Sảnh sân bay.

Mặt Tô Đề đỏ bừng, cô xách túi đi thật nhanh.

Cả đời này, cô chưa bao giờ mất mặt đến thế.

May mà hôm nay không có người quen nào khác trong khoang hạng nhất. Mức độ mất mặt cũng có hạn.

Ở phía bên kia, cuối lối đi VIP.

Ba chiếc xe thương gia Benz đang đỗ sẵn ở lối ra.

Vài phút sau, bóng dáng Vinh Thiệu Đình thong thả đi tới từ đầu bên kia của lối đi dưới sự tháp tùng của trợ lý và vệ sĩ.

Lương Kính Trạch kẹp điếu thuốc bước tới, giọng điệu thân quen: “Sao cậu không đi chuyên cơ riêng qua đây?”

Người đàn ông đút một tay vào túi quần, giọng nói trầm ấm và từ tốn: “Phi công nghỉ phép rồi.”

Lương Kính Trạch thừa biết đây chỉ là một lời nói đùa.

Theo như anh ấy biết, Vinh Thiệu Đình có ít nhất ba phi hành đoàn riêng luôn trong tư thế sẵn sàng.

Lương Kính Trạch hơi nghiêng người, ra hiệu về phía chiếc xe: “Cậu không muốn phô trương nên tôi cũng không báo cho ai cả. Tiệc rượu tối nay, tôi để cho lão Nhị đi thay, hai chúng ta đến Ngự Sơn Để uống một ly.”

Vinh Thiệu Đình sửa lại tay áo trượt xuống cổ tay, nhếch môi nói: “Cậu sắp xếp đi.”

Ngay lúc khom người lên xe, Lương Kính Trạch ở bên cạnh bỗng "hửm" một tiếng đầy thắc mắc.

Vinh Thiệu Đình khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”

Lương Kính Trạch nhìn về khu chờ taxi ở phía đối diện, trông thấy người kia chui vào ghế sau, vừa nói điện thoại vừa vò đầu bứt tai, không khỏi bật cười: “Không có gì, thấy người quen thôi.”

Vinh Thiệu Đình liếc qua một cái không mấy để ý: “Cần qua chào hỏi không?”

“Không cần, việc chính quan trọng hơn, đi thôi.”

Một giây trước khi lên xe, Lương Kính Trạch lại nheo mắt nhìn thêm vài lần.

Anh ấy khá tò mò, cô nhóc này đã gặp phải chuyện gì mà trông có vẻ như sắp phát điên đến nơi.

Khu đô thị Bảo Lợi Tinh Hải Thành.

Lúc chạng vạng, ráng chiều nhuộm màu những đám mây cuối ngày, cả khu dân cư chìm trong ánh hoàng hôn lãng mạn.

Cảnh đẹp bày ra trước mắt nhưng Tô Đề lại chẳng có lòng dạ nào thưởng thức, cô ngồi trên chiếc ghế lười hạt xốp với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nghe Hạng Tình luyên thuyên không dứt.

“Hội viên VIP cao cấp, xem hồ sơ người khác phái không giới hạn, mỗi ngày có thể chủ động bắt chuyện 20 lần, tớ trả cho cậu phí cả năm rồi. Sao nào, có yêu tớ không hỏ?”

Mặt Tô Đề lạnh như tiền: “Cậu còn chưa thấy tớ đủ mất mặt hay sao?”

"Mất mặt cái gì chứ?" Hạng Tình không đồng tình, phản bác lại: “Người trong giới thì cậu chê, người khác giới thiệu thì không đáng tin. Việc nào chuyên môn nấy, giới thiệu đối tượng thì vẫn phải là bà mối chuyên nghiệp chứ.”

Tô Đề không cảm xúc nhắm mắt lại, tim đã mệt rồi.

Thấy vậy, Hạng Tình giật luôn điện thoại của Tô Đề, mở khóa thành thạo.

