Phòng thử rượu.
Căn phòng được thiết kế ở cuối dãy hành lang trong khoang tàu.
Khác với sảnh rượu kiểu mở, phòng thử rượu có khả năng cách âm tốt và tính riêng tư cực cao.
Vừa bảo vệ được sự riêng tư của khách quý, vừa giúp họ trải nghiệm niềm vui thử rượu trong một không gian thanh lịch và yên tĩnh.
Phòng rượu mà Tô Đề đang ở có ba mặt tường là kệ rượu.
Trên bàn thử rượu bày sẵn các dụng cụ pha chế và cả một bộ ly Martini pha lê.
Tô Đề tự tay pha vài ly Whose Goose nhưng cô cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Nhìn quanh bốn phía, cô không tìm thấy chuông gọi phục vụ.
Tô Đề bực bội đứng dậy, định ra hành lang tìm phục vụ gọi vài ly đặc biệt của Alan.
Ngay khoảnh khắc mở cửa, một câu hỏi đầy kinh ngạc vang lên khiến Tô Đề sững sờ tại chỗ.
“Thưa cô, sao cô lại ở trong này?”
Ngoài hành lang, 4 vị quản gia khoang tàu cao cấp đang đứng thành một hàng thẳng đều kinh hãi nhìn về phía Tô Đề.
Vị quản gia vừa nói lên tiếng thúc giục: “Thưa cô, đây là phòng thử rượu riêng, không mở cửa cho khách ngoài, mời cô nhanh chóng rời khỏi.”
Tiếng Quảng của Tô Đề không tốt lắm, cô có thể nghe hiểu nhưng nói không được lưu loát.
Thấy đám quản gia cao cấp này trông như lâm đại địch, Tô Đề sững sờ, rồi gật đầu nói một tiếng "sorry".
Khung cảnh phải nói là vô cùng khó xử.
Cô thực sự không biết đây là phòng thử rượu riêng.
Lúc đi đến đây, cũng không có ai ngăn cản cô.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại trùng hợp đến thế.
Ngay lúc Tô Đề đang mím môi chuẩn bị rời đi và các quản gia đang tất bật thu dọn lại phòng thử rượu, thì ở phía bên kia hành lang, một bóng người từ từ xuất hiện.
Thấy người vừa đến, 4 vị quản gia lập tức sửng sốt, mặt ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ.
Tô Đề ngạc nhiên, bèn ngước mắt nhìn theo…
Nơi cuối dãy hành lang được trang hoàng bằng đèn chùm kiểu Pháp lộng lẫy, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu mực đắt tiền, vóc dáng cao lớn thẳng tắp đang sải bước trên tấm thảm dày và đi ngược chiều ánh sáng.
Có lẽ do ánh sáng từ đèn chùm và đèn hắt trên tường quá rực rỡ, khiến cho đường nét xương và hình bóng của người nọ không được rõ ràng.
Mãi cho đến khi đối phương tiến lại gần, những đường nét tuấn tú trên gương mặt anh mới dần trở nên sắc nét.
Dưới vòm mày cao đầy đặn của người đàn ông là những đường nét gương mặt sâu và cương nghị, còn trong đôi mắt đen hẹp dài phảng phất ánh sáng dịu nhẹ kia lại ẩn chứa vẻ xa cách vừa trang trọng vừa lạnh lùng.
Anh cứ đứng như vậy giữa những mảng sáng tối, vô hình trung toát ra một khí chất vừa thâm trầm nội liễm lại vừa ngang tàng bất kham nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể nhận ra vài phần phong thái của một quý ông ôn hòa, lịch thiệp.
Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược, vừa mâu thuẫn lại vừa hòa quyện một cách bất ngờ.
Tô Đề không kìm được mà nhìn thêm vài lần, mãi đến khi các quản gia đồng thanh lên tiếng, cô mới lấy lại tinh thần.
“Ngài Vinh.”
Một tiếng "Ngài Vinh" vừa câu nệ lại vừa cung kính.
Nhìn thái độ của các quản gia, xem ra vị này có thân phận tôn quý, lai lịch không nhỏ.
