Gần nửa đêm.

Chú Trần dừng xe ở chung cư Peninsula gần ga Cửu Long.

Đây là một căn nhà Tưởng Thầm không ở.

Bình thường mỗi khi đến Hồng Kông, Tô Đề đều ở lại đây.

Tô Đề xuống xe, đang định lên lầu.

Tưởng Thầm ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, cằn nhằn với Tô Đề: “Em họ, em phải giúp anh chuyện dụng cụ pha trà đấy nhé, không thì ông già nhà anh tống anh ra nước ngoài thật đấy, lúc đó chẳng có ai uống rượu với em nữa đâu.”

Tô Đề ra dấu OK: “Tuần sau em báo anh.”

Mắt Tưởng Thầm sáng rỡ, anh ấy giơ nắm đấm lên: “Anh đợi em đó!”

Trong căn hộ.

Tô Đề tắm xong, đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng.

Cô vừa lau tóc vừa trả lời tin nhắn WeChat.

Cô còn chưa soạn xong tin nhắn, màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một bản tin nhanh về kinh tế tài chính của Hồng Kông.

[Trang tin tức: Vận tải biển Vinh Cảng dự kiến hợp tác với Cục Hàng hải nội địa để xây dựng cảng trung chuyển đôi bờ, Bình Giang là nơi đầu tiên...]

Do giới hạn ký tự, bản tin không hiển thị đầy đủ.

Trước giờ, Tô Đề không mấy quan tâm đến tin tức ở Hồng Kông, nhưng tin này lại nhắc đến Bình Giang.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại bấm vào xem tin.

Lướt nhanh một lượt, một đoạn phỏng vấn trong đó đã thu hút sự chú ý của cô.

[Tổng giám đốc của Vận tải biển Vinh Cảng - Vinh Thiệu Đình, tiết lộ với phóng viên rằng, ngoài hệ thống vận tải đường thủy hiện có tại Khu vực Vịnh Lớn, tập đoàn Vinh Cảng sẽ chuyển trọng tâm về phía Bắc vào nửa cuối năm và Bình Giang là nơi thí điểm kết nối hàng hải đầu tiên...]

Lại là Vinh Thiệu Đình.

Tối nay, Tô Đề đã liên tục nghe hoặc nhìn thấy cái tên này.

Trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng gặp gỡ trong khoang tàu.

Người đàn ông dưới ánh đèn có khí chất vô cùng trầm lắng và khiêm tốn, lời nói ôn hòa vừa phải, toát lên sự tu dưỡng chu toàn.

Nhưng khi sự tu dưỡng này xuất hiện ở một người toát ra cốt cách cao sang thì ở một mức độ nào đó, cũng đồng nghĩa với một cảm giác xa cách mạnh mẽ.

  

Tô Đề đọc xong tin tức, thầm đưa ra một định nghĩa về Vinh Thiệu Đình.

Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đến gần.

Có thể đứng vững ở vị trí người có tiếng nói trong giới Hồng Kông phức tạp đến vậy, đủ để thấy Vinh Thiệu Đình và gia tộc họ Vinh đứng sau anh có tầm ảnh hưởng lớn đến nhường nào.

Không chừng bối cảnh gia tộc còn mang màu sắc xã hội đen từ thế kỷ trước.

Tô Đề thoát khỏi trang tin tức, không còn bận tâm suy nghĩ thêm bất cứ điều gì về Vinh Thiệu Đình nữa.

Chẳng qua cũng chỉ là người qua đường bèo nước gặp nhau, hai người không cùng một nơi, cũng chẳng chung một giới, chưa chắc đã có thể gặp lại.

Lúc này, Tô Đề hoàn toàn không ngờ tới, thế sự lại có thể vô thường đến mức nào.

Chiều Chủ nhật, Tô Đề rời khỏi Hồng Kông.

Do chú Trần có việc đột xuất, Tô Đề lại không tin tưởng vào tay lái của Tưởng Thầm, thế là cô đành ra thẳng sân bay, định bắt chuyến bay chiều về thành phố.

Một giây trước khi bước lên máy bay, Tô Đề vẫn chưa nhận ra có gì khác thường.

