Tại sân vườn trung tâm.
Vinh Thiệu Đình đứng ở khu vực hút thuốc, nơi ánh sáng rọi xuống lốm đốm, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, chậm rãi phả khói.
Trợ lý Trần Bách cầm iPad, đang báo cáo lịch trình ngày mai.
Chẳng bao lâu sau, Tô Đề vội vã bước ra từ rừng trúc đốm, Hạng Tình theo sau cô, miệng vẫn đang nói gì đó.
Thấy vậy, Vinh Thiệu Đình hơi giơ tay, Trần Bách lập tức im bặt.
Cô gái trong màn đêm bước đi vừa nhanh vừa gấp.
Dường như chê cô bạn thân đi quá chậm, giữa đường cô còn quay lại kéo tay, thúc giục cô bạn đi nhanh hơn.
Dáng vẻ sống động, tràn đầy sức sống là thế, tiếc là ở trước mặt anh, cô lại cố tình che giấu bản tính, tỏ ra gượng gạo khép nép.
Vinh Thiệu Đình liếc qua vài cái, rồi thờ ơ nhìn ra chỗ khác: “Tiếp tục đi.”
Đương nhiên Trần Bách cũng thấy Tô Đề, trong lòng thầm thở dài, không biết những lần gặp gỡ tình cờ với tần suất dày đặc giữa cô Tô và sếp là do người sắp đặt hay ý trời run rủi.
Trong lòng Trần Bách còn hoài nghi nhưng không dám lắm lời trước mặt sếp.
Trần Bách báo cáo công việc xong xuôi, Vinh Thiệu Đình dặn dò anh ấy thêm vài câu. Đúng lúc Lương Kính Trạch tìm tới, Trần Bách bèn tự giác lui đi.
Sau vài câu chuyện phiếm, Lương Kính Trạch trêu chọc đầy ẩn ý: “Từ trước tới nay, vốn dĩ em gái của bạn gái cũ tôi luôn cởi mở phóng khoáng, sao ở trước mặt cậu lại co rúm lại như chim cút thế kia? Hai người quen nhau à?”
Vinh Thiệu Đình dụi tắt tàn thuốc, hơi nghiêng người, giọng điệu trầm thấp đầy ẩn ý: “Cậu nên đi hỏi cô ấy thì hơn.”
Lương Kính Trạch: “...”
…
7 giờ sáng hôm sau.
Tô Đề đang ngủ say thì bị chuông báo thức đánh thức.
Cô miễn cưỡng bò dậy, bước vào phòng tắm soi gương, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ rệt.
Đúng là hậu quả của việc thức đêm mất ngủ.
Tô Đề vệ sinh cá nhân xong thì mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean, đeo chiếc ba lô nhỏ rồi ra khỏi nhà.
Vừa xuống khỏi tàu điện ngầm, Tô Đề đã ghé vào xe bán đồ ăn sáng mua một phần bánh kếp.
Cửa ga tàu điện ngầm cách khu công nghệ Hoa Cốc - nơi công ty cô làm việc, khoảng 500 mét.
Đi bộ qua đó mất chừng 10 phút.
Tuy khu công nghệ này không phải là khu CBD* nhưng cũng thu hút được vài doanh nghiệp kỳ lân trong ngành đến đặt trụ sở.
(*) Khu CBD (khu trung tâm thương mại): là khu vực trung tâm của một thành phố, nơi tập trung nhiều hoạt động kinh doanh, thương mại, tài chính và dịch vụ.
Hơn nữa, nhờ có chính sách hỗ trợ, hơn một nửa trong số đó là các ngành công nghiệp có tiềm năng phát triển, không thiếu các công ty thuộc những lĩnh vực hot như game online, công nghệ, giáo dục và internet đặt văn phòng tại đây.
Tô Đề làm việc cho một công ty Internet ở tòa B của khu công nghệ.
Vì không có kinh nghiệm làm việc nên cô chỉ có thể bắt đầu từ vị trí trợ lý cấp thấp phổ biến nhất.