Bây giờ mà rời đi, khó tránh khỏi bị nghi ngờ là trốn tránh trách nhiệm sau khi gây họa.
Tô Đề đứng ngây tại chỗ, suy tính đối sách.
Quản gia thì hoảng hốt lo sợ tiến lên giải thích, thậm chí căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn.
Tô Đề nghe hiểu được đại khái.
Ý là cô đã tự ý vào phòng thử rượu, làm phiền nhã hứng của ngài Vinh.
Nói vậy cũng không sai.
Tô Đề phối hợp, cô thừa nhận sự đường đột của mình bằng tiếng Quảng không mấy thành thạo: “Xin lỗi ngài Vinh, tôi không nhìn thấy biển báo cấm, đã mạo muội chiếm dụng phòng thử rượu. Tôi sẽ bồi thường rượu và dụng cụ bên trong theo giá.”
Ngài Vinh chậm rãi xoay người, ánh mắt sâu thẳm khẽ lướt qua phòng thử rượu.
Anh nhẹ nhàng nói hai chữ "Không sao" bằng tiếng phổ thông.
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm từ tính, âm cuối tự nhiên du dương, chậm rãi thốt ra từ đôi môi mỏng, còn đậm đà ngọt dịu hơn cả hương rượu thoang thoảng xung quanh.
Tô Đề thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi ngạc nhiên trước sự quan sát tinh tế của người đàn ông.
Lẽ nào, tiếng Quảng của cô thật sự không chuẩn đến thế sao?
Tô Đề xoay người định đi, chợt nghĩ đến điều gì, bèn dừng bước hỏi: “Ngài Vinh, tôi nên liên hệ với ai để bồi thường tiền rượu?”
"Đã là khách thì không cần phải tốn kém." Người đàn ông thong thả giơ tay lên: “Tiễn cô đây về.”
Hành động giơ tay của người đàn ông khiến Tô Đề bắt gặp chiếc nhẫn đeo ở ngón út tay trái của anh, màu đen ánh vàng.
Cô không nhìn rõ họa tiết nhưng màu sắc thì khá đặc biệt.
Quản gia cao cấp vâng lời rồi dẫn đường cho Tô Đề: “Thưa cô, mời đi lối này.”
Tô Đề lại tiếp tục bày tỏ lời xin lỗi với người đàn ông, sau đó đi theo đường cũ quay về.
Giữa đường, khi đi qua hành lang nối liền khu thử rượu, một người đi tới từ phía đối diện.
Đối phương mặc sơ mi trắng và quần tây đen, áo khoác vest vắt hờ trên vai phải.
Lúc người đó lướt qua Tô Đề, ánh mắt đầy vẻ trêu cợt của anh ta đã nán lại trên gương mặt cô vài giây.
Tô Đề đã gặp kiểu nhìn soi mói này nhiều rồi nên không để trong lòng.
Cô chỉ lờ mờ cảm thấy người này trông hơi quen nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu trong chốc lát.
Tô Đề lắc đầu, thầm nghĩ những chuyện gặp phải tối nay đúng là hoang đường.
Ngài Vinh kia nói “Đã là khách thì không cần phải tốn kém”, Tô Đề thầm nghĩ, có lẽ anh là người chủ trì buổi tiệc rượu tối nay rồi.
…
Khi bóng dáng Tô Đề vừa khuất sau góc rẽ của hành lang, Lâm Tông - cậu Cả nhà họ Lâm ở khu cảng cũng vừa đi đến gần phòng thử rượu.
Lâm Tông thấy người đàn ông đang đứng hút thuốc ngoài hành lang thì hỏi: “Sao cậu không vào trong?”
Vinh Thiệu Đình hơi nhướng mắt, khẽ hất cằm về phía phòng thử rượu.
Lâm Tông nhìn vào trong phòng, lập tức hơi bực bội: “Có người vào rồi à?”
Du thuyền có ba phòng thử rượu riêng, duy chỉ có phòng này là không bao giờ tiếp khách ngoài.