Mãi cho đến khi bước vào khoang hạng nhất, ánh mắt cô vô tình lướt qua người ngồi ở ghế 1A hàng đầu tiên, lúc ấy trong đầu cô chỉ nảy ra một suy nghĩ.

Đúng là thế sự vô thường, oan gia ngõ hẹp.

Tại ghế 1A hàng đầu tiên cạnh cửa sổ, Vinh Thiệu Đình đang vắt chéo chân, cầm điện thoại nói chuyện. Hàng ghế ngay sau anh là hai vệ sĩ mặc đồ đen với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Anh của hôm nay không quá trang trọng như tối qua.

Vẫn là sơ mi đen và quần tây cổ điển, không thắt cà vạt, cổ áo không cài cúc để lộ yết hầu đầy đặn khẽ nhấp nhô theo từng lời nói.

Vệt nắng xuyên qua ô cửa sổ tạo thành một hiệu ứng Tyndall nho nhỏ, rơi trên sườn mặt và vùng vai cổ của người đàn ông, khiến ánh sáng như có hình có dạng ngay bên cạnh anh.

Tô Đề nào có tâm trạng thưởng thức hiệu ứng ánh nắng này.

Cô lẳng lặng liếc nhìn vé máy bay của mình, số ghế: 1B.

Hay thật đấy.

Tối qua vừa mới chiếm dụng phòng thử rượu của người ta.

Bây giờ lại đi cùng chuyến bay, ngồi cùng hàng ghế với anh.

Tô Đề thầm oán, nếu đứng từ góc nhìn của Thượng đế mà xem thì có phải mọi hành động của cô trông đều có gì đó như cố tình sắp đặt không?

Đúng lúc này, Vinh Thiệu Đình đang nói chuyện điện thoại bỗng hơi nhướng mi mắt.

Thấy Tô Đề đứng yên không nhúc nhích, khóe môi mỏng của anh thoáng cong lên.

Rất nhẹ, rất nhạt, khó mà nhận ra.

Tô Đề cắn răng ngồi xuống, cố hết sức tỏ ra thản nhiên.

Rõ ràng là không làm gì khuất tất nhưng diễn biến sự việc lại khiến cô cực kỳ chột dạ.

Khoảng hai ba phút sau, Vinh Thiệu Đình cúp máy.

Tô Đề nở một nụ cười xã giao thân thiện, chào anh: “Ngài Vinh.”

Vinh Thiệu Đình đặt điện thoại xuống, khẽ liếc mắt, giọng điệu khách sáo đúng mực: “Cô Tô.”

Tô Đề không nghĩ sâu xa vì sao anh lại biết họ của mình, chỉ đáp lại một câu theo phép lịch sự cơ bản: “Thật trùng hợp.”

“Đúng vậy.”

Hai chữ nhẹ bẫng thốt ra từ miệng người đàn ông, dường như ẩn chứa ý gì đó.

Tô Đề nhất thời cứng họng, nghi ngờ anh đang đá xoáy mình.

Nhưng nghĩ lại, một nhân vật như Vinh Thiệu Đình, đâu đến nỗi tự hạ thấp thân phận để đá xoáy một người qua đường như cô.

Tô Đề nhếch môi cười, không nói thêm lời nào.

Không lâu sau, tiếp viên hàng không mang đến khăn nóng và chăn mỏng: “Thưa ngài Vinh, chuyến bay này dự kiến kéo dài 40 phút, nếu trong lúc bay ngài có bất kỳ nhu cầu gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Người đàn ông khẽ xoay chiếc nhẫn ở ngón út tay trái: “Cảm ơn.”

Cô tiếp viên rất chuyên nghiệp, lặp lại những lời tương tự với Tô Đề.

Thế nhưng, một khi con người đã suy nghĩ vẩn vơ thì rất dễ phạm sai lầm.

Tô Đề cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị chập, cứ như vẹt học nói mà buột miệng theo một câu: “Cảm ơn.”

Cả giọng điệu và phát âm đều giống như đang bắt chước.

Cô tiếp viên mỉm cười rời đi.