Sau đó tải app, đăng nhập tài khoản, rồi còn vào phần nhắn tin gửi cho bà mối độc quyền một sticker [Mỉm cười].

Động tác như nước chảy mây trôi, liền một mạch.

Tô Đề xoa mặt, hỏi: “Phí hội viên bao nhiêu thế?”

Hạng Tình nắm chặt tay: “Mười vạn một năm.”

Tô Đề bĩu môi, không muốn hùa theo trò đùa quái ác của Hạng Tình: “Tớ không có tiền.”

Cô lại chẳng phải kẻ dở hơi thừa tiền, người bình thường ai lại đi bỏ ra mười vạn một năm để tìm bà mối giới thiệu đối tượng chứ?

Đến bà mối Vương còn ghép đôi miễn phí nữa là.

Hạng Tình: “Tiền này tớ trả, yên tâm, bà mối hứa với tớ rồi, đảm bảo cậu sẽ thoát ế.”

Tô Đề nổi máu phản nghịch, cố tình hỏi vặn lại: “Không thoát được thì có trả lại tiền không?”

Hạng Tình cười bí hiểm: “Nếu trong năm nay không thoát ế được thì thẻ hội viên sẽ tự động gia hạn sang năm sau.”

Tô Đề: "..." Thôi, hủy diệt đi cho rồi.

Hai cô bạn thân lại tán gẫu thêm vài câu.

Hạng Tình thấy tâm trạng Tô Đề không tốt, bèn đề nghị ra ngoài thư giãn một chút.

Tô Đề vẫn còn chìm trong bóng ma của “cái chết xã hội”, chẳng có xíu hứng thú nào mà đáp: “Tớ mệt lắm, không đi đâu.”

"Thật sự không đi à?" Hạng Tình lôi từ trong túi ra một tấm thẻ dị hình màu vàng đen có hình núi đá, bật chế độ dụ dỗ: “Xem này!”

Tô Đề nhìn thấy logo trên tấm thẻ dị hình, vẻ mặt hơi lung lay: “Ngự Sơn Để?”

Hạng Tình tiếp tục quyến rũ: “Có muốn đi không, hửm?”

Tô Đề cựa quậy mấy cái trên chiếc ghế lười, vài giây sau, cô đưa tay về phía Hạng Tình: “Đỡ tớ một tay.”

"Làm gì?" Hạng Tình nhướng mày.

"Kéo tớ dậy, thay quần áo.”  

Ghế lười hạt xốp rất tốt nhưng mỗi lần đứng dậy quá tốn sức.

Nếu không thì giờ này, cô đã thay xong quần áo để đi rồi.

Ngự Sơn Để là một hội quán dưỡng sinh tư nhân cao cấp, tọa lạc tại nơi giao nhau giữa núi Ngự Sơn và sông Để Gia, hoạt động theo hình thức thành viên.

Nơi này vô cùng kín đáo, chỉ những khách sở hữu thẻ hội viên phiên bản giới hạn mới được vào trong.

Ngự Sơn Để khai trương được nửa năm, tính đến hiện tại chỉ phát hành chưa đến 100 thẻ hội viên và thẻ hội viên cũng được phân chia cấp bậc.

Đúng như câu nói, vật hiếm thì quý.

Hệ thống thành viên độc quyền như vậy vừa là một biểu tượng cho địa vị, vừa thỏa mãn tột độ lòng hư vinh và cảm giác thuộc về một nơi đặc biệt của người sở hữu thẻ.

Tô Đề đã từng nộp đơn đăng ký hội viên nhưng đơn không được duyệt, không rõ lý do.

Tô Đề nghi ngờ là do người nhà đã "dặn dò" trước, không cho cô có cơ hội vào trong uống rượu giải trí.

Khắp cả Bình Giang này, hễ là quán bar, câu lạc bộ hay thậm chí là club đêm có tiếng tăm, chỉ cần Tô Đề xuất hiện là y như rằng sẽ có người mang đến cho cô một ly sữa ngay lập tức.

