Hai chiếc xe thương gia Mercedes-Benz lần lượt tiến vào bãi đỗ xe.
Tại một chỗ đỗ bên cạnh.
Tô Đề lún người vào ghế phụ, vẻ mặt tái mét, đến sức để nói cũng chẳng còn.
Hạng Tình thì gục mặt trên vô lăng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Bầu không khí trong xe dần ngưng đọng lại.
“Cốc cốc…”
Lúc này, có người gõ hai cái lên đầu xe.
Tô Đề và Hạng Tình cùng nhìn sang thì thấy Lương Kính Trạch mặc chiếc áo polo đơn giản đang hơi khom người ngó vào trong xe.
Vừa thấy Lương Kính Trạch, Tô Đề lẳng lặng trượt người xuống ghế, cố gắng giấu mình đi.
Hạng Tình mừng rỡ, vội hạ cửa kính xe, thò đầu ra chào: “Anh Trạch, khéo thật, lâu rồi không gặp!”
“Cũng không gặp một thời gian rồi.” Lương Kính Trạch đi vòng qua đầu xe, chống một tay lên cửa sổ: “Em mới tới hay chuẩn bị đi đây?”
Hạng Tình: “Ờm…”
Biết trả lời sao giờ?
Hạng Tình theo phản xạ liếc nhìn Tô Đề.
Lương Kính Trạch cũng khom người ngó vào ghế phụ, vừa thấy Tô Đề đang lấy tóc che mặt, anh ấy lập tức ‘ồ’ một tiếng: “Đừng che nữa, anh thấy rồi.”
Tô Đề thở dài, vuốt mái tóc dài ra sau đầu: “Sao ông già như anh lại có thời gian rảnh rỗi đến Ngự Sơn Để thế?”
“Em nói ai già đấy hả?” Lương Kính Trạch chợt nghĩ tới điều gì đó, cười như không cười trêu chọc: “Anh nhớ là… hai đứa làm gì có thẻ thành viên của Ngự Sơn Để đâu nhỉ.”
Hạng Tình mím môi, im lặng không đáp.
Tô Đề: “Đi dạo, tiện đường ghé qua.”
Nụ cười của Lương Kính Trạch càng sâu hơn: “Đi dạo từ Thành Lưu tới Để Gia Hà, hơn 40 cây số à?”
Tô Đề lẳng lặng nhìn Lương Kính Trạch, không nói lời nào.
Vạch trần người khác, đúng là vô đạo đức mà.
Lương Kính Trạch mỉm cười nhìn Tô Đề vài giây, cuối cùng là người nhượng bộ trước: “Nếu các em đã tiện đường dạo đến tận đây rồi, có muốn vào trong xem một chút không?”
Hạng Tình phấn khích bật người lên khỏi ghế: “Anh Trạch có thể đưa tụi em vào trong thật sao?”
Lương Kính Trạch móc từ trong túi ra một tấm thẻ thành viên hạng B, kẹp ở đầu ngón tay đưa cho Hạng Tình: “Cầm thẻ tự vào đi, tối nay anh có khách, không đi cùng hai đứa được.”
Lúc sắp đi, anh ấy còn dặn thêm: “Đừng chơi muộn quá, về nhà sớm đấy.”
Hạng Tình vâng dạ lia lịa.
Còn Tô Đề thì chỉ lơ đãng “ừm” một tiếng, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, ở cách đó ba chỗ đỗ, cửa của chiếc xe thương gia Benz đang mở.
Trên hàng ghế sau, đèn trần vẫn sáng.
Một người đàn ông ngồi ngay cửa xe, dáng vẻ tùy ý vắt chéo đôi chân dài, ống quần tây hơi kéo lên, để lộ đôi giày da đen bóng - trang bị tiêu chuẩn của một người đàn ông thành đạt.
Gương mặt anh bị cửa xe che mất một nửa nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng và cảm nhận khí chất trầm tĩnh, cao quý đầy uy quyền kia, cũng đủ để Tô Đề nhận ra đó là ai.
Dù sao thì buổi chiều họ cũng đã chung đụng trong khoang máy bay rồi.
Chính là ngài Vinh kia, người đã khiến cô bao lần phải hoài nghi chính mình, Vinh Thiệu Đình.
Tô Đề nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt cứng đờ.
Mình đã chạy tới tận vùng ngoại ô hẻo lánh này rồi, thế mà vẫn gặp được sao?