Lâm Tông trông thấy 4, 5 chiếc ly Martini đã qua sử dụng trên bàn rượu, sa sầm mặt nhìn về phía quản gia.
Quản gia lộ vẻ bất an, ấp a ấp úng giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong, Lâm Tông bật cười: “Một mình cô ấy mà mở ba chai rượu, lại còn chuyên chọn chai đắt tiền để mở à?”
Nghe giọng điệu này, không giống đang tức giận, ngược lại còn có đôi chút giễu cợt.
Tay đang kẹp điếu thuốc của Vinh Thiệu Đình khựng lại bên môi, đáy mắt anh ánh lên một tia sáng được kiềm chế: “Quen à?”
Lâm Tông: "Một cô gái Đại Lục, hay đến Hồng Kông chơi bời ở quán bar với cậu ấm thứ hai nhà họ Tưởng, tôi gặp mấy lần rồi. Bố của cậu ấm đó là Tưởng Hữu Thương, ngày trước phất lên ở Hồng Kông nhờ buôn đất, cả đời cần cù chăm chỉ, cuối cùng hai thằng con trai đều không nên thân, một đứa mê cờ bạc, một đứa mê gái.”
Vinh Thiệu Đình bình thản lắng nghe, không đáp lời.
Chẳng mấy chốc, quản gia đã dọn dẹp lại phòng thử rượu, thay khăn trải bàn mới, thu dọn ly rượu, rồi bật máy điều hòa nhiệt, chỉnh nhiệt độ trong phòng đến mức chuẩn xác và phù hợp nhất.
Lâm Tông vẫn đang kể cho Vinh Thiệu Đình nghe chuyện nhà họ Tưởng.
Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, anh ta xoay người thì thấy ánh mắt hứng thú của Vinh Thiệu Đình đang dừng trên chiếc khay mà quản gia bưng.
Lâm Tông không hiểu ý anh, bèn nhìn chằm chằm vào đó vài giây.
Anh ta chẳng nhìn ra có gì đặc biệt cả.
Lâm Tông hỏi anh đang nhìn gì, Vinh Thiệu Đình chỉ nhếch môi không đáp.
Anh nhớ lại cô gái vừa gặp mặc chiếc váy đen ôm vai, tóc đuôi ngựa thấp buộc kiểu Trung Hoa, khí chất thanh tao, điềm đạm. Thật không ngờ, cách uống rượu của cô lại phóng khoáng như vậy, cạn sạch trong một hơi.
Chỉ bởi vì trên miệng mỗi chiếc ly Martini, chỉ vương lại một vệt son mờ nhạt.
Rõ ràng là cứ nâng ly là uống cạn.
Cách uống này không giống thưởng rượu, mà giống uống rượu giải sầu hơn.
…
10 giờ rưỡi đêm, du thuyền tiến vào cảng Victoria và cập bến.
Một cơn gió biển mát lạnh và ẩm ướt vị muối tạt vào mặt, dường như có thể thổi tan đi cơn say man mác.
Tô Đề và Tưởng Thầm xuống tàu.
Mãi đến khi lên xe của chú Trần, tên này vẫn còn lải nhải không ngừng.
“Vậy mà em không biết Vinh Thiệu Đình à? Vị đó ấy à, dù là bố anh đến cũng phải gọi một tiếng ngài Vinh đấy.”
Tô Đề nhìn ra ngoài cửa sổ, lười đáp lại.
Vốn dĩ cô cũng chẳng hề nghĩ ngài Vinh mà mình tình cờ gặp trong phòng thử rượu lại chính là cậu Cả nhà họ Vinh ở Hồng Kông.
Nghe nói, cậu Cả nhà họ Vinh còn có một thân phận khác là người cầm trịch ở Hồng Kông.
Tô Đề đã xem không ít phim Hồng Kông.
Theo thông lệ trong phim, người cầm trịch đa số đều quyền cao chức trọng, tuổi tác cũng ngót nghét 50…
Ai mà ngờ được Vinh Thiệu Đình mới 29 tuổi.
Quả nhiên, văn hóa ở Hồng Kông và nhận thức của người Đại Lục đúng là có rào cản.