Ngay cả Lan Quế Phường dưới trướng Hạng Tình cũng có nhân viên phục vụ bị người nhà cô "mua chuộc" để quan sát cô.

Nói tóm lại là, đến quán bar thì được nhưng rượu thì không có, sữa với nước trái cây thì bao đủ.

Đây cũng là lý do tại sao Tô Đề thường xuyên bay sang Hồng Kông tìm Tưởng Thầm để đi bar.

Ai đời lại đến quán bar để uống sữa không chứ.

Từ khu đô thị Bảo Lợi Tinh Hải Thành đến Ngự Sơn Để mất khoảng một giờ lái xe.

Hạng Tình lái xe, Tô Đề ngồi ở ghế phụ. Cô nghịch tấm thẻ hội viên của Ngự Sơn Để: “Cậu lấy đâu ra cái thẻ này vậy?”

“Của anh trai tớ.”

Tô Đề nheo mắt: “Mượn à?”

Hạng Tình nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng nói chuyện với tớ nữa, lái xe không được phân tâm đâu.”

  

Tô Đề: Hiểu rồi, là lấy trộm đây mà.

8 giờ tối, chiếc Panamera của Hạng Tình dừng lại ở cuối con đường đèo.

Lối vào phía trước có một tảng đá Thái Sơn tự nhiên khổng lồ đứng sừng sững, trên đó khắc ba chữ ‘Ngự Sơn Để’ bằng lối chữ tiểu triện.

Quả thật, tấm thẻ hội viên mà Hạng Tình "mượn" rất hữu dụng.

Họ vừa giao cho nhân viên ở trung tâm lễ tân, lập tức có quản gia riêng dẫn hai cô gái vào trong Ngự Sơn Để.

Hai cô bạn thân đến nhà hàng có kiến trúc giả cổ Trung Hoa, quyết định ăn một bữa lẩu Cảnh Thái Lam lót dạ trước, sau đó mới đi "quẩy".

Vừa đến nhà hàng, gọi thịt xong, lẩu được dọn lên bàn rồi thì quản gia riêng lại đến.

Đối phương ghé vào tai Hạng Tình thì thầm mấy câu, tuy Tô Đề không nghe thấy gì nhưng vẻ mặt của người quản gia trông khá là đáng suy ngẫm.

Tô Đề: “Sao thế?”

Hạng Tình giơ ngón trỏ lên khoa tay hai cái: “Không sao, cậu ăn trước đi, tớ đi một lát rồi về ngay.”

Tô Đề có dự cảm không lành, chắc là bữa cơm này không ăn được nữa rồi?

Hạng Tình đi theo người quản gia, để lại Tô Đề ngồi nhìn nồi lẩu đang dần sôi sùng sục mà suy ngẫm về cuộc đời.

Sau đó, chỉ khoảng ba phút trôi qua, Tô Đề đã bị nhân viên phục vụ mỉm cười mời ra ngoài.

Cổng lớn của Ngự Sơn Để.

Tô Đề và Hạng Tình, một trái một phải, ngồi xổm hai bên tảng đá Thái Sơn, trông như hai con thần thú.

Hạng Tình ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm mắng anh trai mình càng ngày càng không ra gì.

Vậy mà lại đi báo mất thẻ.

Tô Đề nhắm mắt lại: “Về lại thành phố thôi, tớ đói rồi.”

Hạng Tình lôi điện thoại ra lướt danh bạ: “Tớ thấy vẫn còn cứu vãn được.”

Trong lúc cô ấy đang nói, mấy vệt đèn xe từ con đường bên dưới lóe lên rồi vụt qua, rõ ràng là lại có khách tới.

Tô Đề kéo Hạng Tình dậy, đi về phía chiếc Panamera: "Đừng cứu vãn nữa, tổ tông của tớ ơi, giữ lại cho nhau chút thể diện đi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play