Lại nghĩ đến cảnh mất mặt trên máy bay, Tô Đề lập tức muốn nổi trống lui quân.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, trước sự thúc giục đầy hào hứng của Hạng Tình, Tô Đề thật sự không nỡ nói những lời làm cô bạn mất hứng.
Đợi Lương Kính Trạch và Vinh Thiệu Đình đi trước, Tô Đề mới chậm chạp xuống xe, theo chân Hạng Tình bước vào Ngự Sơn Để.
…
Sau một hồi bôn ba, cuối cùng hai cô bạn thân cũng được thưởng thức món lẩu mini Cảnh Thái Lam trứ danh.
Quả nhiên, đồ ăn ngon có thể quét sạch mọi tâm trạng xấu.
Ăn lẩu xong, Tô Đề và Hạng Tình lại kéo nhau đi làm liệu pháp spa tinh dầu.
Những thứ cần tận hưởng cũng đã tận hưởng xong, tiếp theo là tiết mục truyền thống - ghé quán rượu dưỡng sinh ở Ngự Sơn Để để thưởng thức men say cuộc đời.
Kim đồng hồ xoay thêm hai vòng, đã 10 giờ tối.
Khu quán rượu suối nước nóng nằm ở phía sau khu Ngự Sơn Để.
Sân giữa có một rừng trúc đốm lưa thưa.
Bên cạnh rừng trúc là khu nghỉ ngoài trời, mỗi bàn đều có một ngọn nến thơm đang cháy.
Lương Kính Trạch cầm ly whisky cụng ly với Vinh Thiệu Đình: “Lần này nghiệp vụ vận tải của Vinh Cảng dời ra phía Bắc, cậu định thường trú ở Bình Giang à?”
Người đàn ông khẽ nhấp một ngụm rượu, môi mỏng hơi mấp máy: “Chưa chắc, có lẽ sẽ phải đi đi về về giữa hai nơi.”
“Cậu cũng vất vả thật.” Lương Kính Trạch cảm thán: “Ở Hồng Kông thì gồng gánh cả một tập đoàn, giờ còn phải chạy sang nội địa…”
Lời còn chưa dứt thì có hai giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía bên cạnh.
“Mai cậu định làm gì?”
Lương Kính Trạch nhận ra đó là giọng của Hạng Tình.
Ngay sau đó là giọng Tô Đề uể oải vang lên: “Đi làm.”
Hạng Tình nghẹn họng: “Cậu nghiện làm công ăn lương rồi hả?”
Đôi khi, Hạng Tình thật sự rất khâm phục Tô Đề.
Kiên định, dứt khoát, nói làm là làm ngay.
Lúc biết Tô Đề muốn ra ngoài sống tự lập để “trải nghiệm cuộc đời”, Hạng Tình còn cười cô viển vông.
Từ nhỏ các cô gái nhà giàu như họ đã được nuông chiều, sống trong nhung lụa. Cảnh vật đi qua, con đường đi tới đều trải đầy ánh vàng lấp lánh của tiền tài.
Ngày ngày muốn gì làm nấy, trò vui không bao giờ lặp lại, sống một cuộc đời đủ sắc màu và tiện nghi.
Hà tất gì phải khổ sở tìm đòn roi, chạy ra ngoài tự chuốc lấy cái khắc nghiệt của xã hội chứ?
Hạng Tình cứ tưởng Tô Đề chỉ gắng được ba hôm rồi sẽ bỏ cuộc.
Nào ngờ chớp mắt cái đã gần một tháng kể từ ngày Tô Đề vào làm ở công ty kia, mà chẳng có tí dấu hiệu gì là muốn dừng lại.
Hạng Tình thật sự không đoán nổi trong bụng Tô Đề đang tính toán điều gì.
Nhưng cô ấy dám chắc, cô tuyệt đối không thể chỉ vì yêu đương mà dựng vở diễn chu đáo đến mức này.
Tô Đề không trả lời câu hỏi của Hạng Tình, chỉ lật xem thực đơn rượu trong tay, lẩm bẩm: “Giờ này chắc anh Trạch đi rồi nhỉ?”
Giọng Lương Kính Trạch vọng lại từ khu nghỉ dưỡng: “Chưa đi.”
Tô Đề: “…”
Một lát sau, Tô Đề và Hạng Tình ngồi đối diện với Vinh Thiệu Đình và Lương Kính Trạch.