Ánh mắt Vinh Thiệu Đình ánh lên vẻ thích thú.

Mặt Tô Đề phẳng lặng như nước mùa thu nhưng trong lòng thì sóng cuộn bão gầm.

Hạng Tình từng nói, cách tốt nhất để hóa giải sự ngượng ngùng là giả vờ như không có gì ngượng ngùng cả.

Thế là, Tô Đề mở tấm chăn ra, vuốt phẳng phiu, rồi đắp lên người và nhắm mắt ngủ với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Dù vậy, chỉ có mình Tô Đề biết, con người nhỏ bé trong lòng cô đã đang tung cước Muay Thái vào không khí rồi.

Đúng là cạn lời.

Chắc là bát tự của cô và Vinh Thiệu Đình không hợp, khắc nhau rồi đây mà.

  

Khoảng chừng 50 phút sau, máy bay dừng tại cầu dẫn 211, nhà ga T3 của sân bay Quốc tế Bình Giang.

Tô Đề ngủ suốt cả chặng đường, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng ai đó đang khe khẽ trao đổi bên tai.

Mở mắt ra, đập vào mắt cô là một bóng người đang hướng về phía Vinh Thiệu Đình, lưng hơi cúi, có vẻ như đang báo cáo công việc.

Tô Đề dựng thẳng lưng ghế, day thái dương.

Cô lấy điện thoại ra tắt chế độ máy bay, vài tin nhắn WeChat lập tức nhảy ra.

Tô Đề bấm vào khung chat của Hạng Tình đầu tiên.

Tổng cộng có ba tin nhắn.

Hình như hai tin đầu là tài khoản và mật khẩu gì đó, tin sau là một đường link trang web.

Tin cuối cùng là một tin nhắn thoại, Tô Đề tiện tay bấm nghe.

[Đối đãi chân thành, theo đuổi tình yêu đích thực, nắm bắt duyên phận, người kết hôn tiếp theo chính là bạn. Mối Duyên Chân Ái, nơi có vô số chàng trai độc thân, khu vườn tình yêu của bạn…]

Tô Đề vừa mới ngủ dậy, cô còn đang ngơ ngác, lại quên giảm âm lượng: “???”

Hạng Tình! Cậu đang nói cái gì vậy hả?

Tô Đề không động đậy nhìn màn hình điện thoại, chỉ ước gì đây là một giấc mơ.

Mà trợ lý Trần Bách, người đang hơi cúi người báo cáo công việc cho Vinh Thiệu Đình đã sững sờ vì đoạn tin nhắn thoại phát ra giữa chốn công cộng.

So với trợ lý, Vinh Thiệu Đình lại tỏ ra bình tĩnh và lão luyện hơn nhiều. Anh không có bất kỳ động thái nào, vẫn luôn dùng bàn tay trái đeo nhẫn út chống lên trán, mi mắt cụp xuống, như thể không hề nghe thấy gì.

Thời gian như bị kéo dài vô tận trong sự im lặng tĩnh mịch.

Trợ lý Trần Bách lén nhìn Tô Đề đang trong trạng thái "cái chết xã hội*". Chậc, một cô gái xinh đẹp đoan trang thế này mà cũng cần tìm đối tượng hẹn hò qua trang web mai mối sao?

(*) Nguyên văn 社会性死亡 – “Cái chết xã hội” là một thuật ngữ thông dụng trên internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong.

Sự việc phát triển đến bước này đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của Tô Đề.

Ngay khoảnh khắc cửa khoang máy bay mở ra, một luồng gió nóng mang theo hơi ẩm ùa vào bên trong.

Tô Đề là người đầu tiên xách túi đứng dậy đi ra ngoài, bước chân dứt khoát, bóng lưng cứng ngắc.

Rồi bước đi mỗi lúc một nhanh hơn.

Lúc này, Vinh Thiệu Đình mới chậm rãi nhướng mi, nhìn theo bóng dáng như đang chạy trốn trong tầm mắt và cả đôi vành tai đang ửng đỏ của cô, đáy mắt anh lóe lên một tia đầy ẩn ý.

  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play