều kiện, không sai vào đâu được.

“Chào anh, có chuyện gì sao?”

Trần Bách bước sang một bên, hơi nghiêng người chỉ hướng khác: “Ngài Vinh mời cô qua bên kia một lát.”

Góc sofa chéo ở đối diện.

Vinh Thiệu Đình vắt chân, ngồi ung dung nhâm nhi ly cà phê.

Phòng trà nghỉ đông người, ồn ào náo nhiệt, vậy mà chỗ cạnh anh vẫn để trống, không ai dám đến gần.

Như thể quanh người anh có một lớp màng vô hình, tự động cách ly khỏi tất cả sự xô bồ ngoài kia.

Tô Đề bước đến, giữ vẻ bình tĩnh thường ngày, lên tiếng: “Ngài Vinh, anh tìm tôi à?”

Vinh Thiệu Đình ngước mắt, trước tiên liếc nhìn về phía Trần Bách.

Người ở đằng sau lập tức rụt vai lại, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.

Thật ra khi nãy, lời gốc mà ngài Vinh nhờ anh ấy truyền lại là: Cô có cần giúp gì không?

Chỉ là… Trần Bách đã tự ý sửa lời.

Vinh Thiệu Đình cũng không cố hỏi thêm, những ngón tay thon dài rõ khớp khẽ đặt ly cà phê xuống, giọng trầm thấp mà vang dội: “Vừa rồi gặp rắc rối à?”

Tô Đề ngạc nhiên trước sự tinh ý của người đàn ông. Có lẽ trong mắt người ngoài, cuộc chạm mặt ngắn ngủi giữa cô và Thiệu Tấn đã trở thành mâu thuẫn.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng vẫn cảm ơn ngài Vinh đã giải vây giúp tôi.”

Vinh Thiệu Đình khẽ nhếch đôi môi mỏng, nét mặt lạnh lùng góc cạnh ẩn chứa vẻ dịu dàng khó nhận ra: “Không cần khách sáo.”

Tô Đề mím môi, lén liếc nhìn góc nghiêng của người đàn ông, trong lòng lúng túng nghĩ: Bỏ qua chuyện cô từng mất mặt trước anh thì người này cũng không đến nỗi, ít nhất là người tốt bụng.

Người đang bị gắn mác "tốt bụng" là Vinh Thiệu Đình đang lật thêm mấy trang tài liệu, hơi nghiêng đầu hỏi một cách thờ ơ: “Cô Tô, còn chuyện gì sao?”

Tô Đề sững sờ, cố giữ nụ cười: “Không có gì, anh cứ làm việc, tôi không làm phiền nữa.”

Chắc cô bị mù mới tưởng anh là người tốt bụng.

Rõ ràng anh là người gọi cô đến, giờ lại là người đuổi cô đi.

Tô Đề vẫn giữ vẻ lịch sự, chuẩn bị xách túi rời đi.

Vinh Thiệu Đình hơi ngước mắt, ánh nhìn lướt qua gò má căng cứng của cô gái, khóe môi khẽ nhếch: “Ở hội trường người đông việc nhiều, nếu cô lại gặp rắc rối, có thể tìm Trần Bách.”

Trần Bách hiểu ý, bước lên một bước: “Cô Tô, trên danh thiếp có số của tôi, có chuyện gì thì cô cứ liên hệ bất cứ lúc nào nhé.”

Người ta nói, chìa tay không đánh mặt người đang cười.

Chưa kể đến Tô Đề lại là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.

Cô nhận lấy danh thiếp của Trần Bách, cảm ơn rồi vội vã rời đi.

Sau khi Tô Đề rời đi, Trần Bách lén liếc nhìn sắc mặt ông chủ, trong lòng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

Xong đời rồi, có lẽ lần này mình đoán ý sếp sai bét rồi.

Ánh mắt Trần Bách dao động, nếu anh ấy chủ động nhận lỗi thì có bị phạt nhẹ hơn không?

Nghĩ vậy, anh ấy cúi người, gật đầu nói: “Ngài Vinh, tôi...”

Vinh Thiệu Đình khẽ nhấc tay, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo rõ ràng: “Sau này đừng xen vào việc không liên quan.”

Mồ hôi lạnh của Trần Bách túa ra: “Vâng ạ, ngài Vinh.”

Sau giờ nghỉ giữa chương trình, Tô Đề quay lại hội trường.

Lần này, mặc cho gió Đông gió Tây gió Nam gió Bắc thổi tới, cô vẫn ngồi vững như bàn thạch, không nhúc nhích lấy nửa bước.

Chỉ cần cô ngồi yên như núi, không đi đâu cả thì sẽ không chạm mặt mấy người rắc rối nữa.

Buổi họp sáng kết thúc vào đúng 12 giờ.

Khu vực dùng bữa nằm ở tầng ba, theo hình thức buffet, món ăn đa dạng, có thể đáp ứng khẩu vị từ nhiều vùng miền khác nhau.

Tô Đề cầm khay thức ăn, gắp vài món đặc sắc, rồi lấy thêm ba miếng bánh ngọt. Cô đang rót nước trái cây thì búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô bất chợt bị bật nhẹ hai cái.

Tô Đề lắc lắc đầu, đưa tay ôm lấy sau gáy, rồi ngó trái ngó phải.

Có người ở phía sau lên tiếng: “Ở đây này.”

Tô Đề quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Người kia khoanh tay sau lưng, trông khoảng 30 tuổi.

Trước ngực đeo bảng công tác, nụ cười chẳng khác nào con cáo già tinh ranh.

Tô Đề cảnh giác nhìn đối phương, cô bất ngờ nhét cốc nước trái cây vào tay người đó: “Em không về nhà đâu, đừng khuyên nữa, chúng ta không quen.” Cô vừa dứt lời đã quay người chuồn luôn.

Cáo già: “Hừ.”

Trải nghiệm cuộc sống đến mức trở mặt không nhận người thân luôn rồi à?

Tô Đề ôm khay cơm lượn lờ khắp nhà ăn, mãi mới tìm được một chỗ hơi vắng, rồi chọn bàn trống ngồi xuống.

Cô dùng dĩa gẩy miếng bánh trong bát, miệng thở dài thườn thượt.

Bình Giang nhỏ quá, đi đâu cũng đụng phải người quen.

“Ồ, cô Tô.”

Lại một người quen nữa.

Lúc này, Trần Bách bưng khay đồ ăn, đứng bên cạnh bàn vuông, muốn nói rồi lại thôi.

Tô Đề hững hờ đẩy khay cơm của mình lệch sang một bên: “Anh ngồi đi, không có ai cả.”

Trần Bách hé miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi đặt khay xuống đối diện với cô.

Sau đó, anh ấy hơi nghiêng người, kính cẩn gọi một tiếng: “Ngài Vinh.”

Miếng bánh mousse trong đĩa của Tô Đề lập tức nát bét.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ phía sau. Một cái bóng lướt ngang qua cô, mang theo khí thế mạnh mẽ đến mức không thể làm ngơ, rồi ngồi xuống đối diện.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play