Bốn người ngồi đối diện theo cặp, quả thật không khí hơi kỳ lạ.
Lương Kính Trạch đứng ra giới thiệu qua lại, chỉ là khi nhắc tới Vinh Thiệu Đình thì khéo léo giấu tên, chỉ gọi anh là “ngài Vinh”.
Tô Đề ngồi đối diện với người đàn ông đó.
Lần đầu ngồi cùng bàn với người xung khắc tám chữ, Tô Đề cảm thấy mình sắp không gồng nổi nữa rồi.
Mới hai ngày đã chạm mặt ba lần.
Với tình tiết “máu chó” thế này, thử đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ, Vinh Thiệu Đình sẽ nghĩ cô thành cái dạng gì đây?
Cố tình theo dõi?
Cố ý tiếp cận?
Dàn dựng tình cờ gặp mặt?
Tô Đề có miệng cũng khó nói nhưng vì không muốn để Lương Kính Trạch nghi ngờ, cô đành cố gắng giữ dáng vẻ bình thản mà ứng phó:
“Chào ngài Vinh, hân hạnh được gặp.”
Vinh Thiệu Đình nghiêng người tựa vào sofa, hai ngón tay chống nhẹ lên thái dương, dáng vẻ nhàn nhã thư thả:
“Muốn uống gì không?”
“Không cần phiền đâu, ngài Vinh.” Tô Đề giữ nguyên lễ nghi xã giao:
“Bọn em chỉ đi ngang qua, lát nữa sẽ đi ngay.”
Hạng Tình: “?”
Ủa, chẳng phải lúc nãy cậu nói khác à?
Lúc này, Lương Kính Trạch ngậm điếu thuốc, cười trêu: “Hiếm thật đấy, lần đầu anh thấy em vào quán bar mà không gọi đồ uống.”
Tô Đề: “…”
Đừng nói mấy lời dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy nữa được không?
Thế nhưng, người đàn ông đã sống đủ lâu nơi quyền cao chức trọng, từng gặp đủ loại người như Vinh Thiệu Đình chỉ cần một ánh mắt hay biểu cảm nhỏ là có thể đọc được những điều chưa thốt ra.
Tất cả những biểu hiện và ngôn ngữ cơ thể cứng nhắc của Tô Đề đều đang ám chỉ một khả năng.
Rằng rõ ràng cô Tô này không được tự nhiên cho lắm khi đối mặt với anh.
Suy nghĩ ấy vừa vụt qua trong đầu, đáy mắt Vinh Thiệu Đình đã ánh lên sự thâm sâu khó đoán.
Anh phủi tàn thuốc rơi trên quần tây, chống tay lên đầu gối và đứng dậy, giọng điềm tĩnh mà không kém phần lịch sự: “Xin thất lễ một chút.”
Tuy rằng địa vị xã hội của Lương Kính Trạch không bằng Vinh Thiệu Đình nhưng anh ấy đã lăn lộn thương trường nhiều năm, năng lực quan sát sắc mặt người khác cũng không phải hạng xoàng.
Ngay cả Hạng Tình cũng cảm nhận được đôi chút không khí kỳ lạ giữa hai người họ.
Lẽ nào anh ấy lại không nhận ra?
Lương Kính Trạch ung dung liếc nhìn Tô Đề: “Sao thế? Em quen Mark à?”
Lưng Tô Đề như nhũn ra, cô đáp mà chẳng còn chút sức sống nào: “Không quen.”
Lương Kính Trạch giả vờ gài bẫy:
“Không quen thì sao biết người ta tên Mark?”
Mặt Tô Đề bình thản như thường: “Em có biết ai tên Mark đâu, nên mới bảo là không quen.”
Hai người cứ thế chơi trò “đố chữ” qua lại.
Hạng Tình ngồi bên cạnh thì mù tịt, mặt đầy mơ màng như đang nghe thiên thư.
Chuyện gì thế này? Mark là ai? Hai người họ đang nói cái gì vậy?
Tô Đề xoa trán, kéo Hạng Tình đứng dậy:
“Muộn rồi, anh Trạch, bọn em về trước đây.”
Lương Kính Trạch cũng không giữ lại, anh ấy tiễn hai người họ ra khỏi rừng trúc nhưng càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai.
Cảm giác rõ ràng là giữa Tô Đề và Vinh Thiệu Đình có điều gì đó... không thể nói ra cho người khác biết.