Vừa đến chỗ ngồi, đồng nghiệp Trương Duyệt đã ghé sát lại: “Sếp đến rồi, vừa mới thông báo lát nữa họp buổi sáng đấy.”
Tô Đề liếc nhìn phòng giám đốc: “Sếp đi công tác rồi mà?”
Trương Duyệt vừa dũa móng tay vừa nói: “Nghe nói tối qua bị tổng giám đốc Đổng gọi về gấp, bảo sếp tham gia hội thảo giao lưu ngành gì đó.”
“Hội nghị Internet A+ à.”
“Đúng đúng, chính là nó.”
Tô Đề hiểu ra, cô vừa mới mở máy tính lên thì có người gọi cô đi in tài liệu giúp.
Vị trí trợ lý phòng ban, việc vặt thì nhiều mà việc chính chẳng có bao nhiêu.
May mà không khí ở công ty Internet trẻ trung này khá thoải mái, giữa đồng nghiệp cũng không có tranh giành lợi ích nên đi làm tương đối dễ chịu.
Họp sáng xong, Tô Đề quay về chỗ ngồi, bắt đầu tổng hợp lại biên bản cuộc họp.
Thời gian trôi thật nhanh, cả một buổi sáng trôi qua yên bình.
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Đề thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài có việc.
Trương Duyệt xem xong tin nhắn trong nhóm, quay sang hỏi Tô Đề: “Tiểu Tô à, tiếng Anh của cậu khá tốt đúng không?”
Tô Đề đáp bâng quơ: “Cũng được, sao thế?”
“Thế còn nói thì sao?”
“Cũng tàm tạm.”
Trương Duyệt chỉ vào màn hình: “Sếp muốn chọn một người giỏi tiếng Anh trong phòng mình đi họp cùng, biết đâu cậu lại có cơ hội thì sao?”
Tô Đề chỉ cười, không để tâm.
Tuy phòng ban của cô là phòng chức năng nhưng cũng không thiếu những người giỏi tiếng Anh.
Trước khi Tô Đề ra ngoài, Trương Duyệt lại nhắc: “Chiều nay sếp sẽ tổ chức kiểm tra, cả phòng mình đều phải tham gia đấy. Cậu về sớm một chút nhé.”
“Được rồi, mình đi nhanh rồi về ngay.”
…
Giữa trưa, mặt trời đứng bóng.
Tô Đề đi bộ đến Season - một quán cà phê kiêm nhà hàng ăn nhẹ cao cấp nằm ở phía sau khu công nghệ.
Vừa bước vào cửa, một nhân viên pha chế chuyên nghiệp mặc tạp dề màu tím trông thấy cô, vẻ mặt mừng rỡ: “Bà...”
Tô Đề chớp mắt, lên tiếng trước: “Có người tìm tôi à?”
Nhân viên pha chế vội gật đầu lia lịa: “Dạ phải, là một người đàn ông ạ. Ông ấy đang đợi chị trên lầu, ở bàn trong góc thuộc khu phía Tây.”
Tô Đề lên lầu, cô đi thẳng về phía chỗ ngồi ở khu phía Tây.
Người đàn ông vừa thấy bóng dáng của Tô Đề đã lập tức đứng dậy: “Giám đốc Tô.”
Tô Đề ngồi xuống đối diện, nhìn thấy trên bàn bày đầy các loại báo cáo dữ liệu thì hiểu rõ mục đích của đối phương.
“Chú Đường.”
Chú Đường tên thật là Đường Đắc Tài, năm nay 45 tuổi.
Trước đây, ông ấy làm giám đốc tài chính ở công ty của chị gái Tô Đề là Tô Văn, được xem là tâm phúc của chị cô.
Sau này, chị Tô Văn bỏ đi xứ người vì tình yêu, rồi bán công ty để lấy tiền mặt.
Công ty đổi chủ, Đường Đắc Tài bị ông chủ mới chèn ép và gây áp lực.
Bước vào tuổi trung niên, ông ấy phải đối mặt với cảnh thất nghiệp.
Sau khi Tô Văn biết chuyện, bèn giới thiệu Đường Đắc Tài cho Tô Đề, để ông ấy làm việc cho cô.
Tô Đề có đứng tên mấy cơ sở làm ăn nhỏ lẻ, bây giờ đều do Đường Đức Tài quản lý thay cô .
Lúc này, Đường Đức Tài đặt bản báo cáo xuống trước mặt cô, nói: “Giám đốc Tô, đây là báo cáo thu chi quý trước, cháu xem qua một chút đi.”
Tô Đề nhận lấy, lật xem qua loa, rồi nói:
“Về sau chú Đường gửi bản điện tử cho cháu là được, không cần đặc biệt chạy một chuyến đâu.”
Đường Đức Tài làm việc cẩn thận, nghe vậy chỉ cười: “Trên mạng không an toàn, mang tận tay vẫn yên tâm hơn.”
Tô Đề nhét báo cáo vào chiếc ba lô nhỏ, cô định trò chuyện vài câu thì thấy ông ấy đang xoa tay, vẻ mặt do dự như có điều khó nói.
Ánh mắt Tô Đề khẽ lóe lên, hỏi thẳng:
“Chú Đường, có phải chú gặp chuyện khó khăn gì rồi không?”
Đường Đức Tài trầm ngâm một lát, rồi thở dài: “Giám đốc Tô, không giấu gì cháu, đúng là có chuyện…”
…
Một giờ rưỡi trưa, Tô Đề trở lại công ty đúng giờ.
Khác hẳn không khí nhộn nhịp thường ngày, hôm nay văn phòng yên ắng và nghiêm túc một cách bất thường.
Tô Đề đảo mắt một vòng, phát hiện ai nấy đều đang lẩm nhẩm trong miệng. Người thì nhắm mắt đọc thầm, người thì nhìn chằm chằm vào máy tính lầu bầu không ngớt.
Cô lại nhìn sang bàn bên, thấy Trương Việt đang lẩm bẩm thuật ngữ chuyên ngành: “PV, PageView.”
Nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, vò đầu bứt tai: “PV, Page… cái gì mà Page nhỉ?”
Tô Đề: “…”
Cả phòng đang ôn tập từ vựng tiếng Anh đây mà.
Có lẽ là để chuẩn bị cho bài kiểm tra nói tiếng Anh vào buổi chiều.
Tô Đề ngồi xuống yên lặng xem mọi người đọc.
Ôn gấp trước giờ cũng được xem là một kiểu nỗ lực.
Đúng 3 giờ, bài kiểm tra nói bắt đầu.
Người phụ trách chấm là sếp lớn của bộ phận kinh doanh, du học Mỹ về, phát âm kiểu Mỹ chuẩn chỉnh không khác gì người bản xứ.
Người giỏi tiếng Anh thì nóng lòng muốn thử, người kém thì mặt mày ủ rũ.
Dù không ai rõ Tổng Giám đốc Hoàng định dẫn người đi dự hội nghị gì, nhưng mở bài kiểm tra nói gấp gáp thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Chỉ riêng cách làm cũng cho thấy tầm quan trọng của cuộc họp lần này.
Buổi kiểm tra bắt đầu, 10 nhân viên trong cùng một bộ phận lần lượt vào phòng, đối thoại bằng tiếng Anh với sếp bộ phận kinh doanh.
Ngắn thì 3 phút, dài thì 10 phút.
Người cuối cùng vào là Tô Đề.
8 phút sau, Tô Đề bước ra khỏi văn phòng, tay cầm một tập tài liệu song ngữ, mặt mũi đờ đẫn.
Giám đốc Hoàng Hải đứng ngay cửa, tuyên bố kết quả.
Khả năng nói và phiên dịch của Tô Đề là tốt nhất, do đó cô sẽ đi cùng tham dự hội nghị.
Ngồi lại chỗ, Tô Đề nhìn tập tài liệu song ngữ trong tay, vẫn còn hơi mơ hồ.
Phía trên cùng tài liệu, dòng tiêu đề in đậm nổi bật:
[Hội nghị Internet A+ - Giới thiệu Tập đoàn Vinh Cảng.]